Chích Thủ Già Thiên

Chương 91: Chương 91: Ta không phải là dễ chọc




Quý Phong nói xong, căn phòng lập tức yên lặng hẳn. Trong đầu mỗi người, ý nghĩ xoay chuyển quay cuồng. Sát Sự Thính gặp nguy hiểm. Lần này đối thủ của bọn họ không phải chỉ là thế lực một phương, như Trấn Phủ Ty Ngô Quốc, mà là nhiều tổ chức thế lực bị buộc phải bỏ qua những ân oán cũ để liên hợp lại mà đối phó với Sát Sự Thính. Mỗi một thế lực riêng rẽ có lẽ chưa phải là đối thủ của Sát Sự Thính, nhưng sự liên hợp của các lực lượng này thì tuyệt đối cao hơn năng lực của Sát Sự Thính.”Tần Phi, ngươi có ý kiến gì không?” Quý Phong chỉ mặt gọi tên Tần Phi.Tần Phi nghiêm trang trịnh trọng hỏi ngược lại: “Quý Đồng Tri, ty chức muốn biết, ngài muốn công chúa an toàn hoàn hảo đến được Đông đô hay là muốn giữ sỉ diện cho mình, cho Sát Sự Thính?””Xin nói rõ thêm!” Quý Phong đáp.”Nếu muốn sỉ diện thì chúng ta cứ giữ nguyên lộ tuyến, nghênh ngang đi đến Đông đô, điều động thật nhiều nhân thủ đến hỗ trợ, đồng thời đem tất cả nhân thủ của Chấp Hành Ty đưa đi bảo vệ vòng ngoài. Lập tức yêu cầu đại doanh Giang Nam cấp tốc chi viện cho năm nghìn thiết kỵ, yêu cầu các châu phủ trên lộ tuyến cũng phải cung cấp ít nhất ba trăm quan binh. Ra mệnh lệnh cấm dân chúng trong vòng năm dặm gần lộ tuyến, đồng thời hễ gặp người khả nghi thì trước bắt sau vấn. Tất cả tinh nhuệ của Sát Sự Thính đều phải phái đến. Ít nhất cũng phải có hơn ba vị Đề đốc tọa trấn...”Tần Phi còn đang nói văng nước miếng, Quý Phong đã vội ngắt lời hắn: “Tần Trấn đốc, ta xem ra biện pháp này của ngươi không thể thực hiện được.”Tần Phi nhún vai, tỉnh queo cười nói: “Ta cũng hiểu là không thể thực hiện được. Nếu làm như vậy, an toàn thì rõ an toàn rồi, nhưng Sát Sự Thính cũng trở thành rùa đen rụt đầu. Ý kiến của ta là chúng ta dùng nghi binh đánh viện binh!””Ý của ngươi...” Quý Phong chăm chú nhìn khuôn mặt giảo hoạt của Tần Phi, đột nhiên hắn bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay nói: “Hay lắm!”Ngạn Thanh từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, giờ mới nhẹ giọng hỏi: “Nhiệm vụ của ta lần này là phối hợp với các ngươi vì thế ta cần phải biết, rốt cuộc là các ngươi dự định làm gì?”Tần Phi buông gọn: “Ngươi cứ nghe theo ta.”Ngày hôm sau, trời mới vừa hừng sáng, toàn bộ quan viên trong thành đã đứng chờ ở cửa thành, cung kính tiễn chân Sát Sự Thính. Lý Ngọc Long lưu luyến không nỡ buông cánh tay Tần Phi, nước mắt rơm rớm luôn miệng nói: “Tần Trấn đốc, ta và ngươi dù tuổi khác nhau nhưng mới quen đã thân, khiến ca ca thật sự không nỡ xa rời ngươi, nếu Tần Trấn đốc không chê, về sau chúng ta đối với nhau như huynh đệ nhé.”Tần Phi bỗng muốn buồn nôn, nhìn ánh mắt trông mong của Lý Ngọc Long mà toàn thân nổi da gà. Hắn tin chắc rằng, nếu mình để cho Lý Ngọc Long hô một tiếng “Thúc thúc”, Lý Ngọc Long lập tức sẽ cùng mình kết nên quan hệ chú cháu không chút do dự.”Đưa người ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, xin Lý châu mục trở về, nhớ đem mấy cái thi thể này xử trí cho tốt là được rồi... Về phần xưng huynh gọi đệ... à... Không dám nói bừa, thật sự là không dám!”Nói xong, Tần Phi liền nhảy lên xe ngựa, rồi như bị châm lửa vào mông, đầu cũng không dám thò lên, lệnh cho xa phu lập tức ra roi thúc ngựa lên đường. Đoàn xe rời đi mang theo bụi mù cuồn cuộn, bụi đất tung bay. Đám quan viên Quang Châu vẫn còn nháo nhào lớn tiếng nói vói theo lời từ biệt...Rời khỏi Nghiễm Châu phải đi tiếp ba trăm dặm nữa mới có châu phủ kế tiếp, đoạn đường này cắt qua một con sông nhỏ rồi vượt qua một gò núi nhỏ. Cũng may, ngoại trừ hai nơi này ra, đoạn đường còn lại coi như bằng phẳng. Theo lộ trình, ước chừng mất bốn năm ngày nữa hẳn là có thể đến Liệu châu!Đoàn xe đến được con sông nhỏ đã là giữa trưa ngày hôm sau. Con sông rộng ước chừng nửa dặm. Vài tên nội vệ tinh thông thuỷ tính vượt sông dò đường rồi trở về bẩm báo với Tần Phi: “Đồng Tri trấn đốc, e rằng chúng ta không thể cho xe ngựa qua sông. Đáy sông gồ ghề, chỗ cạn thì đến eo, chổ sâu thì đến đỉnh đầu. Xung quanh không có cầu. Thuyền của ngư dân căn bản không phù hợp để dùng. Xem ra, chỉ có thể dựng phù kiều (cầu nổi) thôi.”Dựng phù kiều đối với Sát Sự Thính là một công việc lạ lẫm, nhưng đối với quan binh của đại doanh Giang Nam, vốn thấy núi mở đường gặp sông xây cầu, thì lại là sở trường của bọn họ. Chẳng mấy khi có dịp khoe khoang bản lĩnh trước mặt cao thủ Sát Sự Thính, đám quan binh lập tức vén tay xắn áo, giữa cái lạnh mùa đông nhảy ùm xuống nước, hăng hái nhiệt tình dễ sợ!Đã thành thói quen, làm quan thì phải ra uy, bọn quan binh bắt không biết bao nhiêu ngư dân dọc bờ sông quyên góp thuyền nhỏ để lập cầu nổi khiến các ngư dân không khỏi buồn bực tức tối. Những người định phản kháng liền bị quan binh xô tới quất roi lung tung, ra lệnh cho bọn họ đem thuyền ra giữa dòng, kết thuyền vào nhau...Trong một thời gian ngắn, cầu nổi đã được làm xong. Một số ngư dân không may còn bị buộc phải ngâm mình trong nước giữ cho cầu nổi được ổn định. Một nửa đám kỵ binh liền vượt sông qua bờ bên kia chờ trước. Sau đó, đoàn xe ngựa dài ngoằng bắt đầu vượt sông, từng chiếc từng chiếc qua cầu.Tần Phi chậm rãi phi ngựa tới bờ bên kia, quay người hô: “Làm nhanh lên! Trước tiên để xe của Quý Đồng Tri và công chúa qua...”Hai chiếc xe một trước một sau tiến lên cầu nổi. Xe ngựa nặng nề lập lức làm cầu nổi chìm xuống nước dềnh lên mạn thuyền. Đám ngư dân lại phải vất vả giữ cho cầu nổi không bị nghiêng ngả xô lệch. Đám kỵ binh đứng ở hai bên bờ hùng hùng hổ hổ quát lớn: “Cẩn thận, nếu để lật cầu thì toàn bộ làng chài cũng không đủ bồi tội đâu, thậm chí có thể bị họa diệt tộc đấy!”Đám ngư dân giận mà không dám nói gì. Tất cả cúi đầu chịu đựng lửa dậy trong lòng, cố chuyển sự xúc phạm thành sức mạnh để ráng hoàn thành công việc.Hai chiếc xe trông rất khác biệt. Xe của Quý Phong cực kỳ xấu xí, trông chẳng khác chi một cái rương lớn màu đen sì. Xe của công chúa lại hoàn toàn trái ngược, tráng lệ lộng lẫy, tinh điêu tế trác. Đám ngư dân cả đời chưa từng thấy một chiếc xe ngựa nào hoa lệ như vậy. Ngoài xe có phù hiệu hoàng gia, không ít người muốn nhìn xem bên trong xe là ai.Xe ngựa chậm rãi đi đến giữa cầu. Tần Phi dán mắt nhìn không chớp đám ngư dân này, hai mắt Tần Phi chợt nheo lại. Hắn đang nhìn chằm chằm vào một gã hán tử tinh tráng đang đứng cạnh phù kiều. Tên này đột nhiên quơ tay phải rút ra một thanh cương đao trắng sáng như tuyết từ mạn thuyền. Thanh đao được khoa lên, đao phong điên cuồng chuyển động, rồi như một trận gió lốc sắc bén chém thẳng tới cỗ xe hoa lệ.Cùng lúc tên hán tử kia ra tay, có ít nhất bảy tám tên đồng đảng cũng hành động. Có tên cầm mái chèo đập thẳng vào xe ngựa. Đừng xem thường mái chèo này, trong tay một cao thủ, một cái mái chèo tầm thường cũng chẳng khác gì thiên thạch từ trên trời giáng xuống đủ để cho chiếc xe ngựa tan thành bụi phấn. Một đạo ánh sáng phóng lên trời làm mọi người hoa mắt, một tên cầm kiếm từ dưới nước bay lên, kiếm quang sáng như tuyết che khuất bầu trời, phóng tới xe ngựa của công chúa. Mà ngay phía dưới cầu nổi, đột nhiên một đầu mâu lóe sáng từ dưới ván thuyền đâm vọt lên, Tần Phi cũng chỉ kịp nhìn thấy ánh chớp lóe qua, đầu mâu đã đâm vào giữa cái xe...Trên dưới trái phải trước sau, khắp nơi đều có người tập kích mà trên cầu chỉ có mỗi hai chiếc xe ngựa cô độc, dù là cao thủ bản lĩnh thông thiên cũng không thế nào cứu viện kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa của công chúa bị rất nhiều cao thủ vây công...Vũ khí đủ loại. Thích khách đủ kiểu, hoặc ngụy trang thành ngư dân, hoặc núp ở đáy sông sẳn sàng phóng lên... bọn chúng quyết đánh xe ngựa nát thành bột phấn. Tuy nhiên, chiếc xe vẫn cứ đứng yên bình lặng, không có chút gì phản ứng. Bốn vách của xe đã bị chấn vỡ, trong xe chỉ có một cái thùng rất to!Tần Phi đã cầm sẵn Thiên Mục thần cung, tên đã lắp, cung đã giương. Đầu tên nhắm vào cái thùng to, có bôi dầu làm hỏa tiễn. Chu Lễ Uyên ở bên cạnh đã châm lửa. Lần đầu tiên Thiên Mục thần cung trong tay Tần Phi phát huy hiệu lực. Thân cung bị Tần Phi dùng sức kéo căng đến mức gần thành hình tròn, ngọn lửa ở đầu mũi tên đã cháy đến gần chỗ tay cầm. Tần Phi nhắm một mắt nhắm bắn, niệm lực trong ý hải lan tràn ra tập trung vào thùng gỗ lớn kia. Buông tên! Một luồng lửa tựa như sao băng ban ngày, thẳng tắp một đường đâm vào cái thùng to kia, không gì ngăn chặn được.Bọn thích khách nhìn thấy trong xe không người, tự biết không ổn, đang muốn nhanh chóng trốn chạy. Ầm! Một tiếng nổ thật lớn, thùng gỗ nổ tan tành. Trong xe ngựa, căn bản không có người, chỉ có một thùng gỗ nhét sẵn chất nổ! Ngoại trừ hỏa dược, Tần Phi còn làm đúng như sách dạy, nhét vào trong thùng hơn một trăm cân đinh sắt và vô số củ ấu. Những vật này, đương nhiên phải nhờ Quý Phong chế tạo hộ, toàn bộ đều thoa qua một ít chất kịch độc.Ánh lửa vọt cao, khắp nơi đều nghe tiếng xé gió vang dậy, vô số đinh sắt dễ dàng đâm qua bọn thích khách gần đó cứ như xuyên qua đậu hủ. Bọn này cho dù là cao thủ, nhưng trong phạm vi gần như thế, chắc chắn không thể sống sót! Những đinh sắt, củ ấu đã tẩm kịch độc này tạo trên thân thể chúng phải hơn trăm lỗ .Bảy tám thi thể mềm nhũn ngã xuống dòng nước, nước sông nhuốm màu máu đỏ tươi. . .Nhóm thích khách xuất thủ đầu tiên liền mất mạng, đám ngư dân vẫn còn chưa kịp phản ứng. Bọn chúng không nghĩ tới Tần Phi và Quý Phong lại ám toán ngược lại mình. Giận tím mặt, năm sáu người từ dưới nước nhảy lên, đao thương kiếm kích, tất cả hướng chiếc xe hắc mã của Quý Phong tấn công.Bọn thích khách không tin cỗ xe hắc mã tầm thường này cũng được trang bị hỏa dược. Ít nhất, bọn chúng tận mắt nhìn thấy Quý Phong chui vào trong xe ngựa. Bọn chúng không dám chắc có thể giết chết được một cao thủ cấp Tông Sư, nhưng bọn chúng tuyệt đối tin tưởng hạ sát một người có tu vi gà mờ như Đề Đốc Đồng Tri của Kim Thạch ty chắc chắn là không khó, nhất là trong một khoảng cách gần như thế.Cửa xe hắc mã không gió tự mở, để lộ khuôn mặt Quý Phong đang cười nói: “Rất nhiều người cho rằng, giết người không có võ công rất dễ. Kỳ thật, nếu là để giết, dùng độc, dùng cơ quan hay võ công có khác gì nhau!” Nụ cười trên mặt hắn dần lạnh đi, nghiêm nghị quát: “Con mẹ nó, các ngươi khi dễ lão tử quá!”Quý Phong hét to một tiếng, càng xe đột nhiên mở ra hai lỗ hổng, hai luồng sương mù màu tím phun vụt ra, tản mác. Tên thích khách đi đầu còn đang gầm thét, đột nhiên thất khiếu chảy máu, đoản thương trong tay rơi xuống nước, không kịp kêu lên một tiếng đã mềm oặt nằm gục trên cầu nổi.Quý Phong cười lạnh nói: “Hôm nay, ta cho các ngươi mở mang tầm mắt. Người của Kim Thạch Ty không phải là phế vật, và sáu ty của Sát Sự Thính, không một ty nào là dễ chọc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.