Chuyện giải quyết kiện tụng về sau do Chu Vận xử lý, cô chỉ báo cáo sơ qua kết quả với Lý Tuân là Cát Lực bồi thường số tiền hòa giải mười hai triệu tệ. Hình như anh không hài lòng lắm với con số này, Chu Vận đành giải thích: “Đối với mảng game thì cái giá này xem như là trên trời rồi, trong nước có rất ít vụ vi phạm bản quyền được bồi thường đến hàng triệu lắm.”
Lý Tuân khinh thường hừ một tiếng.
Tốc độ Chu Vận giải quyết chuyện hòa giải rất nhanh, cô muốn mau chóng xử lý xong vụ này để công ty Phi Dương có thể hoàn toàn trở mình phát triển tương lai. Còn Cát Lực vì việc xét duyệt của Ủy Ban Chứng Khoán Nhà Nước lại càng sốt ruột hơn, Phương Chí Tịnh rộng rãi hiếm có, ngay cả chưa ký biên bản hòa giải đã chi tiền, chuyển thẳng vào tài khoản công ty Phi Dương. Hắn không dám ra mặt trực tiếp mà để cho bên pháp lý hối thúc Chu Vận mau chóng rút đơn kiện.
Trong cảnh đôi bên cùng lo lắng, chỉ bốn ngày sau mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Hôm ký biên bản hòa giải là thứ Bảy, Chu Vận đi ra khỏi tòa nhà Cát Lực trong cảnh thời tiết rất đẹp, trời xanh mây trắng, cỏ cây biêng biếc. Cô đứng ở cửa hít sâu vài hơi, người đứng đầu nhóm luật sư ủy thác đi đến bắt tay với Chu Vận.
Chu Vận: “Vất vả cho luật sư Trương rồi.”
Luật sư Trương khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, khuôn mặt chữ điền, dáng vóc gầy gầy, giọng nói hồn hậu.
“Giám đốc Chu đừng nói vậy, đã nhận ủy quyền của người ta thì phải hết lòng làm việc, có thể giải quyết sự việc viên mãn là tốt nhất. Tôi nghe nói công ty Phi Dương muốn mở rộng quy mô, công ty lớn thì nhất định không thể thiếu bộ phận pháp lý được.”
Chu Vận: “Nếu cần tôi sẽ liên lạc với anh.”
Luật sư Trương cười nói với Chu Vận: “Chúng tôi từng hợp tác với rất nhiều công ty khởi nghiệp, nhưng chưa có một công ty nào có thể so sánh được với Phi Dương. Trong tương lai nếu giám đốc Chu muốn tìm đơn vị đại diện pháp lý hay cố vấn pháp luật, tôi rất hân hạnh được phục vụ.”
Sau khi luật sư Trương rời đi, Chu Vận vẫn đứng ở ngã tư một lúc. Trước khi cô đi còn quay lại nhìn tòa nhà Cát Lực lần cuối, thấy bảng hiệu L&P to lớn treo trên đỉnh tòa nhà mà vô vàn cảm khái.
Điện thoại di động vang lên, Lý Tuân gọi đến, Chu Vận báo cho anh biết đã ký xong biên bản hòa giải.
“Bây giờ anh đang ở công ty à?” Chu Vận hỏi.
Lý Tuân: “Không, Đổng Tư Dương đang chuẩn bị tu sửa lại văn phòng, bây giờ công ty bụi mù mịt không ai làm việc được.”
Chu Vận: “Hay là ra ngoài dùng bữa đi, chúng ta ăn mừng.”
Lý Tuân cười nhạt nói: “Ăn mừng cái gì, ăn mừng công ty bị người ta cướp hả?”
Chu Vận nghẹn lời.
Lý Tuân nói với giọng điệu thâm hiểm: “Từ bé đến lớn chỉ có anh cướp của người ta chứ chưa ai cướp được của anh thứ gì đâu, món nợ này anh vẫn sẽ ghi nhớ.”
Đa phần Lý Tuân đều xử lý mọi việc mạnh mẽ như vũ bão, rất hiếm khi thể hiện ra mặt trẻ con, luôn canh cánh trong lòng với chuyện mình không đạt được mục đích.
Chu Vận khuyên nhủ anh: “Tranh thủ khoảng thời gian công ty tu sửa anh cũng chịu khó nghỉ ngơi đi. Bây giờ anh đang ở đâu, lát nữa em về nhà, hay là anh qua nhà em chờ em nhé.”
Lý Tuân hờ hững nói: “Được.”
Kể từ sau ‘phát pháo đầu tiên’, Chu Vận đã nhanh chóng đánh thêm một bộ chìa khóa nhà đưa cho Lý Tuân. Cô cất điện thoại rồi lái xe về nhà, thừa dịp kẹt xe, cô nghĩ ngợi lát nữa sẽ đưa Lý Tuân đi đâu ăn cơm. Lý Tuân không để ý nhiều đến việc ăn uống nên cô chưa từng nghe anh nói anh thích hay ghét món gì.
Đang lúc cô tính gần nhà có một nhà hàng khá ngon thì di động lại vang lên. Theo bản năng, Chu Vận cho rằng Lý Tuân gọi điện giục nên không thèm nhìn màn hình đã bắt máy luôn.
“Đang kẹt xe, anh chờ em một chút.”
“Chờ ai?”
Chu Vận nghe thấy giọng nói trong điện thoại, thoắt cái bàn tay siết chặt.
Giọng mẹ cô bình tĩnh hỏi: “Con bảo ai chờ một chút?”
Chu Vận hoảng hốt quên nhìn tình hình giao thông, đợi mãi phía trước mới thông thoáng được vài mét, xe phía sau đã điên cuồng ấn còi giục giã. Chu Vận cuống quýt nâng cửa kính xe lên. Cô rất hiểu mẹ mình, vừa nghe giọng điệu bà đã biết chắc có chuyện gì xảy ra rồi.
Mẹ cô: “Mẹ thấy trên mạng đăng tin họa sĩ Điền trở về Pháp mở triển lãm tranh, sao con không nói gì với mẹ vậy?”
Tay Chu Vận nắm chặt vô-lăng, khẽ nói: “Mẹ, con có chút chuyện muốn nói với mẹ, đợi lần sau con về nhà...”
“Không cần lần sau nữa.” Mẹ ngắt lời cô, “Không phiền con phải về nhà, mẹ đang đứng ở cửa căn hộ con thuê này.”
Chu Vận: “Gì cơ?”
Mẹ cô thản nhiên nói: “Con cứ bình tĩnh lái xe, không cần vội, quả thật mẹ con mình nên nói chuyện rõ ràng với nhau rồi.”
Bà nói xong cúp điện thoại, nhìn người đang trước mặt.
Lý Tuân vốn đang ở trong nhà vừa đọc sách vừa chờ Chu Vận, nghe thấy tiếng nói chuyện liền ra mở cửa.
Mẹ Chu Vận buông điện thoại xuống, nói với anh: “Cậu Lý, mẹ con tôi nói chuyện với nhau cậu cũng muốn nghe sao?”
Lý Tuân im lặng, quay người lại cầm cuốn sách chưa đọc xong kia định rời đi. Mẹ Chu Vận gọi anh: “Chìa khóa đâu? Để chìa khóa lại đây.”
Lý Tuân quay đầu, lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho bà. Mẹ Chu Vận nhận lấy chìa khóa bỏ vào túi xách, nói tiếp: “Cậu Lý, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi đã cố gắng giữ thể diện cho cậu rồi. Tôi hi vọng cậu biết chừng mực, Chu Vận tuyệt đối không thể nào ở bên cậu được.”
Lý Tuân: “Bác có thể đưa ra điều kiện của bác.”
Vẻ mặt mẹ Chu Vận đanh lại: “Điều kiện của tôi chính là cậu đừng xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi nữa. Từ bé Chu Vận rất nghe lời, kể từ ngày quen biết cậu, nó như bị trúng tà vậy, cả nhà tôi đều bị giày vò vô cùng thê thảm. Khó khăn lắm mới yên ổn được vài năm, không ngờ cậu lại xuất hiện lần nữa. Cậu Lý, cậu đúng là kiếp nạn của nhà tôi mà!”
Dáng vóc Chu Vận và mẹ cô xấp xỉ nhau, bà giữ dáng rất tốt, có thể nhìn ra lúc còn trẻ là một người đẹp. Bà làm nghề nhà giáo đã nhiều năm nên mang khí chất khuôn khổ, lời lẽ vô cùng kiên quyết.
“Tôi mặc kệ cậu có tính toán gì, và cũng không muốn đôi co với cậu, tự cậu chia tay với nó, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con, không thể nào giao nó cho cậu được.”
Lý Tuân đứng cách đó vài mét nghe lời bà nói, im lặng hồi lâu cuối cùng anh đáp lời: “Vì bác là mẹ cô ấy, nên bất kể bác nói thế nào, dù cháu muốn hay không cũng phải nghe.” Anh nhìn mẹ Chu Vận, chậm rãi nói, “Cháu nói bác có thể đưa ra điều kiện, cháu sẽ cố hết sức làm tròn yêu cầu của bác, đây là điều duy nhất cháu có thể đáp ứng.”
Mẹ Chu Vận thấy Lý Tuân vẫn trơ trơ, vẻ mặt liền lạnh lẽo.
“Đưa ra điều kiện cũng được, nhà tôi không có yêu cầu cao với con rể, chỉ đơn giản đối phương có một gia đình đầy đủ, môn đăng hộ đối là được không cần phải giàu nứt đố đổ vách. Từ bé Chu Vân rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không phạm lỗi gì, yêu cầu đối phương có xuất thân trong sạch cũng là chuyện đương nhiên.”
Lý Tuân lẳng lặng nhìn bà, mẹ Chu Vận lại nói: “Đến khi nào cậu Lý xóa được vết nhơ trên lý lịch của mình thì hãy mời cha mẹ tới, đến lúc đó hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau bàn vấn đề hôn nhân thật kỹ. Cậu cảm thấy thế nào?”
Lý Tuân nghe xong thì lắc đầu cười, quay người bỏ đi.
Nửa giờ sau, Chu Vận chạy về nhà. Lúc cô về đến, cửa nhà vẫn mở toang , Chu Vận dè dặt đi vào, thấy mẹ đang ngồi bên bàn sách, trong tay là một đống quà thăm hỏi bà mang đến.
Chu Vận: “Sao mẹ không đóng cửa...”
Mẹ cô nhìn sang: “Còn cần đóng cửa à? Không phải ai cũng có thể bước vào căn hộ này được sao?”
Chu Vận bị chẹn họng, cô rót cốc nước ấm cho mẹ, mẹ không hề uống lấy một hớp.
“Nó ra từ khi nào?”
Chu Vận: “Lâu lắm rồi.”
Mẹ: “Nó vừa ra đã đi tìm con à?”
Chu Vận im lặng, nếu anh vừa ra đã tìm cô thì tốt biết mấy.
“Không phải.” Chu Vận nói, “Là con đi tìm anh ấy.”
Mẹ cô vỗ bàn: “Chu Vận.”
Hôm nay thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm.
Chu Vận từng tưởng tượng rất nhiều tình cảnh khi chuyện này bại lộ, nhưng đến khi thật sự xảy ra, cô mới phát hiện tâm trạng của mình tốt hơn nhiều so với dự liệu, thậm chí không hề căng thẳng. Cô cảm ơn ông trời đã sắp xếp thời gian khéo léo thế này, trước đó không lâu cô và Lý Tuân vừa quay lại với nhau, điều đó đã mang đến sức mạnh lớn lao cho cô tự tin vững bước.
Cô nói với mẹ: “Mẹ, chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện với nhau đã.”
Chu Vận kể với mẹ chuyện sau khi Lý Tuân ra tù, bao gồm họ làm chung ở công ty Phi Dương và phương hướng phát triển tương lai. Ban đầu mẹ còn tức giận, trừng mắt, nghiến răng, đến khi Chu Vận kể hết cả câu chuyện dài ngoằn, bà đã giận đến mức không biết phải tỏ vẻ gì nữa mà là nhắm mắt lại, một tay chống lên trán, không ngừng lắc đầu.
“Chu Vận, con làm mẹ quá thất vọng rồi.” Giọng mẹ cô run run, hiển nhiên đã bị kích thích quá mức, “Con vì thằng đó mà lừa dối cả ba mẹ, vậy mà mẹ vẫn bị con che mắt. Con nghe cho rõ đây, ba mẹ không bao giờ chấp nhận. Mấy năm trước ba mẹ đã không đồng ý rồi, chứ đừng nói là bây giờ nó từng phải ngồi tù những sáu năm trời.” Vừa nhắc đến chuyện Lý Tuân ngồi tù, mẹ cô lại nổi giận, “Ngồi tù đấy, trời ạ... Nhà chúng ta có bao giờ qua lại với hạng người này chứ. Chu Vận, con to gan lắm, người như nó cũng dám yêu.”
Chu Vận: “Nếu không phải quen nhau từ trước thì chắc chắn con sẽ không để ý người như thế.”
Mẹ cô: “Con quen nó thì sao? Có thể bỏ qua sự thật là nó từng ngồi tù à?”
Chu Vận: “Vì con quen biết anh ấy nên con mới rõ anh ấy không phải người như vậy. Mẹ, anh ấy bị bỏ tù là có nguyên nhân, mẹ cũng biết Phương Chí Tịnh là hạng người gì mà.”
Mẹ cô lạnh lùng nói: “Phẩm chất Phương Chí Tịnh dù có xấu thì cũng có hạn độ. Con đừng cho rằng mẹ không biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải thằng đó phá hư chuyện của người ta trong cuộc thi thì làm sao kết thù oán được? Chính vì nó chuốc họa lây sang người thân còn đi trách ai?”
Chu Vận yên lặng giây lát rồi nói: “Năm đó bọn con đều sai, tất cả mọi người cũng đã trả giá rất nhiều rồi. Quả thật tính cách Lý Tuân rất cực đoan, nhưng bây giờ anh ấy đã thay đổi.”
Mẹ cô: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nó có thay đổi cũng chẳng được bao nhiêu.”
“Không sai.” Chu Vận đồng tình gật đầu, cô nhìn mẹ, nghiêm túc nói: “Anh ấy có thay đổi thế nào cũng không sửa được cá tính mạnh mẽ đã ăn sâu vào tận xương tủy của mình. Cho nên bất kể xa nhau bao lâu, con cũng vẫn yêu anh ấy như vậy.”
Mẹ cô bị câu nói lẫn vẻ mặt của Chu Vận làm kinh hãi, bà không dám tin nhìn con gái mình.
Ánh nắng soi qua cửa sổ, nhẹ nhàng rơi trên mái tóc buông xõa trên bả vai, dịu dàng khích lệ cô. Đôi khi Chu Vận cảm thấy thế giới này giống như chiến trường, mỗi người đều là một chiến sĩ, có người chết trận, có người trốn chạy và cũng có người vẫn đang chiến đấu.
Người đang chiến đấu cần có sức mạnh và dũng khí lớn lao, cô không có bản lĩnh cao siêu như vậy nên chỉ có thể làm một tùy tùng mà thôi.
“Mẹ, mẹ còn nhớ khoảng thời gian con đau khổ nhất không. Mẹ từng nói với con, con thấy anh ấy tốt là vì con còn chưa gặp được nhiều người tốt hơn. Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, con cũng đã gặp rất nhiều người đàn ông xuất sắc, nhưng không người nào có thể thu hút con như anh ấy, không một ai cả...”