Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 110: Chương 110




Cuối cùng Chu Vận nhất quyết không đi gặp nghiên cứu viên Vật lý kia. Cô ở nhà ba ngày thì nhà cô ầm ĩ hết cả ba. Mẹ cô đã áp dụng hết tất cả cách có thể để phản đối việc Chu Vận đến với Lý Tuân, thậm chí là mắng chửi gay gắt bằng những lời chua ngoa thậm tệ.

“Con đừng kể lể nó có mục tiêu hay lý tưởng gì với mẹ nữa. Dù nó có bản lĩnh thông thiên thì cũng chỉ là một thằng con hoang không cha không mẹ đã ngồi tù sáu năm mà thôi, nó và nhà chúng ta hoàn toàn không phải người thuộc cùng một thế giới.”

Chu Vận khuyên không được, nói cũng không xong. Cô phát hiện cô càng nói đỡ cho Lý Tuân thì mẹ cô sẽ càng hận anh nhiều hơn. Dường như mẹ cô cho rằng con gái mình trở nên không vâng lời đều là do “thằng con hoang” này dạy hư.

Tối ngày thứ ba, Lý Tuân gọi điện đến, nói cho Chu Vận biết anh đã xây dựng xong hệ thống bệnh án điện tử của cô rồi. Anh chỉ bàn với cô về vấn đề di chuyển dữ liệu trong hệ thống, không hề nói gì khác. Nhưng Chu Vận nhận ra anh đang muốn cô nhanh chóng trở về.

Mấy ngày qua Chu Vận đã bị mắng đến tối tăm mặt mày, không ngờ lúc định đi lại phải nghe thêm một chập nữa. Cô vẫn dùng cách trước kia, thừa dịp ba mẹ ngủ say lặng lẽ bỏ trốn.

Đêm đó Chu Vận thu dọn hành lý xong liền đặt túi đồ ở dưới lầu trước, rồi rón rén đi lên phòng thờ ở tầng Hai. Bên phải phòng thờ là một tủ đựng đồ quan trọng, cô cẩn thận kéo ra, quyển sổ màu đỏ nằm ngay trên đầu. Chu Vận đút sổ hộ khẩu vào túi mình, vừa quay đầu đã thấy tượng Phật ở trên bàn thờ gỗ lim đang lẳng lặng nhìn cô.

Năm xưa bức tượng đó được bà ngoại Chu Vận thỉnh từ nơi khác về, kể từ lúc Chu Vận biết chuyện đến giờ vẫn được thờ phụng trong nhà. Bức tượng tỏa mùi đàn hương thơm ngát trong phòng, nhìn vào đôi mắt từ bi của tượng Phật, Chu Vận bỗng thấy chút buồn bã.

Cô nói với tượng Phật: “Có thể con sẽ làm một chuyện rất bất hiếu.”

Tượng Phật yên lặng nhìn cô.

Chu Vận: “Con không biết con làm đúng hay sai, nhưng con nhất định phải làm, con không thể thất hứa với anh ấy nữa.”

Tượng Phật vẫn trầm mặc nhìn cô.

Chu Vận lẩm bẩm: “Xin người hãy phù hộ cho ba mẹ con sức khỏe dồi dào, cũng phù hộ Lý Tuân thân thể khỏe mạnh. Nếu thật sự có báo ứng, xin hãy báo ứng hết lên người con.”

Cô nói xong rồi quay người rời đi.

Cô đi suốt đêm trở về căn hộ của mình, sáng sớm hôm sau mới nhận được điện thoại của mẹ. Cô thẹn trong lòng nên im lặng chịu đựng cơn phẫn nộ của bà. Tất cả mọi sự chê trách của mẹ cô đều tiếp thu, nhưng yêu cầu thì cô không thể đáp ứng.

“Chu Vận, con đã mê muội rồi, nếu con còn xem mẹ là mẹ con thì nhanh chóng về nhà cho mẹ.”

Lần đầu tiên Chu Vận nghe thấy mẹ khàn cả giọng để ra lệnh cho cô như vậy. Cả đêm cô chưa ngủ, tay gần như không còn sức để cầm điện thoại di động nữa.

Hiện tại mẹ cô còn chưa phát hiện cô đã trộm sổ hộ khẩu, Chu Vận khẽ nói: “Mẹ, đến khi nào chúng ta bình tĩnh rồi bàn sau.”

Mẹ cô: “Bình tĩnh cái gì? Con làm như vậy thì bảo mẹ phải bình tĩnh làm sao. Sao con có thể ngu muội như vậy? Thật là uổng công mẹ đã dạy dỗ con từ bé đến lớn.”

Giọng nói của mẹ the thé khiến Chu Vận cảm thấy mình sắp bị bục màng nhĩ đến nơi, đành phải giơ điện thoại di động ra xa một chút. Hai mẹ con họ không ai có thể thuyết phục được ai. Bà cứ chỉ trích phê bình suốt khiến Chu Vận càng lúc càng khó chịu, cô cúp điện thoại trước, đi vào phòng tắm. Xả nước xuống từ vòi sen, Chu Vận hít thở thật sâu để điều chỉnh lại tâm trạng.

Đến khi cô ra ngoài, điện thoại đã không còn động tĩnh nữa. Cô đi đến xem, mẹ gọi tổng cộng ba cuộc. Chu Vận tắt điện thoại, sửa soạn qua loa rồi đến công ty. Công trình tu sửa của Đổng Tư Dương tiến triển khá thuận lợi, mấy công nhân đang hào hứng đi dây điện. Đổng Tư Dương không ở công trường nên Trương Phóng trở thành người giám sát. Từ xa anh đã trông thấy Chu Vận, hớn hở chào hỏi.

“Nhóm trưởng Chu!”

Chu Vận đến gần, vẻ mặt Trương Phóng liền thay đổi.

“Aaaa! Sao sắc mặt cô khó coi vậy, mắt thâm quầng thành gấu mèo rồi. Không phải Đổng tổng cho cô về nhà nghỉ phép sao?”

Chu Vận hỏi: “Họ đâu.”

Trương Phóng: “Đang họp bên công ty chuyển phát nhanh.”

Chu Vận: “Công ty chuyển phát nhanh á?”

Trương Phóng tự hào nói: “Đúng vậy, Đổng tổng của chúng ta trưng dụng mặt bằng bên đấy, mới đầu chỉ mượn tạm đại sảnh thôi, sau đó chiếm luôn cả văn phòng quản lý của họ.”

Chu Vận nghẹn lời.

Trương Phóng quan tâm hỏi han: “Cô không sao chứ? Có phải bị cảm không? Sao giọng cũng khàn vậy?”

Chu Vận xua xua tay. Cô đi đến công ty chuyển phát nhanh tìm Lý Tuân. Ở đại sảnh công ty có mấy nhân viên đang thu dọn đồ đạc, Chu Vận đi vào trong, cửa văn phòng quản lý khép hờ, nhìn từ góc độ này chỉ thấy được đôi chân đang bắt chéo của Đổng Tư Dương.

Cô hít sâu vài cái, sau đó gõ cửa.

Đổng Tư Dương: “Ai thế?”

Ông ta làm cứ như chỗ này chính là nhà của mình vậy. Chu Vận đẩy cửa ra, nhìn văn phòng chẳng khác gì ngoài đại sảnh, đồ đạc linh tinh chất thành từng đống. Lý Tuân ngồi trên chiếc sô pha nhỏ, đặt laptop lên đùi, bên cạnh là gạt tàn thuốc, trong đó cắm đầy đầu lọc. Lúc anh nhìn thấy Chu Vận thì sửng sốt vài giây, rồi nhăn mày.

Đổng Tư Dương: “Cô vừa thoát khỏi chiến trường đấy hả?”

Chu Vận: “Gần như vậy.”

Đổng Tư Dương cười khì, liếc nhìn Lý Tuân: “Đã họp xong rồi, hai người có việc thì về trước đi.”

Lý Tuân cất máy tính, nói với Đổng Tư Dương: “Cứ làm theo bảng tiến độ công việc đã đề ra lúc trước.” Anh nói xong thoáng ngừng lại, “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ có khá nhiều chuyện riêng, ông phải vất vả rồi.”

Đổng Tư Dương: “Nói hay nhỉ.”

Lý Tuân nắm tay Chu Vận rời đi. Trong thang máy không có ai khác, Lý Tuân khẽ nói: “Không phải anh đã bảo em đừng làm căng với gia đình rồi sao.”

Chu Vận: “Đâu có, cứ để một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”

Lý Tuân chỉ im lặng nhìn cô. Anh nắm tay cô đi ra khỏi tòa nhà công ty, Chu Vận hỏi anh đi đâu, Lý Tuân dừng bước, dường như anh cũng chưa suy nghĩ ra là sẽ đi đâu.

Chu Vận: “Anh đã bàn việc với Đổng Tư Dương xong rồi à?”

Lý Tuân: “Gần như là xong rồi.”

Chu Vận: “Vậy chúng ta về nhà anh hả?”

Lý Tuân không lên tiếng.

Chu Vận lại hỏi: “Hay về nhà em?”

Thật ra Chu Vận không hề muốn về nhà mình chút nào, mẹ cô biết nơi đó, cô sợ mẹ lại đến tìm. Nếu lúc này mẹ cô mà gặp Lý Tuân thì chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến đẫm máu cho xem, bà tuyệt đối sẽ không giữ lại cho anh chút thể diện nào đâu.

“Em lái xe đi, chúng ta đến một nơi khác.” Lý Tuân nói.

Họ ngồi vào xe, Chu Vận hỏi anh địa chỉ cụ thể, Lý Tuân báo một địa danh khiến Chu Vận giật mình.

“Anh định đi tìm Nhậm Địch ư?” Chỗ Lý Tuân định đến là khu biệt thự Nhậm Địch ở.

Lý Tuân lắc đầu: “Em cứ chạy đến đó trước đi.”

Chu Vận lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến khu biệt thự. Bảo vệ ở đây vẫn nghiêm cẩn như trước, anh ta ngăn họ lại, Chu Vận vừa định gọi cho Nhậm Địch thì Lý Tuân lấy một tấm thẻ trong túi áo ra. Bảo vệ kiểm tra qua rồi cho đi.

Chu Vận thấy lạ bèn hỏi anh: “Thẻ gì thế?”

Lý Tuân: “Giấy xác nhận chủ nhà tạm thời.”

Chu Vận: “Anh mượn Nhậm Địch à?”

“Không phải.” Lý Tuân chỉ hướng cho Chu Vận lái xe vòng qua đài phun nước, rẽ về phía khác rồi nói tiếp, “Anh mua.”

Chu Vận phanh gấp xe lại: “Gì cơ?”

Đài phun nước chảy ào ào bên cạnh họ, ban ngày khu biệt thự không có ai, hoa lá tươi tốt, cây cối rậm rạp đã giảm bớt tiếng ồn.

Lý Tuân nhìn cô: “Anh mua nhà, em xem thử có thích không.”

Chu Vận bàng hoàng nhìn anh, chỉ ra ngoài xe.

“Anh mua nhà ở đây á?”

Lý Tuân khinh thường nhìn cô, giống như cảm thấy chỉ số thông minh của cô quá thấp vậy.

“Anh không mua ở nơi này thì bảo em lái đến đây làm gì?”

Chu Vận sởn tóc gáy, đây là khu biệt thự sang trọng nhất thành phố này, nó như thể một vườn hoa rộng lớn ngay chính giữa trung tâm thành phố đắt đỏ.

Chu Vận: “Bao nhiêu tiền?”

Lý Tuân: “Em quan tâm tiền bạc làm gì?”

Chu Vận không hỏi ra đáp án không chịu bỏ qua: “Rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Em không yên tâm anh tiêu tiền chút nào.”

Lý Tuân bĩu môi, tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài, thuận miệng nói: “Hai mươi ba tỷ (1).”

(1) Trong nguyên tác là 2.300, đây là cái nói tối giản, bớt một dãy số 0 phía sau của bạn Tuân, nhưng nếu dịch ra hệt nguyên tác, thì với con số đó sẽ không có gì đáng để kinh ngạc, nên tớ quyết định dịch theo giá của biệt thự hiện nay cho các bạn dễ hiểu.

Chu Vận suýt nữa ngất xỉu, cô sử dụng chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo bắt lấy lưng ghế anh, nghiến răng nói: “Anh vay ngân hàng hay là đi vay tiền người ta?”

Lý Tuân mang vẻ mặt vô cảm: “Vay nặng lãi.”

Chu Vận ngây dại. Cỏ hoa ngoài kia xanh biêng biếc, Lý Tuân nhìn vẻ mặt cô bỗng bật cười, anh giơ tay mơn trớn cổ cô.

“Vay của Nhậm Địch.” Giọng anh truyền cảm, “Thật ra cũng không xem là vay, ban nhạc kia của họ chắc hẳn cũng sắp giải tán rồi, chẳng qua là cậu ấy đầu tư vào chỗ anh trước thôi.”

Cuối cùng Chu Vận đã lấy lại được tinh thần: “Giải tán à? Sao lại sắp giải tán?”

Lý Tuân cười nhạt: “Kiểu ban nhạc phổ biến này có thể nổi tiếng sáu năm đã may lắm rồi. Nhậm Địch coi như bản lĩnh thật sự, còn mấy kẻ khác đều chỉ dựa vào khuôn mặt kiếm ăn thôi. Nhất là ‘em gái' kia, dạo vừa rồi còn bị phát hiện hút ma túy nữa, tai tiếng quá nhiều, chẳng được hâm mộ mấy ngày nữa đâu.”

Chu Vận hỏi: “Cậu ta có đáng cho Nhậm Địch tin tưởng không?”

Lý Tuân hỏi ngược lại: “Vậy anh có đáng cho em tin tưởng không?”

Chu Vận nhướng mày.

Cô lái xe đến địa chỉ Lý Tuân bảo, Lý Tuân lấy chìa khóa ra mở cửa. Bên trong trống trải, còn chưa trang trí gì cả. Chu Vận tò mò nhìn qua nhìn lại mà lòng bùi ngùi. Đây chính là nhà của họ rồi, nói cách khác, đây chính là gia đình của cô và Lý Tuân rồi. Cô gần như có thể tưởng tượng căn nhà khi được thiết kế nội thất xong và sắp xếp thỏa đáng sẽ có cảnh tượng thế nào.

Có điều cô vẫn cảm thấy nó đắt quá.

“Chúng ta đang trong giai đoạn khởi nghiệp, không cần phải mua nhà đắt thế đâu, miễn ở thoải mái là được, chờ sau này điểu kiện tốt hơn rồi lại đổi chỗ khác.” Cô vừa xem nhà vừa nói.

Lý Tuân đi đến chỗ thoáng hút thuốc: “Sau này lại mua cái tốt hơn.”

Chu Vận quay đầu lại hỏi: “Anh muốn ở nhà cực sang à?”

Lý Tuân: “Nếu em thích.”

Chu Vận trêu chọc: “Chưa gì đã huênh hoang rồi.”

Lý Tuân không hề cười, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, nụ cười Chu Vận dần tắt.

“Em có thể nói.” Giọng anh trầm thấp, từng câu từng chữ chắc chắn như chém đinh chặt sắt, “Để anh nghe thử xem em muốn huênh hoang đến cỡ nào, dù có khác người anh cũng sẽ làm cho em.”

Chu Vận thảng thốt.

Anh nhìn cô, khẽ nói: “Chu Vận, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ có khái niệm về gia đình. Đối với anh, hôn nhân chỉ là một cuộc tình dài miên man thôi. Trước kia anh đã nói, yêu đương quan trọng nhất là vui vẻ. Anh không hi vọng em hy sinh quá nhiều thứ để được ở bên anh, anh chỉ hi vọng em có thể vui vẻ mà sống.”

“Vậy còn anh?” Chu Vận chỉ quan tâm đến câu nói cuối cùng, hỏi ngược lại anh, “Anh ở bên em có vui vẻ không?”

Lúc này mặt Lý Tuân không còn nghiêm túc nữa, anh khẽ búng điếu thuốc, cười nói: “Tàm tạm.”

Chu Vận nghĩ thầm, thế này là đã quá đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.