Chu Vận vào phòng bệnh, ba Cao Kiến Hồng đóng cửa lại giúp cô, tất cả tiếng ồn phía ngoài đều im bặt. Phòng bệnh được trang trí rất đẹp, tường màu hồng nhạt, trên bệ cửa sổ đặt vài chậu hoa, trông sạch sẽ và ấm áp.
Cao Kiến Hồng nằm trên giường bệnh, lần đầu tiên Chu Vận cảm thấy anh ta có chút xa lạ. Vì làm phẫu thuật nên tóc anh ta đã cạo sạch, mũi cắm hai ống thở, gương mặt gầy gò. Anh ta rất yếu nhưng ý thức hoàn toàn tỉnh táo nhìn cô đi đến.
“Cậu ta không chịu gặp tôi à?” Vì cắm ống thở, nên Cao Kiến Hồng nói chuyện rất nhẹ, rất chậm.
Chu Vận đi đến bên cạnh: “Cậu đừng nghĩ nhiều, an tâm mổ đi.”
Cô đứng khá gần, Cao Kiến Hồng hơi khó nhọc nghển cổ lên nhìn cô. Chu Vận cầm chiếc ghế đến ngồi bên cạnh. Tầm mắt anh ta cũng hạ xuống theo.
“Ngô Chân cãi nhau với mẹ tôi à?” Anh khẽ giọng hỏi.
Chu Vận: “Chỉ nói vài câu thôi, không có có gì to tát.”
Cao Kiến Hồng: “Mẹ tôi luôn nghĩ rằng Ngô Chân mang đến vận rủi cho tôi... Mỗi khi con người gặp phải chuyện không suôn sẻ sẽ luôn tìm đối tượng để đổ tội.”
Chu Vận vẫn lặp lại câu vừa nãy: “Cậu an tâm mổ đi, những chuyện khác chờ khỏi rồi nói.”
Cao Kiến Hồng ngây người nhìn trần nhà, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tại sao bọn cậu lại rút đơn kiện?”
Chu Vận: “Đây là quyết định chung của mọi người trong công ty, chúng tôi chỉ suy nghĩ cho tương lai, nếu tiêu phí quá nhiều thì sẽ mất nhiều hơn được.”
Cao Kiến Hồng lắng nghe, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không, cậu không cần phải an ủi tôi, làm gì có quyết định chung nào, từ đầu đến cuối chỉ mình cậu ta mới có quyền quyết định.”
Chu Vận im lặng.
Read more…
Cao Kiến Hồng lẩm bẩm lặp lại: “Xưa nay chỉ mình cậu ta có quyền quyết định.”
Cao Kiến Hồng cau mày trông có vẻ không thoải mái, Chu Vận vội vàng đứng dậy: “Tôi đi gọi bác sĩ cho cậu.”
Cao Kiến Hồng vươn tay ra khỏi chăn kéo Chu Vận. Anh ta nhìn cô đăm đăm, mặt mày tái xanh, khó nhọc cất lời:
“Chi bằng cậu ta hãy tàn nhẫn đến cùng, như vậy tôi có chết cũng còn có lý do, chứ như bây giờ thì được coi là gì?” Bởi vì tóc đã cạo sạch nên mạch máu trên đỉnh đầu Cao Kiến Hồng lộ rõ, anh ta cố nén cơn đau, đầu đổ mồ hôi hột. “Cậu nói cho tôi biết đi, rốt cuộc bây giờ coi là gì? Cậu ta tha thứ cho tôi sao?”
Chu Vận đỡ lấy cánh tay Cao Kiến Hồng: “Cậu tỉnh táo một chút đi.”
Cao Kiến Hồng lắc đầu nói: “Cậu ta không nên tha thứ cho tôi, tôi thật sự muốn đạp cậu ta xuống vũng bùn, để suốt đời này cậu ta không thoát ra được.”
Ngoài cửa sổ trời đã nổi gió, đêm đen phủ kín đất trời. Cao Kiến Hồng nắm chặt cổ tay Chu Vận với sức lực rất lớn, Chu Vận không dám gạt ra, cũng không dám nói gì khiến anh ta kích động, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta như vậy.
Dần dần tay Cao Kiến Hồng thả lỏng, anh ta kiệt sức nằm im.
“Nhưng vừa mới bắt đầu tôi đã biết sẽ thất bại, tôi biết tôi không thắng được cậu ta, cậu ta cũng biết và cả cậu cũng biết...”
Cuối cùng Chu Vận cũng dám hỏi: “Vậy tại sao đã biết rõ không thắng được mà cậu còn muốn đấu với anh ấy?”
Cao Kiến Hồng không trả lời, giống như đang nhớ lại. Lát sau anh ta mới nói một câu: “Là tôi nói cho Trương HIểu Bội.”
Chu Vận nghe không hiểu: “Gì cơ?”
Cao Kiến Hồng lẩm bẩm: “Đêm đó tôi uống say, tôi quá tức giận... Thậm chí tôi còn không biết Lý Tuân có một người chị gái, cậu ta không hề nói gì cả, chúng ta chỉ là râu ria với cậu ta thôi. Tôi quá tức giận, tôi đã hạ quyết tâm từ bỏ tất cả cơ hội để gầy dựng sự nghiệp với cậu ta vậy mà cậu ta lại tùy tiện vứt bỏ chúng ta như thế. Tôi biết Trương Hiểu Bội hận Lý Tuân, tôi cũng biết mụ quen biết rất nhiều người trong giới báo chí nên tôi gọi cho mụ. Tôi nói hết chuyện của Lý Tuân cho mụ biết, tôi còn nói cậu ta cố ý dụ dỗ con gái của lãnh đạo.”
Chu Vận đứng bên cạnh, đột nhiên nghe được chuyện năm xưa khiến cô bàng hoàng thảng thốt.
Cao Kiến Hồng tiếp tục nói: “Đến khi tôi tỉnh rượu, tin tức đã đăng khắp nơi. Tôi không biết cậu ta bị phán xét nặng như vậy có liên quan đến dư luận hay không. Khi đó tôi rất sợ.”
Anh ta vẫn nói lảm nhảm, giọng rất nhẹ, cũng mặc kệ Chu Vận có nghe được hay không.
“... Tôi không dám kể chuyện này với ai cả, tôi luôn muốn quên đi nhưng không thể nào làm được. Lúc nào cũng mơ thấy cái ngày ba người chúng ta đến công ty Lam Quan. Thật ra hôm đó tôi cũng rất căng thẳng đến mức buồn nôn, nhưng cậu lại nôn trước tôi. Chỉ có Lý Tuân không hề lo lắng, đã thế lại còn có tâm trạng đứng bên cạnh chế nhạo cậu nữa. Khi tôi tỉnh lại, hai cậu đã biến mất rồi.”
Anh ta nói xong, ánh mắt nhìn về phía Chu Vận.
“Lúc nào tôi cũng nghĩ đến chuyện trước kia, gần như không có khi nào ngừng suy nghĩ, càng nghĩ đầu càng đau, càng đau lại càng hận cậu ta. Chúng ta vốn không đến nỗi như vậy, là lỗi của cậu ta, tại cậu ta bỏ rơi chúng ta trước. Cậu ta hỏi tôi có hối hận hay không, tôi cũng muốn hỏi lại cậu ta có hối hận hay không. Cậu đi hỏi thử xem cậu ta có hối hận hay không?”
Cao Kiến Hồng càng nói càng kích động gào lớn lên, đầu đổ đầy mồ hôi, cơ thể run rẩy. Chu Vận đỡ anh ta, giọng nói run run: “Cao Kiến Hồng, chúng ta đều có lỗi, nhưng chúng ta không phạm phải tội ác tày trời, cậu đừng cố ép mình sắm vai nhân vật này.”
Cao Kiến Hồng đã không nghe rõ lời nói của Chu Vận. Anh ta dốc chút hơi tàn kéo cô lại gần bờ môi mình, người run lẩy bẩy, hơi thở mong manh nói với cô: “Nếu cậu ta có một chút hối hận, cậu hãy chuyển lời xin lỗi cho cậu ta giúp tôi.”
Ngoài phòng, cơn cuồng phong đang thét gào hung tợn. Trong phòng Cao Kiến Hồng mệt rã rời, ngất xỉu ngã xuống giường, Chu Vận gào to gọi bác sĩ.
Thời gian phẫu thuật bị tạm dừng hơn ba giờ, cuối cùng Cao Kiến Hồng đã được đẩy vào phòng mổ. Vào khoảnh khắc đèn phẫu thuật sáng lên, hai chân Chu Vận khẽ run, vịn vách tường ngồi xuống. Ba mẹ Cao Kiến Hồng tựa vào nhau tiếp thêm sức mạnh.
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến mấy giờ, Chu Vận từ biệt ba mẹ Cao Kiến Hồng xin phép về trước. Cô lái xe qua cầu vượt trở về nhà Lý Tuân, trên cầu đèn đuốc sáng trưng, hai bên đường nhà nhà lên đèn như hàng vạn ngôi sao giăng kín.
Chu Vận hạ cửa kính xe xuống một chút, thoáng chốc có cơn gió luồn vào, thổi rối sợi tóc bên thái dương của cô, làm nhòe đi ánh đèn muôn hồng nghìn tía ngoài kia.
Vì sao tình cảm thời tuổi trẻ dễ dàng in dấu trong lòng như thế? Tình yêu, tình bạn và cả giấc mộng cùng lời thề của những tháng ngày thanh xuân ngỡ như đã quên nhưng thật ra vẫn đau đáu trong lòng. Kể cả khi trưởng thành gặp được những chuyện hoàn mỹ và tươi đẹp hơn, nhưng lại không khắc ghi ấn tượng sâu sắc bằng những thứ vụn vặt thuở trước.
Sự kiện kia tuy không thể gọi đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời họ, song sức ảnh hưởng của nó cũng không thể nào xóa nhòa. Nhiều năm sau nhìn lại, đắng cay ngọt bùi vẫn rõ mồn một.
Lý Tuân có hối hận không?
Chu Vận có thể trả lời thay anh: Sẽ không.
Ít nhất ngoài miệng anh vĩnh viễn không thừa nhận mình hối hận.
Nửa đời trước Lý Tuân rất cô đơn, cô đơn đến mức gần như cô độc. Anh ngang bướng như một tảng đá, có khi chẳng bao giờ nhận sai thì làm sao có thể nói mình hối hận, phủ định con đường mình đã đi qua.
Nhưng anh sẽ dùng cách khác để biểu đạt tình cảm của mình. Cô luôn tin tưởng anh là người rất mềm lòng, hơn nữa sẽ càng ngày càng mềm. Giống như đứa trẻ trưởng thành hoặc quả đào chín mọng, càng lúc càng tỏa ra hương thơm ngọt ngào, càng lúc càng dịu dàng điềm đạm.
Trở về nhà trọ của anh, trong phòng tối đen, Lý Tuân ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ. Dáng vẻ anh bây giờ không khác gì lúc cô rời đi, tay vẫn kẹp điếu thuốc, nửa người trên để trần, chỉ khác mỗi cái là anh đã mặc quần dài vào.
Chu Vận đi đến bên anh, lúc còn cách ba bốn bước, anh liếc mắt, giang tay phải ra. Chu Vận bước tới, anh khép tay lại, đúng lúc ôm lấy eo cô.
Gạt tàn thuốc trên bàn đã chất đầy đầu lọc. Chu Vận nhẹ nhàng hôn lên tóc anh và nói: “Cao Kiến Hồng đã bắt đầu phẫu thuật rồi.”
Lý Tuân: “Em không đợi đến lúc kết thúc à?”
Chu Vận: “Em không, phải mấy giờ sau mới xong cơ, em muốn về ngủ.”
Anh cười nhàn nhạt, Chu Vận thấy anh có vẻ mỏi mệt, nói: “Anh đi rửa mặt đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lý Tuân dụi tắt điếu thuốc, chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh lục đục một hồi. Anh đi ra ngoài rồi đến lượt Chu Vận. Căn hộ này của Lý Tuân hẳn là lần đầu cho thuê, trang trí rất đơn giản. Lúc anh mới ra tù còn có thói quen dọn dẹp đồ đạc, nhưng một hai năm trôi qua lại giống như trước kia, cứ để đồ bừa bãi, loạn xạ.
Chu Vận thấy kem đánh răng đặt trên bồn rửa tay bị bóp toe toét rất lãng phí, cô cầm lên nắn cho ngay rồi gấp phần đuôi lại.
Lý Tuân đã lên giường chong đèn đọc sách, trong tay anh là quyển sách lấy ở nhà Chu Vận, đã xem gần hết rồi. Anh đọc rất chăm chú, Chu Vận đi ra anh không hề hay biết. Cô cảm thấy đây là ưu điểm của anh, người sống một mình đã lâu luôn luôn biết mình nên làm gì để không cô quạnh nhàm chán và vượt qua quãng thời gian trống vắng.
Cô lặng lẽ nằm bên cạnh anh, nhìn góc mặt anh, suy nghĩ xa xăm.
Bây giờ trông anh rất đẹp trai, yên tĩnh như một bức tranh, vậy sau này già rồi thì sao? Chu Vận thử tưởng tượng, một ông cụ tám mươi tuổi kiêu căng, mái tóc bạc phơ, hễ mở mồm ra toàn câu khó nghe. Nhưng vì ngay từ lúc còn trẻ đã đạt được nhiều thành tựu to lớn nên người xung quanh có giận mà cũng không dám nói gì. Mọi người không để ý đến ông, ông cũng không thèm đoái hoài đến họ, ngày ngày tay cầm quyển sách đến những nơi vắng người để thưởng thức...
Hình như hơi đáng sợ. Mấy ông già biến thái cuồng giết người trong phim Âu Mỹ đều là như vậy.
“Nghĩ gì thế?” Chẳng biết Lý Tuân phát hiện cô nằm bên cạnh mình từ bao giờ.
Chu Vận ngoan hiền lắc đầu.
Lý Tuân đã quen với việc cô như vậy nên cũng không gặng hỏi, thản nhiên nói: “Em cứ để nghẹn đi, cẩn thận tương lai ngực bị xệ đấy.”
Chu Vận đưa tay véo anh, Lý Tuân bắt lấy tay cô, để sách qua một bên, chuẩn bị tắt đèn.
Trong phút chốc anh chồm người qua cô, Chu Vận thình lình hỏi: “Lý Tuân, anh muốn có con không?”
Khoảnh khắc đèn tắt ngúm, căn phòng tối đen như mực, yên lặng như tờ. Không khí yên ắng khiến Chu Vận khẩn trương. Một lát sau, cô cảm giác được Lý Tuân quay người lại, ánh mắt cô đã dần dần thích ứng với bóng tối, thấy anh đang nhìn mình.
Anh hỏi: “Em muốn lấy đứa bé ra ứng phó với mẹ em à?”
Chu Vận: “Không liên quan đến chuyện đấy.”
Lý Tuân: “Vậy tại sao lại muốn có con?”
Chu Vận: “Em muốn để con làm bạn với anh.” Để sinh mệnh mới tinh khiết vô ngần, chưa từng nếm trải bất cứ khó khăn nào trên thế gian này bầu bạn bên anh.
Anh im lặng nhìn cô thật lâu.
Chu Vận nói tiếp: “Anh sinh trước em nửa năm, sang năm đã ba mươi rồi, tuổi đấy có con là vừa đẹp. Có điều chuyện này tùy thuộc vào anh, chúng ta vừa mới quay lại với nhau, sự nghiệp của anh còn chưa ổn định. À đúng rồi, chúng ta còn chưa kết hôn nữa, không thể làm giấy khai sinh cho con được.” Chu Vận càng nói càng thấy phát ngôn khi nãy của mình quá nông nổi, cô vùi đầu vào gối, “Mà thôi bỏ đi.”
Lý Tuân: “Sao lại thôi?”
Chu Vận kinh ngạc.
Lý Tuân: “Anh muốn, sinh đi.”
Chu Vận trố mắt.
Anh lặp lại lần nữa: “Sinh đi.”
Rốt cuộc Chu Vận đã tìm lại được tiếng nói của mình, cô hơi nhỏm người dậy, do dự hỏi anh: “Thế thì quyết định như vậy nhé?”
Trong nhà tối đen, cô không thấy rõ nét mặt Lý Tuân, chỉ có tiếng nói trầm lắng vang rõ của anh: “Được, cứ quyết định vậy đi.”
Đêm đó họ không làm gì cả, Lý Tuân chỉ ôm lấy cô từ phía sau nằm ngủ, ôm đến mức người Chu Vận ướt rượt mồ hôi nhưng anh cũng không buông tay ra.