Cậu ta có ý gì? Người xấu ư? Nhưng phải xấu đến mức nào thì mới được coi là người xấu?
Không đợi Chu Vận nghĩ ra nguyên nhân tại sao cậu hỏi câu này thì đã nghe thấy Lý Tuân nói tiếp: “Bây giờ cô giống y như quả bóng bị xì hơi vậy.”
Chu Vận líu lưỡi. Biết cãi lại thế nào đây? Sức chiến đấu của cô đúng là đã giảm xuống.
Lý Tuân bước ra ngoài: “Quay về làm việc thôi, lỡ mất cả buổi chiều rồi.”
Nhưng Chu Vận chẳng hăng hái nổi. Lúc này cô mới nhận ra dường như mình đã dốc hết toàn bộ sức lực cho dự án này của Hội rồi, ngay cả hồi cuối cấp cô cũng chưa từng mệt đến như thế. Dây cung kéo căng hết mức bỗng nhiên trở nên lỏng lẻo, lúc trước cô không hề để ý rằng mình đã cố sức và mệt mỏi đến độ này, hiện giờ mới thấy.
“Hôm nay tôi muốn về nghỉ ngơi.” Chu Vận nói.
Lý Tuân đứng ở cửa phòng. Không khí trở nên khá kỳ lạ. Năm giây sau, Lý Tuân vòng ngược lại, đi thẳng đến trước mặt Chu Vận, hai tay đặt lên bả vai cô.
Tâm hồn Chu Vận chợt bị cái vẻ thâm tình ẩn trong đôi mắt của cậu làm cho rung động.
Lý Tuân khàn khàn cất lời: “Chu Vận, cô biết không…”
Biết gì chứ?
“Tất cả mọi chuyện chỉ mang hình dáng vốn có của nó tại thời điểm khởi nguồn, càng về sau sẽ càng lệch xa khỏi quỹ đạo.”
Hình như cũng hơi có lý.
“Nhưng dù sao vẫn đáng để cho chúng ta nỗ lực.”
Vì sao?
“Bởi vì chỉ khi chúng ta thực sự cố gắng mới có thể khiến nó không lệch đi xa hơn.”
Là như vậy ư?
“Cô nói xem có đúng không?”
Ơ! Chu Vận nhìn vào ánh mắt chân thành của Lý Tuân, cái cổ cứng đờ của cô lúc này chỉ có thể chậm chạp gật xuống đồng tình.
Cô gật xuống cái đầu tiên, Lý Tuân đã ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt ông chủ thường ngày.
“Cho nên oán giận một chút là được rồi, đừng có thật sự làm như vậy.”
Cậu đút hai tay vào túi, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, khẽ uy hiếp: “Dám rút lui tôi sẽ bóp chết cô!”
Chu Vận á khẩu.
Để không bị bóp chết, cô đành quay trở về văn phòng, ngồi làm việc. Trong lúc mở máy, cô lặng lẽ nhìn sang phía Cao Kiến Hồng. Cao Kiến Hồng vẫn chuyên tâm lập trình, nhưng khóe mắt thì liếc nhìn lại Chu Vận.
“Sao vậy?”
“... Lý Tuân đã đe dọa cậu à?”
Cao Kiến Hồng gõ phím liên hồi, có vẻ như đang phải nín cười, nhỏ giọng: “Ừ... Làm tôi sợ chết khiếp ấy!”
Ôi đồng cảm quá!
Tối đó tuy hiệu suất của Chu Vận không cao, nhưng cô vẫn ngồi làm việc đến hết giờ mới đứng dậy rời đi. Lúc cô về, Lý Tuân vẫn còn đang làm ổ trên ghế gõ chương trình.
Cơn mưa đêm đã ngừng rơi, không gian yên bình đến lạ. Chu Vận đi ngang qua sân thể dục, nhìn bãi cỏ đọng đầy nước, trong sân không một bóng người. Cô nhìn ngắm một hồi sau đó liền thay đổi lộ trình, hướng đến phòng in ở khu sinh hoạt.
“Muốn in gì?”
“Hình.”
“USB đâu?”
“Ở trong điện thoại, các anh có dây kết nối không?”
“Có, in mấy tấm?”
“Một tấm thôi.”
Cô in tấm ảnh chụp Lý Tuân lúc cậu thuyết trình ở công ty Lam Quan ra, đặt ở ngăn kín nhất trong túi. Cái này rất hiệu nghiệm, ngày hôm sau khi cô đến văn phòng Hội thì đã tiêu tan hết cảm giác mệt mỏi. Không còn ủ rũ như ngày hôm qua sau khi gặp Hàn Gia Khang, cũng không còn là một quả bóng xì hơi teo tóp, làm gì cũng không hăng hái nữa. Tinh thần cô phấn chấn, gương mặt rạng rỡ. Chiêu này hữu hiệu hơn cả lúc cô bị đe dọa, quả thật như mang theo một nguồn năng lượng bên người.
***
Chuỗi ngày hợp tác với phòng thí nghiệm của Trương Hiểu Bội bắt đầu.
Bởi vì việc giảng dạy của giáo sư Lâm khá bận rộn, hơn nữa thầy lại vô cùng tín nhiệm Lý Tuân, cho nên từ lúc Hội được thành lập đến nay, chỉ khi dự án gặp phải vấn đề khó khăn thầy mới đến xem, còn bình thường đều là để sinh viên của mình tự quản lý.
Nhưng Trương Hiểu Bội thì khác, mụ ta rất quan tâm đến phòng thí nghiệm của mình và Hội thực tiễn bên này, vả lại còn cư xử với thái độ công bằng. Hễ rảnh một chút là mụ ta đến văn phòng Hội, hay quan sát tiến độ của dự án, nêu ra các ý kiến sửa đổi, thử nghiệm trang web. Mỗi ngày mụ lưu lại phần hoàn thành của hôm đó, mang về phòng thí nghiệm ghép lại với cái ngày hôm trước.
Từng ngày cứ trôi qua trong bình yên và bận rộn, ban đầu công việc còn khá suôn sẻ, sau đó mới từ từ nảy sinh vấn đề. Việc ôm đồm đầu tiên của Trương Hiểu Bội là vụ thiết kế mỹ thuật cho giao diện trang chủ website. Giáo sư hướng dẫn Trương này thích nhất là cứ đổi tới đổi lui màu sắc của khung chat.
Chịu trách nhiệm phần giao diện UI chính là Chu Vận, cô nhận được hình ảnh của phòng thí nghiệm đưa đến liền làm plug-in luôn. Kết quả không bao lâu phòng thí nghiệm lại chuyển qua một tấm ảnh nữa, màu sắc và kích cỡ chi tiết bản mẫu đều đã thay đổi, khiến cho Chu Vận phải cực khổ ngồi sửa lại hết plug-in suốt cả buổi trưa. Sau vài lần bị hành hạ đi hành hạ lại như vậy, Chu Vận đã không chịu nổi nữa.
Cô đi tìm Lý Tuân, nói rõ vụ này, Lý Tuân nghe xong buông laptop ra, gọi điện thoại bảo Hàn Gia Khang đến đây. Lúc đến, Hàn Gia Khang vẫn trưng vẻ mặt Ma Cây vô cảm kia.
“Sao thế?”
Lý Tuân bảo anh ta chuyển lời đến Trương Hiểu Bội rằng người phụ trách dự án của công ty Lam Quan sắp tới đây xem xét tiến độ. Cậu nói bóng gió với Hàn Gia Khang là nếu đến lúc đó ngay cả một trang hoàn chỉnh cũng không có được, sợ rằng sẽ rất khó ăn khó nói với người ta.
Hàn Gia Khang im lặng lắng nghe, không xen vào một lời nào. Chu Vận để ý thấy trước khi đi Hàn Gia Khang hơi khựng bước lại, dường như muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng vẫn im lặng bỏ đi.
Sau đó, tình hình có khá lên một chút, người phụ trách dự án bên công ty Lam Quan đến xem vài lần, lần nào cũng do Trương Hiểu Bội tiếp đón.
Tốc độ làm việc của Lý Tuân càng lúc càng thần tốc. Chu Vận nghi ngờ liệu có phải cậu không hề ngủ hay không. Ban ngày vẫn thấy cậu đến lớp, thời gian còn lại đều vùi mình trong văn phòng, xung quanh thì chất đầy sách và tài liệu.
Chu Vận thực ra cũng hăng hái như thế, mục tiêu đã xác định rồi, ý tưởng cũng đã rõ ràng. Cô cảm thấy dường như người mình đã bị trói bởi một sợi dây, mà phần đầu dây thì được cột trong tay Lý Tuân. Tốc độ của cậu càng nhanh, cô cũng càng tăng tốc đuổi theo. Cậu không mệt, cô cũng không cảm thấy mệt.
Qua thời gian mày mò lúc đầu, dự án đã đi vào quỹ đạo, việc liên hệ làm việc với người phụ trách bên công ty cũng rất thuận lợi. Tâm tình Trương Hiểu Bội rất tốt, ngày nào cũng bảo Hàn Gia Khang đưa đến vài thùng đồ ăn nhập khẩu, khao cả Hội.
Ai cũng reo hò hoan hô, ngoại trừ ba người Chu Vận. Bạn học trong Hội không biết rõ nội tình vụ công ty Lam Quan này, chỉ loáng thoáng biết Hội đang hợp tác cùng một phòng thí nghiệm của bên nghiên cứu sinh. Mà hiện tại cô hướng dẫn của bên nghiên cứu sinh phân phát bổng lộc cho Hội, tất cả đều được hưởng sái.
Chu Vận ngẩng đầu lên nhìn Lý Tuân qua đống đồ ăn vặt. Cậu vẫn như bình thường, mắt dán vào màn hình máy tính, mặt lạnh băng. Lúc đóng laptop lại thì kiêu căng ngông cuồng, lúc mở máy ra thì nghiêm khắc lạnh lùng. Chu Vận cắn một miếng xoài sấy, suy nghĩ xem rốt cuộc là Lý Tuân ở trạng thái nào thì khiến cho người ta điên tiết hơn. Cuối cùng cô rút ra kết luận là mỗi thứ một nửa.
“Lại đang nghĩ xấu gì tôi thế hả?”
Chu Vận mắc nghẹn. Cậu đặt chip trong đầu tôi đấy à?
Lý Tuân vừa mới ngẩng đầu lên lườm cô thì Ngô Mạnh Hưng đã đi đến hỏi han cậu. Lý Tuân nghe xong liền cười: “Đóng gói phần mềm à, vấn đề đóng gói này thì cậu phải đi hỏi Chu Vận ấy.”
Chu Vận cố trấn tĩnh, tiếp tục ăn xoài sấy. Lý Tuân lại nói với Ngô Mạnh Hưng còn đang hoang mang: “Cậu không biết sao? Lớp phó chúng ta là cao thủ đóng gói phần mềm. Ý tưởng trong đầu nhiều đến mức có thể đóng thành sách được, chẳng qua không nói ra bao giờ nên không ai biết đấy thôi.” Cậu hất cằm với Chu Vận, “Đúng không?”
Đúng cái khỉ khô!
Lý Tuân chỉ sang cô: “Xem đi, lại bắt đầu rồi kìa.”
Chu Vận bình thản quay đi, nhất quyết không nhìn cậu nữa. Cô nghe Lý Tuân gọi với ở phía sau: “Qua đây.”
Gọi ai đấy hả?
“Đúng, là cô đấy.”
Chu Vận quay lại, Lý Tuân chỉ vào đống đồ ăn vặt kia, nói: “Chọn vài thứ ngon ngon cất lại...”
Chu Vận: “Cậu định giữ lại để ăn khuya à?”
Lý Tuân nói tiếp: “… sau đó đi đưa cho Liễu Tư Tư.”
Chu Vận nhăn mặt mất năm giây, rồi mới gật đầu: “Ờ.”
Nhưng nhắc đến Liễu Tư Tư...
Chu Vận bỏ mấy gói bim bim vào trong túi, thuận miệng hỏi Lý Tuân: “Hình như cũng khá lâu rồi tôi không phải làm bài tập giúp chị ta, chị ta biết tự lực cánh sinh rồi à?”
Lý Tuân mải viết chương trình, không biết có nghe thấy hay không.
Chu Vận đành mang theo túi đồ ăn vặt thật to đến khoa nghệ thuật tìm Liễu Tư Tư. Cô ta đang học môn chuyên ngành, nhận được tin nhắn của Chu Vận liền xin ra ngoài.
“Đây là Lý Tuân bảo em đưa cho chị ạ.”
“Ừ, cảm ơn.”
Chu Vận thuận miệng hỏi: “Gần đây sao không thấy chị đến văn phòng Hội nữa?”
“Chia tay rồi chứ sao!”
“...”
Tuy từng nghe nói Lý Tuân rất năng thay bạn gái, nhưng khi làm việc chung với cậu rồi lại cảm thấy hình như không phải như vậy.
“Chia tay rồi ấy ạ?”
“Ừ hử.”
Liễu Tư Tư dẩu môi. Hình ảnh Liễu Tư Tư hát trong KTV đợt trước bỗng hiện lên ngay trước mắt, không hiểu vì sao Chu Vận lại thấy có chút thương cảm cho bà chị này. Tuy nhìn vẻ mặt Liễu Tư Tư khá ổn, nhưng cô vẫn thấy nên an ủi một chút.
“Vậy… chị đừng buồn, sau này còn có...”
Cô nói đến giữa chừng thì ngừng lại. Sau này còn có người tốt hơn ư? Sau này còn có người nào tốt hơn sao? Nhất định là phải có chứ, một chàng trai ôn hòa chững chạc, một chàng trai hiền lành khiêm tốn... kiểu đó vốn có rất nhiều mà. Thế sao mình không nói tiếp được?
Trong lúc Chu Vận mải tự vấn tự đáp trong đầu, Liễu Tư Tư đã nói: “Không sao, chị đâu có buồn gì, là chị đá cậu ta mà.”
Chu Vận im lặng.
“Thật đấy!” Liễu Tư Tư sợ Chu Vận không tin, lại nói thêm: “Lúc trước cậu ta chia tay nhiều bạn gái như vậy, thật ra đều là bị người ta đá thôi.”
Việc này... Hóa ra thủ khoa Lý vênh váo còn có việc xấu hổ này không muốn để ai biết được.
“Cậu ta không theo đuổi em, cũng không vứt bỏ em, dĩ nhiên cũng sẽ không níu kéo em làm gì, đều là bọn con gái tự đến tự đi mà thôi.” Liễu Tư Tư cười, “Em xem đi, cậu ta đã bớt biết bao nhiêu việc đấy nhỉ.”
Chu Vận không nhịn được hỏi: “Tại sao lạichia tay ạ?”
Tuy tính tình cậu có hơi khó ưa, nhưng thật tâm mà nói, sau khi nhìn quen mắt cái đầu tóc vàng chóe kia rồi, thực ra ông chủ Lý trông cũng rất tuấn tú mà.
“Tại chán thôi.” Liễu Tư Tư dựa vào gốc ngọc lan ven đường, ngắm nhìn vườn hoa của khoa nghệ thuật, “Thật ra ban đầu lúc đi cưa cậu ta chị cũng không nghĩ nhiều, chỉ vì cái mẽ bên ngoài của cậu ta. Cậu ta cũng vậy, yêu đương cũng chỉ vì muốn thư giãn, hòng giảm bớt áp lực thôi.” Liễu Tư Tư nhìn về phía Chu Vận, “Em biết không, lúc bọn chị còn yêu đương, chưa bao giờ gọi điện cho nhau được quá ba phút, chị mà muốn tìm cậu ta thì chỉ có thể đến văn phòng Hội thực tiễn của bọn em.”
Chu Vận trố mắt.
Liễu Tư Tư nói tiếp: “Ban đầu chị còn tạm chấp nhận được, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi thì không chịu nổi nữa. Không phải chị tự cho mình cao giá, chị cũng có rất nhiều người xếp hàng theo đuổi cơ mà. Làm gì có ai chịu được cái kiểu ngày nào cũng ngồi lì cắm mặt vào máy tính cơ chứ.”
Chu Vận suy nghĩ một hồi, nghiêm túc đề nghị: “Chị có thể nói thẳng với cậu ấy mà.”
Liễu Tư Tư cũng yên lặng một hồi, không trả lời ngay.
Gió thổi hiu hiu, hoa ngọc lan trên cây đã rơi rụng gần hết.
Liễu Tư Tư nói: “Trước đây chị đã từng hẹn hò với không ít người rồi.”
Chu Vận à một tiếng.
“Thật ra con trai vốn rất dễ hiểu, ai thật lòng, ai giả dối, ai chỉ muốn qua đường, ai nguyện ý dài lâu, chị đều nhìn ra được cả.” Liễu Tư Tư đứng thẳng lên vươn vai một cái, “Con trai say nắng và động lòng thực sự vốn là hai việc khác nhau. Thôi, em không phải an ủi chị làm gì, bọn chị chia tay rồi, không ai nợ ai cả.” Dứt lời lại nghĩ đến gì đó, “Đúng rồi, bạn gái tiếp theo của cậu ta học phát thanh viên đấy, cũng học giỏi hơn chị nên không cần em phải làm bài tập giúp đâu.”
Chu Vận thật sự không biết nên tiếp lời kiểu gì nữa.
Liễu Tư Tư cầm túi bim bim trong tay, bỗng hỏi: “Học lập trình có khó không?”
Gì cơ? Sao đột nhiên lại hỏi việc này?
Chu Vận nói: “Cũng bình thường ạ, nếu học toán và tiếng Anh khá lại thêm...”
“Được rồi, được rồi.” Liễu Tư Tư xua tay, “Ngừng, ngừng, chị không muốn nghe nữa đâu, ngừng ở đây đi.”
Nhìn Liễu Tư Tư nhanh chóng quay ra hưng phấn lục túi bim bim, Chu Vận cảm khái, thảo nào Lý Tuân nói thích “con gái ngốc“. Con gái ngốc cũng hay, thoải mái, đơn giản, chia tay xong chỉ cần đưa cho một túi đồ ăn vặt là có thể vui vẻ ngay được. Sau đó thì đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.
Trở về văn phòng, Lý Tuân vẫn y hệt như lúc Chu Vận đi, ngay cả vị trí cũng không xê dịch. Chu Vận đi đến báo cáo nhiệm vụ.
“Đưa xong rồi, chị ta rất thích.”
Lý Tuân ừ một tiếng, tay vẫn gõ bàn phím lạch cạch. Chu Vận lại gần xem thì thấy Lý Tuân đang sửa lại hàm lệnh của cô và Cao Kiến Hồng, tốc độ như bay như múa.
Vốn Chu Vận còn định nói đôi câu với cậu về chuyện Liễu Tư Tư nữa, nhưng nhìn đôi mắt chăm chú quá đỗi kia, cuối cùng cô đành kìm nén nuốt xuống.