Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 114: Chương 114




Phi Dương thu mua Cát Lực vào năm Lý Tuân 37 tuổi. Tuy nhiên, người đưa ra kế hoạch thu mua ban đầu không phải là Lý Tuân, cũng không phải là Chu Vận, mà là Hoàng Chí Phi - CEO của Phi Dương khi ấy.

Nói đến Hoàng Chí Phi, năm đó trước khi Hoa Giang đầu tư, Đổng Tư Dương còn đang thay đổi quy mô công ty đã đưa cho Chu Vận một USB chứa sơ yếu lý lịch, trong đó có cả Hoàng Chí Phi. Anh ta là nhóm người đầu tiên được tuyển chọn khi Phi Dương lần nữa đi vào quỹ đạo, và người phỏng vấn là Trương Phóng.

Trương Phóng phỏng vấn Hoàng Chí Phi siêu ngắn, gần như là vừa gặp mặt đã quyết định tuyển dụng anh ta ngay. Lý do vô cùng đơn giản, trên người anh ta toát ra vẻ gì đó giống với Chu Vận và Lý Tuân khi trước.

Lúc vừa vào công ty, Hoàng Chí Phi cũng là lập trình viên, sau đó từ từ chuyển sang bộ phận kinh doanh rồi hành chính. Hoàng Chí Phi làm việc cẩn thận và biết nhìn xa trông rộng, tính cách khá thâm trầm, vừa khéo bù trừ cho Đổng Tư Dương. Dưới sự phối hợp của hai người, Chu Vận và Lý Tuân có thể hoàn toàn yên tâm dốc lòng vào việc nghiên cứu. Còn Phi Dương trên đà phát triển ổn định lại có bước nhảy vọt vào năm năm sau, thuận lợi lên sàn chứng khoán.

Năm đó Lý Tư Kỳ được 6 tuổi, Lý Tuân và Chu Vận đang ở tỉnh khác thương lượng với phía Chính phủ mở rộng dữ liệu khám chữa bệnh liên kết với những thành phố nhỏ, hằng ngày đều bận tối mặt, thậm chí hôm khai trường đầu tiên trong cuộc đời đi học của con trai cũng không tham dự. Cuối cùng đành do Phó Nhất Trác đưa Lý Tư Kỳ mặt nhăn nhăn nhó nhó đến trường.

Sau khi ký kết hiệp nghị bước đầu với lãnh đạo ngành liên quan của Chính phủ, Chu Vận và Lý Tuân lên đường trở về. Cô vốn định đến trung tâm thương mại mua chút quà cho cậu bạn nhỏ Lý Tư Kỳ trước, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Đổng Tư Dương và Hoàng Chí Phi gọi về họp.

Đổng Tư Dương còn dặn riêng với Chu Vận khoan hẳn báo chuyện này cho Lý Tuân biết. Chu Vận cảm thấy lạ.

Họ không họp ở công ty mà là đến một quán trà sân vườn mang phong cách trang nhã, đường sỏi núi giả, không khí yên tĩnh. Chu Vận thấy ngoại trừ Đổng Tư Dương và Hoàng Chí Phi ra, Hầu Ninh cũng có mặt ở đây, điều này khiến cô bất giác trở nên căng thẳng.

Hầu Ninh luôn chịu trách nhiệm bảo mật hệ thống và các sản phẩm phần mềm cho công ty, bởi vì dữ liệu khám chữa bệnh không giống với những thứ khác, Phi Dương cần phải bảo vệ nghiêm ngặt thông tin của người sử dụng. Chu Vận cho rằng chắc là phương diện bảo mật có vấn đề gì rồi đây.

“Xảy ra chuyện gì?” Cô hỏi thẳng.

Đổng Tư Dương ung dung ngồi trong chiếc ghế gỗ lim, vừa uống trà vừa nói: “Không phải chúng ta xảy ra vấn đề.”

Ông ra hiệu với Hoàng Chí Phi, Hoàng Chí Phi lập tức nói với Chu Vận: “Là như vầy, Hầu Ninh phát hiện bên phía công ty Cát Lực có người lén bán thông tin cá nhân của người chơi.”

Đã lâu lắm rồi Chu Vận không nghe đến cái tên Cát Lực này. Đường lối của công ty họ không giống Cát Lực, sau khi Hoa Giang đầu tư vào Phi Dương, Phương Chí Tịnh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, vô cùng chuyên tâm sáng tạo ra những trò chơi tiếp theo.

Thỉnh thoảng nghe được vài thông tin qua truyền thông, Chu Vận biết tình trạng kinh doanh của Cát Lực không tốt cho lắm. Tuy thuận lợi lên sàn nhưng bọn họ bị Hoa Giang viện cớ “thiếu hụt năng lực tự chủ đổi mới” để từ chối hợp tác. Dự án thu được lợi nhuận nhiều nhất của Cát Lực là Bạn Gái Hoàn Mỹ cũng bị Chính phủ cấm nên nhanh chóng dừng hoạt động. Cát Lực gặp qua hai lần cải cách lớn, cuối cùng miễn cưỡng bán phần lớn cổ phiếu chuyển sang phía nhà đầu tư mới.

“Bọn họ bán thông tin gì?” Chu Vận hỏi.

Hầu Ninh: “Tất cả trò chơi của họ đều có rất nhiều yêu cầu truy cập vào điện thoại di động.”

Chu Vận gật gù. Đây là chuyện rất phổ biến với những công ty công nghệ trong nước hiện nay. Công ty nào cũng muốn lấy được thông tin của người dùng càng nhiều càng tốt, để đảm bảo giảm thiểu tỷ lệ giả mạo người dùng nên điều này hoàn toàn cần thiết.

Chu Vận nhìn số liệu chi chít trên laptop của Hầu Ninh, nói: “Sao cậu biết họ lén bán thông tin?”

Hầu Ninh: “Đương nhiên là tôi có cách của tôi.”

Chu Vận nhướng mày: “Cậu để ý công ty này quá nhỉ?”

Hầu Ninh trợn mắt nhìn cô: “Cô không để ý dĩ nhiên chúng tôi phải để ý giúp rồi.”

Hoàng Chí Phi bên cạnh khẽ đẩy mắt kính, nói: “Chuyện họ lén bán thông tin đã được chứng thực, song bây giờ có rất nhiều trò được cài vào điện thoại, nên cũng không có gì to tát. Có điều gần đây xảy ra một việc, sẽ là một cơ hội tốt cho chúng ta.” Anh ta nhìn Chu Vận, đôi mắt hẹp dài sáng quắc, “Nếu cô vẫn có ý muốn đánh bại công ty này, chúng ta có thể lập tức xóa sổ nó.”

Chu Vận: “Việc gì?”

Hoàng Chí Phi đặt một tờ giấy lên bàn trà, Chu Vận cầm lên. Là một tin tức kẻ cướp đột nhập vào nhà giết người cướp của vô cùng thảm thiết, xảy ra ngay tại thành phố này. Chu Vận xem mà chân mày cau chặt.

Cô hỏi: “Chuyện này có liên quan đến việc Cát Lực bán thông tin hả?”

Hoàng Chí Phi: “Có liên quan hay không do chúng ta định đoạt.”

Chu Vận liếc nhìn anh ta.

Hoàng Chí Phi không cợt nhả như Đổng Tư Dương, anh ta rất ít cười, lúc nào cũng trầm tĩnh: “Tôi quen với người phụ trách vụ án này, tôi đã bày cho anh ta cách điều tra điện thoại của người bị hại, trong đó có trò chơi của công ty Cát Lực. Bây giờ kẻ tình nghi đã bị bắt, hắn khai báo là mua được thông tin của chủ nhà ở trên mạng.”

Chu Vận: “Người bán là ai?”

Hoàng Chí Phi: “Bây giờ không truy được người bán là ai.” Anh nói xong, kề người đến phía trước, nói tiếp, “Cho nên ai cũng có thể là người bán.”

Chu Vận hiểu ý của anh.

Hoàng Chí Phi lại nói: “Chu tổng, gần đây chúng ta chuẩn bị thu mua một công ty xây dựng trình duyệt có chức năng bảo vệ thông tin mật của người dùng. Hiện giờ người ta rất coi trọng thông tin cá nhân, ai ai cũng có yêu cầu càng ngày càng cao với việc bảo mật, nhưng đều không biết bắt đầu từ đâu. Họ đã không chấp nhận được việc công ty Internet yêu cầu quá nhiều thông tin người dùng, chẳng qua là thiếu lý do bộc phát thôi.”

Chu Vận bưng tách trà, tập trung suy nghĩ.

Hoàng Chí Phi: “Bây giờ thời cơ đã đến, chúng ta đem Cát Lực ra xử chém, nhắm vào việc họ bán thông tin người dùng dẫn đến vụ thảm án này. Sau đó lại phát hành trình duyệt bảo mật Vô Ngấn của chúng ta, cho dù không hiệu quả 100%, cũng có thể cho thấy thái độ của công ty. Chúng ta làm mảng chữa bệnh, cũng cần có tín nhiệm của người dùng.”

Chu Vận suy nghĩ chừng mười phút, cuối cùng đặt tách trà xuống.

“Được, chuẩn bị đi, cẩn thận một chút.”

Mấy năm gần đây Phương Chí Tịnh cũng không dám gây chuyện với Phi Dương, bây giờ thực lực của Phi Dương đã không phải dạng xoàng, hắn trốn còn không kịp nữa là.

Hoàng Chí Phi lên kế hoạch chuẩn bị ba ngày, sau đó một tin tức khơi mào kéo theo cả xã hội lên án gay gắt công ty Cát Lực lén bán thông tin của người dùng dẫn đến tội phạm lộng hành. Cát Lực bị đánh không kịp trở tay.

Rất nhiều lần Phương Chí Tịnh ra mặt giải thích với truyền thông rằng bọn họ đã giao nhân viên tự tiện bán thông tin kia cho cảnh sát xử lý rồi, cũng xin lỗi dân chúng, bày tỏ sau này công ty tuyệt đối sẽ quản lý nhân viên nghiêm khắc.

Chu Vận nhìn tư thái của Phương Chí Tịnh trên truyền hình, cũng tin rằng việc bán thông tin này không phải do hắn sắp đặt. Thông tin cao lắm bán được mấy chục nghìn tệ, nhiêu đó hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng của Phương Chí Tịnh.

Nhưng dân chúng không cho là vậy. Do Hoàng Chí Phi cố ý châm dầu vào lửa, tất cả mọi người đều cảm thấy đây chính là chuyện đang xảy ra với mình. Sau phút hoảng loạn, mọi người liền thể hiện sự phẫn nộ sôi sục, rủa phạm nhân, mắng công ty và cũng chửi bới luôn Chính phủ quản lý lỏng lẻo.

Khắp nơi dậy lên những lời oán thán, cuối cùng Chính phủ cuống cuồng bắt tay vào đàn áp kẻ đầu sỏ. Nhà dột còn gặp mưa giông, trong lúc nhất thời, mấy vụ án vi phạm bản quyền trước kia của Cát Lực, thậm chí cả ân oán giữa Phương Chí Tịnh và Lý Tuân cũng bị moi lên.

Lúc này có muốn giấu cũng không giấu được nữa.

Lần đầu tiên Lý Tuân thấy được tin tức kia vào lúc anh đang ở nhà, hôm ấy là ngày nghỉ ngơi hiếm có của anh, cậu bạn nhỏ Lý Tư Kỳ nhảy tưng tưng đòi xem phim hoạt hình, anh và Chu Vận ngồi yên trên sô pha cùng xem với cậu.

Phương Chí Tịnh xuất hiện trên tin thời sự tiếp sóng tiết mục phim hoạt hình. Anh vừa xem, Chu Vận vừa ở bên cạnh kể cho anh nghe kế hoạch của nhóm Hoàng Chí Phi.

“Trước đó họ dặn em không được nói cho anh biết vì sợ ảnh hưởng đến công việc của anh bây giờ.” Chu Vận nói.

Dự án nghiên cứu phát triển của Lý Tuân hiện nay đang ở thời điểm mấu chốt, không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào. Anh xem tin thời sự nóng hổi nhưng vẫn không tỏ thái độ gì, lát sau phim hoạt hình lại chiếu tập mới, anh mới khẽ cười nói: “Bọn em thật đúng là biết hành hạ...”

Phương Chí Tịnh biết được đây là thủ đoạn của Phi Dương, hắn không còn cách nào đành nhờ Cao Kiến Hồng đi xin xỏ Lý Tuân giúp. Đáng tiếc lần này Cao Kiến Hồng không phối hợp với hắn.

Trên thực tế, mấy năm qua Cao Kiến Hồng không hề quan tâm đến chuyện Cát Lực. Sau khi anh ta đi dạo một vòng từ cõi chết trở về đã không màng thế sự nữa rồi. Anh ta và Ngô Chân ly hôn hồi năm ngoái, đến bây giờ vẫn chưa tái hôn, thôi việc ở công ty, đi du lịch khắp nơi.

Phương Chí Tịnh bị bức đến đường cùng, rốt cuộc tự mình tìm đến nhà Chu Vận. Trông hắn chẳng ra người ngợm gì nữa, quỳ xuống cầu xin Lý Tuân ngay trước cửa nhà.

“Tôi nhận thua, tôi nhận thua được chưa? Anh tha cho tôi một mạng có được không?”

Lý Tuân không nói lời nào, kể từ khi anh ba mươi lăm tuổi, ngay cả vẻ mặt khinh khỉnh thường ngày cũng lười thể hiện, toàn thân lạnh lẽo như khối băng. Ngoại trừ những người quen biết, gần như không ai dám chủ động nói chuyện với anh.

Phương Chí Tịnh thấy anh nhìn mình như kẻ bề trên, vẻ mặt liền nanh ác: “Con thỏ quẫn bách cũng sẽ cắn người đấy, mày không sợ ép tao quá mức thì tao sẽ kéo mày cùng chết chung à?”

Lời nói này đã thành công phá vỡ vẻ mặt lạnh như tiền đã nhiều năm của anh, anh châm chọc nhìn Phương Chí Tịnh.

Phương Chí Tịnh run run, siết chặt nắm tay, gật đầu nói: “Được, được... tao với mày đã giữ mối ân oán nhiều năm, đến ngày nay cũng nên có một kết thúc rồi.”

Phương Chí Tịnh bỏ đi.

Công ty Phi Dương nhanh chóng bắt tay vào việc thu mua Cát Lực, mà trong lúc quá trình kia sắp kết thúc, cậu bạn nhỏ Lý Tư Kỳ đã bị người ta bắt cóc trên đường đi học về.

Khoảng thời gian đó gần như Lý Tuân phát điên. Chu Vận biết chắc chắn anh đã liên tưởng đến cái chết của chị gái mình. Chu Vận cũng sợ nhưng cô cố chịu đựng.

Lý Tư Kỳ mất tích ba ngày, Lý Tuân mất ngủ cả ba. Cuối cùng Chu Vận bảo bác sĩ cưỡng chế tiêm cho anh mới miễn cưỡng ngủ một giấc.

Ngày thứ tư, Đổng Tư Dương và người của ông tìm được Phương Chí Tịnh ở một nhà máy bỏ hoang vùng ngoại ô. Khi đó Phương Chí Tịnh đã gần như điên rồi, trong tay hắn không có vũ khí, Đổng Tư Dương mang theo đám lưu manh dễ dàng chế ngự được hắn.

Cậu bạn nhỏ Lý Tư Kỳ không có gì đáng ngại. Đổng Tư Dương sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của cậu liền đi qua an ủi, không ngờ cậu bé mắt sáng lấp lánh nhìn ông, phấn khích nói: “Chú Đổng ngầu quá.”

Đổng Tư Dương nghẹn lời xách thằng nhóc ‘ngã cây’ này vào xe, quay người lại đi đến bên cạnh Phương Chí Tịnh, nhìn hồi lâu mới nói một câu nhận xét tận đáy lòng: “Cuộc đời mày chỉ có thể như con chuột sống dưới cống thôi, không có gan làm được chuyện gì lớn.”

Sau khi Lý Tuân chạy đến, chuyện đầu tiên anh làm là rút dao trong tay đàn em của Đổng Tư Dương. Anh hành động quá nhanh, tất cả mọi người đều không chú ý, đến khi họ nhận ra thì anh đã cách họ quá xa rồi.

Lý Tuân lao đến định chém Phương Chí Tịnh, Đổng Tư Dương hét lớn: “Khoan đã!” Nhưng đã không còn kịp nữa.

Lúc con dao chỉ còn cách cổ Phương Chí Tịnh vài centimet, Chu Vận lao đến từ phía sau xô ngã Lý Tuân. Cô ôm lấy anh, mấy ngày nay anh bị chuyện này giày vò đến nỗi gầy rộc chỉ còn da bọc xương, tay cô run rẩy, nhưng miệng vẫn nói: “Không sao rồi, không sao rồi Lý Tuân.”

Phương Chí Tịnh bị phán quyết mười một năm tù giam vì tội bắt cóc trẻ con. Chu Vận không dám để mẹ cô biết tin Lý Tư Kỳ bị bắt, nhờ Đổng Tư Dương và Hoàng Chí Phi bỏ nhiều tiền ra bưng miệng truyền thông.

Sau đó, công ty Cát Lực bị Phi Dương thu mua toàn bộ.

Bởi vì trận phong ba này, Đổng Tư Dương quyết định cho nhóm lãnh đạo nghỉ phép một tuần, dẫn họ lên núi bái Phật.

Tính cậu bạn nhỏ Lý Tư Kỳ rất vô tư, khôi phục tâm lý khá hơn ba mình. Cậu nhận ra ba mẹ không muốn để bà ngoại biết mình bị bắt cóc, liền vịn vào cớ này uy hiếp Chu Vận đòi đi chơi, muốn tự do, không đi học. Chu Vận đều chiều theo cậu.

Đổng Tư Dương chọn du lịch tại ngọn núi chưa bị khai phá, hoàn cảnh yên bình. Trên núi không có khách sạn, chỉ có chùa miếu, ông bao cả ngôi chùa, mười mấy người lãnh đạo công ty ở chung với nhau. Ban ngày xem hòa thượng chăm sóc vườn trà, buổi tối nghe tiếng sóng vỗ ì oạp vào vách núi.

Sau vụ này, tóc Lý Tuân lại thêm vài sợi bạc. Tất cả đều muốn anh nghỉ ngơi thật thoải mái, thả lỏng tinh thần, không một ai nhắc đến chuyện cũ, chỉ tận lực vui chơi.

Lý Tư Kỳ cũng đi theo, hằng ngày Chu Vận dẫn cậu đi dạo quanh núi. Một hôm vô tình gặp được hòa thượng coi bói phía sau núi, rảnh rỗi nên cũng xem thử một lần cho biết.

Hòa thượng hỏi cô coi về chuyện gì, Chu Vận không xem cho mình, không xem cho con mà chỉ xem cho Lý Tuân.

Hòa thượng hỏi tên và ngày tháng năm sinh của Lý Tuân, trầm tư hồi lâu mới nói: “Mệnh số của người này rất kỳ lạ.”

Chu Vận: “Ý là sao?”

Hòa thượng: “Mạng người này mang số Thất Sát, nói theo người xưa là cực hung. Người như vậy thường cả đời phiêu bạt, thay đổi rất nhanh, nhưng cũng có số thành danh. Trong bổn mạng của anh ta có sao quý nhân, nói rõ anh ta là kiểu tự mình cứu mình, bản thân chính là quý nhân lớn nhất của đời mình. Người như vậy sống rất mệt mỏi, anh ta có thể được thành tựu rất lớn và cũng có thể sống không thọ.”

Chu Vận đứng dậy, lạnh lùng nhìn gã hòa thượng.

Hòa thượng hắng giọng: “Cô xem, tôi nên nói thật với cô hay là không đây.”

Chu Vận thầm mắng “ông là đồ bịp bợm” rồi quay đầu bỏ đi, nhưng đi được vài bước lại quay trở về.

“Có cách nào cải số anh ấy tốt hơn không?”

Trong chùa, cả nhóm đang đánh bài poker, Đổng Tư Dương và Lý Tuân ngồi trên ghế hút thuốc ở cửa chánh đường mở rộng, nhìn ra ngoài đường núi.

Lý Tuân khẽ nói: “Về chuyện Cát Lực, cực khổ cho mọi người rồi.”

Đổng Tư Dương: “Cực cái gì?”

Lý Tuân thản nhiên nói: “Làm phiền mọi người còn nhớ chút chuyện cũ rích này.”

Đổng Tư Dương nhìn về phía Lý Tuân, Lý Tuân yên lặng nhìn nơi xa. Tuy bảo là muốn làm quảng cáo để cho việc thu mua công ty trình duyệt của mình, nhưng người quen thân đều biết, trong tất cả chuyện này đều sặc mùi trả thù.

Đổng Tư Dương nhìn một hồi rồi quay đầu lại: “Không có gì.”

Không khí nhất thời yên tĩnh, lát sau Đổng Tư Dương nói: “May mà thằng nhóc kia không có sao, nếu không thật sự là mất nhiều hơn được.”

Lý Tuân lặng thinh.

Đổng Tư Dương: “Lần này hơi nguy hiểm, nếu lúc đó cậu chém nó thật thì đúng là phiền phức đấy.”

Lý Tuân vẫn không nói gì, có hai dáng người chầm chậm đi đến từ phía cuối đường núi. Chu Vận mang theo cậu bạn nhỏ Lý Tư Kỳ đã chạy chơi khắp núi cả buổi sáng trở lại.

Áng mây đỏ cuối chân trời hiền hòa rực rỡ, tựa như mỗi khi cô nhìn anh say đắm, gương mặt đó vô cùng xinh đẹp. Hôm nay tất cả đã thật sự trở về với cát bụi, ân ân oán oán đã đến hồi kết.

Chu Vận đi ngang qua cửa chùa, hỏi thăm tiểu sa di về gã hòa thượng coi bói phía sau núi. Tiểu sa di trợn tròn mắt: “Ông ta lại đến nữa á! Đó là một tên lừa đảo đấy.”

Chu Vận nghẹn họng. Giỏi, giỏi lắm, giỏi vô cùng. Thế là đã mất toi hai nghìn tệ làm phép.

Cô thở hắt ra, Lý Tư Kỳ hỏi cô: “Mẹ sao thế?”

Chu Vận lắc đầu, rồi vuốt tóc Lý Tư Kỳ, khẽ nói: “Không có gì, mẹ an tâm thôi.”

Đổng Tư Dương cũng nhìn thấy Chu Vận dẫn theo thằng nhóc trở về, ông cười nói: “Lần này may mà có cô ấy, thời khắc mấu chốt lao đến như bay, quả thật giống mãnh hổ vồ mồi.”

Lý Tuân “ừ” một tiếng.

Đổng Tư Dương: “Mỗi lần trông thấy gia đình cậu, mẹ nó tôi cũng muốn kết hôn. Lấy vợ có tốt không?”

Lý Tuân: “Tốt.”

Đổng Tư Dương: “Không phải nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu sao?”

Lý Tuân im lặng, Đổng Tư Dương nhìn anh, cố ý trêu đùa: “Chu Vận có tốt không?”

Lý Tuân ngậm điếu thuốc tựa vào ghế, vẻ mặt lạnh nhạt như thường ngày. Anh im lìm, cứ nhìn Chu Vận đang cố kéo Lý Tư Kỳ đi, không cho cậu leo lên tảng đá.

Chẳng biết qua bao lâu, khi Đổng Tư Dương cho rằng anh sẽ không đáp lời thì Lý Tuân chợt nói: “Nếu như lúc người ta chết đi thật sự có hiện tượng đèn kéo quân, có lẽ cô ấy là người cuối cùng đời này tôi nhìn thấy.”

Giọng anh nói khẽ khàng, nhẹ như làn khói, giống như đang thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.