Chu Vận nhanh chóng quên béng chuyện về anh chàng họa sĩ trẻ kia. Về đến trường học, cô chạy ngay tới văn phòng, vốn định tìm Lý Tuân để bàn bạc thêm về ứng dụng máy tính, thế nhưng vừa vào phòng đã thấy cô bạn gái phát thanh viên của Lý Tuân đang ngồi đúng chỗ của cô, tập đọc lời thoại với Lý Tuân.
Cô bạn gái say đắm nhìn cậu: “Ai đã đưa lối cho chàng đến đây?”
Lý Tuân đáp: “Tình yêu.”
Cậu xem lời kịch rồi đọc tiếp: “Tình yêu đã dẫn đường chỉ lối để ta tìm đến được đây. Tuy ta chẳng phải tay thủy thủ cừ khôi, nhưng dù phải mạo hiểm phong ba tới miền biển xa xôi mà nàng đang ở, ta vẫn sẵn sàng liều mình vì viên ngọc quý là nàng.”
Cô bạn gái: “Em thừa nhận, nếu không phải chàng nghe được em bày tỏ tấm chân tình lúc em chưa chuẩn bị, chắc chắn em sẽ căng thẳng hơn nhiều. Vì vậy xin hãy tha thứ cho em, là đêm đen đã tiết lộ bí mật của lòng em, đừng xem lời của em là phường lẳng lơ vô sỉ.”
Lý Tuân: “Nàng ơi, ta xin thề với vầng trăng sáng...”
“Không...” Tâm trạng cô bạn gái dâng trào, giọng chợt vỡ òa.
“E hèm!” Cô ta hắng giọng, tiếp tục, “Vầng trăng kia luôn luôn thay đổi, nếu chàng mang nó ra thề thốt, em sợ rằng tình chàng cũng vô thường như nó mà thôi!”
“Vậy ta phải thề bằng gì đây?”
Cô bạn gái nắm lấy tay Lý Tuân: “Nếu chàng muốn thì hãy thề bằng tấm thân tuấn mỹ kia, bởi vì đó là ngọn nguồn duy nhất khiến em si mê, vị thần duy nhất mà em sùng bái.”
“Thật sao? Nàng thật sự nghĩ thế ư?”
...
Sao tác phẩm của Shakespears qua miệng của hai con người này lại trở nên dung tục thế nhỉ? Chu Vận đi đến ngồi cạnh Ngô Mạnh Hưng. Mọi người đã quen với việc Ngô Mạnh Hưng lúc nào cũng đóng đô ở văn phòng Hội, và cũng rất thản nhiên với việc những cô bạn gái của Lý Tuân thường xuất hiện tại nơi này.
“Lại còn tấm thân tuấn mỹ nữa cơ đấy... Hứ!” Chu Vận cười khẩy.
“Hả?” Ngô Mạnh Hưng dời mắt khỏi màn ảnh, “Tấm thân gì cơ?”
Chu Vận lắc đầu, trong đầu cô bỗng thoáng hiện lên một ánh chớp, cô nhớ đến bức sơ đồ huyệt vị con người ở phòng khám trung y của ông thầy khi nãy.
“Nhân thể...”
Chu Vận đứng dậy luôn, đi đến phía sau cô bạn gái của Lý Tuân, vịn tay vào vòng eo thon thả của cô ta, nói: “Nào, cô qua đây ngồi chút nhé.”
Cô bạn gái đang mải biểu diễn hùng hồn thì bị ngắt ngang, giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, giậm chân bình bịch.
“Lần thứ hai rồi đấy!”
Lý Tuân bèn an ủi cô ta: “Mai rồi tập tiếp.”
Cô bạn gái lấy lại quyển kịch, hừ một tiếng rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Lý Tuân nhìn theo bóng lưng cô ta, châm điếu thuốc rồi liếc nhìn Chu Vận.
“Thấy trò này vui không?”
“Cậu quen bạn gái chỉ để tìm vui thôi à?”
Lý Tuân tựa vào ghế hút một hơi thuốc, nói: “Tất nhiên, cặp bồ là giúp bản thân thư giãn mà.” Cậu hất cằm với Chu Vận, “Không phải đã cho cô nghỉ phép rồi sao? Tự dưng quay lại làm thế?”
Chu Vận sắp xếp lại ý tưởng trong đầu lần nữa mới cất lời: “Mới vừa rồi tôi đến một phòng khám trung y, thấy được bản sơ đồ huyệt vị con người. Không phải lúc trước cậu chê giao diện ứng dụng quá rắc rối ư? Hay là chúng ta cũng làm theo sơ đồ nhân thể đi.”
Lý Tuân ngồi lọt thỏm trong ghế, hờ hững “ừ” một tiếng: “Nói tiếp đi.”
Chu Vận lấy giấy và bút ra, vẽ một hình người: “Thể hiện chức năng bằng nhân thể chắc chắn sẽ trực quan hơn nhiều, tôi dùng bút mô phỏng chuột trước đã nhé.” Cô cầm bút khoanh tròn trên tấm hình, “Sau khi người dùng nhìn thấy mô hình nhân thể sẽ rê chuột để nhấn hoặc vẽ vào vị trí cảm thấy khó chịu, sau đó chúng ta sẽ để hiện ra cửa sổ lựa chọn về các chứng bệnh và giải thích đi kèm, như vậy tính hướng dẫn sẽ cao hơn. Với lại, chúng ta cũng có thể chia từng phần thân thể ra như: đầu, tay, chân, lưng, bụng, vân vân... Ứng dụng như thế càng có tính thống nhất hơn.”
Chu Vận tuôn ra một tràng, sau đó chờ Lý Tuân quyết định. Lý Tuân bị khói thuốc xông lên, mắt cậu khép hờ lại. Hồi lâu sau, cậu quay đầu sang hỏi Cao Kiến Hồng: “Lúc nào có thể làm xong chương trình Mocap?”
Cao Kiến Hồng: “Sau khi cài đặt còn phải cho chạy thử, lại phải kiểm tra nữa, ít nhất cũng mất một tuần.”
Lý Tuân gật đầu. Lúc cậu nhắc đến chương trình Mocap, Chu Vận giật mình. Cậu muốn dùng Mocap để tạo ra hiệu ứng đồ họa ư?
“Vừa đủ thời gian có thể mang dự án ra thử nghiệm luôn.” Lý Tuân nói, “Cứ chăm chăm chạy theo lý thuyết cũng chẳng được gì, phải học được từ thực tiễn mới là nhanh nhất.”
Chu Vận gật đầu, đang tập trung suy nghĩ tiếp thì bỗng thấy trước mắt tối sầm, ngẩng đầu lên đã thấy “tấm thân tuấn mỹ” của Lý Tuân xuất hiện ngay trước mặt.
“Cô đi nói chuyện với Liễu Tư Tư đi.” Cậu dụi điếu thuốc, nói với Chu Vận.
Chu Vận dừng dòng suy tư lại. Cậu bảo tôi đi nói chuyện với bạn gái trước của cậu làm cái gì?
Lý Tuân: “Bảo cô ấy tìm mấy cao thủ chuyên làm đồ họa 3D hoạt hình giúp tôi, muốn ra giá thế nào cũng được.”
Chu Vận nghe thấy lời này thì máu nóng sôi trào. Ra giá thế nào cũng được á ? Chậc chậc...
Có câu nói hào phóng của cậu chống lưng, Liễu Tư Tư đã nhanh chóng kéo được hai đàn anh năm tư chuyên làm hoạt hình đến. Hai vị đàn anh này vừa nghe thấy công nghệ Mocap đã sửng sốt.
“Ngầu quá... Bên khoa bọn tôi còn chưa có đấy!”
Chưa có là chuyện bình thường. Khi ấy Motion Capture vẫn là công nghệ mới nổi thôi, đừng nói là một ngành thuộc khoa nghệ thuật cỏn con, có gộp hết các trường đại học cả nước lại, cũng chưa đến năm trường có được bộ thiết bị như thế này đâu.
Chu Vận lén liếc sang Lý Tuân. Thật ra ban đầu khi cậu đề xuất về ứng dụng này cô và Cao Kiến Hồng đều rất kinh ngạc, bởi họ cảm thấy chẳng cần thiết phải dùng công nghệ Mocap này làm gì. Nhưng Lý Tuân vẫn kiên quyết mua nó cho bằng được.
Lý Tuân vốn thích trải nghiệm, luôn luôn theo đuổi cái mới.
Biết được có cơ hội thực hành miễn phí, hai vị đàn anh vô cùng hưng phấn. Việc sử dụng thành thạo công nghệ này sẽ giúp họ dễ dàng tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp hơn. Hai người rối rít bày tỏ họ không cần mời ăn uống gì nhưng nhất định họ sẽ cho hạng mục này vào phần thành tích trong luận văn tốt nghiệp sắp tới của họ.
Cả quá trình đã được lên kế hoạch rõ ràng, Lý Tuân bắt đầu gấp rút đẩy mạnh tiến độ.
Chu Vận nhận thấy, kể từ khi tham gia vào Hội, dường như cô đã bị lây chứng học lệch của Lý Tuân. Việc đạt được thành tích tốt ở tất cả các môn đã trở thành chuyện trong mơ, vì vào giờ lên lớp của những môn không phải chuyên ngành, Chu Vận không viết lập trình thì cũng ngồi tra tìm tài liệu. Trong kỳ kiểm tra nhỏ trước khi thi học kỳ, cô đã từ hạng tư rơi xuống hạng chín trong lớp.
Càng đáng giận hơn chính là Lý Tuân kia lại từ hạng mười một leo lên hạng mười.
Phải gió, cậu quả là ổn định đấy nhỉ! Nhìn tên hai người đứng ngay cạnh nhau trên bảng điểm, Chu Vận phẫn nộ một lúc mới thôi.
Giờ tiếng Anh buổi sáng kết thúc, Chu Vận tranh thủ thời gian đi nộp bài tập cho giáo sư Lâm, vừa đi còn vừa nghĩ đến việc thiết kế chương trình. Trước đây chưa ai từng chạy chương trình Mocap cả, nào biết có thể xảy ra vấn đề không tương thích hay không. Cô cảm thấy hẳn là nên tìm Lý Tuân để bàn bạc thêm, nhắc nhở cậu đôi lời, tránh sau này xảy ra vấn đề lại phải làm lại.
Đang suy nghĩ thì chợt thấy một cái đầu vàng hoe lướt qua hành lang, Chu Vận khựng bước.
Lý Tuân ư? Cậu ta tìm giáo sư Lâm để xin thỉnh giáo à? Chu Vận dẩu môi, tuy cô là lớp phó môn của giáo sư Lâm thật, nhưng ai cũng biết thầy thích Lý Tuân hơn cô.
Ôm đống bài tập vào văn phòng của giáo sư Lâm, thầy đang uống trà, trong phòng chỉ có thầy và một giáo sư khác. Chu Vận nộp bài, thầy Lâm còn trêu ghẹo hỏi cô: “Bên Hội bây giờ thế nào rồi? Có ca khó nào cần thầy chẩn đoán giúp không?”
Chu Vận đáp: “Bọn em vẫn chống đỡ được ạ.”
Thầy Lâm cười hì hì, Chu Vận lại hỏi: “Khi nãy Lý Tuân đã đến đây hả thầy?”
“Không có.”
Chu Vận ồ một tiếng rồi chào thầy Lâm ra về. Bước khỏi văn phòng, cô cảm thấy có điều gì đó là lạ. Cả trường này chỉ có mình Lý Tuân nhuộm màu tóc như thế thôi. Cô đi về phía khi nãy nhìn thấy Lý Tuân. Bên khu này có rất ít văn phòng, cả dãy hành lang đều im ắng, Chu Vận bất giác cất bước khe khẽ.
Khi đến gần một căn phòng học nằm sâu nhất nơi hành lang, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện. Chu Vận nhìn trước nhìn sau, sau đó ma xui quỷ khiến liền lén lút đi đến, ngồi bên cửa, dán tai vào nghe ngóng.
Vì hành lang khá yên lặng, cho nên dù Lý Tuân và Trương Hiểu Bội nói chuyện không to tiếng lắm nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một.
“Chuyện lúc trước em đã suy nghĩ xong chưa?” Trương Hiểu Bội hỏi.
“Vẫn chưa.”
“Lý Tuân, cô thấy trình độ của em rất khá, có thể đảm trách được nên mới giới thiệu em cho công ty Bảo Khoa. Em biết về công ty Bảo Khoa không? Đó là công ty vô cùng nổi tiếng trong nghề đấy.”
“Biết ạ.”
“Dự án của họ luôn mang tính khiêu chiến, nếu làm được không chừng có thể thuận lợi có được vị trí thực tập sau này.” Trương Hiểu Bội cười nói, “Vốn người ta cũng không cần sinh viên chưa tốt nghiệp đâu, nhưng cô mất cả một tuần lễ gặp người phụ trách của họ nói chuyện nhiều lần mới bảo đảm được cho em đấy.”
“Cảm ơn.”
Phì! Chu Vận ở bên ngoài suýt bật cười thành tiếng.
Dường như Trương Hiểu Bội cũng nghe ra vẻ đáp cho có lệ của Lý Tuân, mụ ta thở dài.
“Cô biết em còn có nhiều việc trong Hội thực tiễn kia, nhưng việc nào cũng phải phân rõ chính phụ. Em đừng suy nghĩ nữa, cô là người từng trải, cô mới là người rõ nhất dự án nào tốt, có thể giúp ích rất lớn cho tương lai của em. Em cũng có thể đi hỏi giáo sư Lâm, nhờ thầy ấy tư vấn nữa đi.”
Lý Tuân gật đầu: “Vâng, em sẽ suy nghĩ tiếp. Vậy... nếu không còn gì khác nữa thì em đi trước đây.”
Chu Vận kinh hoảng, mặt nhăn nhó cả lại. Cậu đừng có đi ra đột ngột thế mà! Cho tôi thời gian để rút lui với chứ! Cô vừa định chạy trốn thì lại nghe thấy Trương Hiểu Bội lên tiếng.
“Gia cảnh nhà em khó khăn lắm sao?”
Hả? Chu Vận khựng lại, Lý Tuân cũng dừng bước.
Trương Hiểu Bội nói: “Cô thấy hộ khẩu của em là ở vùng quê.”
Cái... gì...?
Tuy ban đầu Chu Vận cũng cảm thấy cái mái tóc vàng chóe kia của Lý Tuân khá là quê mùa, nhưng sau quen thân với nhau rồi thì không thấy vậy nữa. Thử hỏi xem hành động tiêu tiền như nước của thiếu gia Lý có chỗ nào giống dân nhà quê kia chứ... Hay là bây giờ ở các vùng quê đã lên đến đẳng cấp này rồi à?
Trong lúc đầu óc Chu Vận vẫn hỗn loạn, lại nghe Trương Hiểu Bội nói tiếp:
“Nhưng hồ sơ của em đã sửa lại hết, bao gồm tất cả các phương thức liên lạc với gia đình em như địa chỉ, số điện thoại hay các thông tin khác nữa. Hiện tại nhà trường hoàn toàn không liên lạc được với người nhà của em. Em xin học bổng của trường, trường cũng đã chi. Cô không biết tại sao em lại được xét duyệt, nhưng em phải biết một điều là, nếu cho điều tra cặn kẽ, thì học bổng của em chắc chắn sẽ bị cắt. Mà nếu nhà trường nghiêm túc xử lý... em cũng biết hậu quả như thế nào rồi đấy. Dĩ nhiên cô nói ra những lời này chỉ muốn cho em biết rằng, cô hiểu nỗi khó khăn của em, hiện tại em vừa muốn kéo dự án vừa muốn làm lập trình viên chính, lại còn phải đi học, chắc chắn không đủ sức mà làm. Chỉ cần em sang bên cô thì không phải bận tâm về những chuyện khác đâu. Vẫn là câu nói kia, cô là người từng trải, biết cái gì tốt nhất cho tương lai sau này của em. Em hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng mang tâm trạng mâu thuẫn.”
Toàn bộ thế giới yên lặng như tờ. Qua hồi lâu, Lý Tuân mới khẽ nói: “Cô à!”
Trương Hiểu Bội đáp: “Hả?”
Cậu thản nhiên cười: “Cô rất lợi hại... Em nói thật đấy.”
Trương Hiểu Bội nhẹ nhàng trả lời: “Vậy sao!”
Chu Vận lẳng lặng đứng dậy bỏ đi.
Vài ngày tiếp theo, Lý Tuân vẫn như bình thường. Cậu vẫn đi học, vẫn làm việc, vẫn châm biếm những sai lầm đơn giản trong lập trình mà họ mắc phải. Nhiều lần lúc Chu Vận đưa tài liệu đều như muốn nói gì đó với cậu, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời được.
Lại qua vài ngày, Chu Vận gặp Trương Hiểu Bội ở văn phòng giáo sư Lâm.
“Tôi thật sự không ngờ em ấy lại bận đến vậy...”
Vẻ mặt Trương Hiểu Bội tỏ ra rầu rĩ, giáo sư Lâm an ủi cô: “Tôi biết, tôi biết, cô Trương khoan hãy nóng vội đã.”
“Tại sao tôi có thể không nóng vội cho được. Tôi đã dự tính cả rồi. Ôi, cũng trách tôi không hỏi em ấy trước, tại tôi thấy cơ hội tốt, trong lòng liền cao hứng nên tự điền tên em ấy vào. Nào ngờ em ấy... ôi!”
“Cô cũng có lòng tốt mà.”
“Nhưng hình như người ta không cảm kích lòng tốt của tôi, bây giờ chỉ có tôi lo lắng chết thôi. Dự án sắp sửa bắt đầu rồi, nghiên cứu sinh bên tôi đều có đề tài khác phải làm, tôi đi đâu để tìm người bù vào đây.”
Giáo sư Lâm nói: “Chủ yếu là thằng nhóc Lý Tuân kia...”
“Thầy nói xem tôi phải ăn nói với công ty người ta thế nào bây giờ?”
Giáo sư Lâm bị ép hỏi liên tục, cuối cùng cau mày, do dự nói: “Vậy nếu không, tôi lại...”
“Thầy ơi!” Chu Vận ôm đống bài tập, gõ cửa luôn.
Giáo sư Lâm và Trương Hiểu Bội đồng thời quay đầu lại, Chu Vận gật đầu chào họ: “Dạ... em đến nộp bài tập ạ.”
Giáo sư Lâm vừa nhìn thấy Chu Vận trong lòng dường như sáng lên: “Vào đây đi!”
Chu Vận đi vào, giáo sư Lâm vỗ vai cô, giới thiệu với Trương Hiểu Bội: “Đây là lớp phó môn tôi dạy, cô Trương cũng biết rồi đấy.”
Trương Hiểu Bội nhìn cô nghiền ngẫm, ánh mắt y như một cái cân, không ngừng ước lượng cô.
“Biết chứ, em ấy cũng tham gia dự án Lam Quan mà.”
Giáo sư Lâm: “Cô cảm thấy khả năng của em ấy thế nào?”
Trương Hiểu Bội gật đầu: “Rất khá.”
“Vậy sao! Năng lực học tập rất tốt, đầu óc còn linh hoạt, ý tưởng khá đa dạng.” Giáo sư Lâm tự hào nói xong, quay về phía Chu Vận, “Em có biết công ty Bảo Khoa không?”
Chu Vận cười nói: “Biết ạ.”
***
Chập tối, Chu Vận đẩy cánh cửa sân thượng ra. Ánh hoàng hôn như thiêu đốt cả bầu trời. Có ba người đang ngồi cách đó không xa, là Nhậm Địch và hai thành viên trong ban nhạc của cô ấy, họ quây quần với nhau thảo luận về ca khúc mới.
Chu Vận đi đến ngồi xuống cạnh họ, lấy laptop ra đặt lên đùi, bật máy lên.
“Cậu bị Lý Tuân lây bệnh đấy hả? Đi đâu cũng mang theo máy tính.” Nhậm Địch chế giễu cô.
Chu Vận vươn vai rồi nói: “Đang đợi thư.” Trương Hiểu Bội muốn cô luôn trong tư thế sẵn sàng đợi lệnh, chuẩn bị nhận yêu cầu của dự án bất cứ lúc nào.
“Giới thiệu cho cậu, đây là Bát Ca, tay guitar trong ban nhạc của mình, còn đây là tay trống Tiểu Lục Tử.”
Hai người có cái tên quái gở kia cùng nhau chào hỏi Chu Vận.
“Yo!”
Chu Vận chào lại họ: “Yo!”
Nhậm Địch cười ha hả, Chu Vận hỏi cô: “Có thuốc lá không?”
Nhậm Địch rút cho cô một điếu, lại che gió để cô châm lửa.
Đã lâu không hút thuốc, Chu Vận nhìn ráng chiều nơi xa, nghĩ thầm, cậu ấy từng bảo cô bận gì đó, cô đã quên mất rồi.
Hôm ấy, cô không nghe hết cuộc nói chuyện giữa Lý Tuân và Trương Hiểu Bội đã bỏ đi. Cô không sợ Lý Tuân sẽ nhận lời Trương Hiểu Bội, cô biết thừa không có khả năng đó, nhưng cô vẫn không muốn nghe tiếp. Cô suy nghĩ nguyên nhân thật lâu, cuối cùng phát hiện, tự đáy lòng cô không hề chấp nhận việc Lý Tuân sẽ cúi đầu trước người khác. Cái kẻ hoang dã ngông cuồng như cậu ta có thể chịu khuất phục được. Cô không chấp nhận, cũng không cho phép điều đó xảy ra.
“Làm gì vậy? Muốn giết ai à?” Nhậm Địch ở bên cạnh cô khẽ cười, “Vẻ mặt đáng sợ quá đấy!”
Màn hình máy tính vang lên tiếng ting toong, báo thư đã đến.
Chu Vận nói: “Đàn cho mình nghe bản nhạc nào hay hay đi.”
“Được thôi.”
Nhậm Địch ôm lấy đàn guitar, nhẹ nhàng đàn hát. Chu Vận nheo mắt đọc yêu cầu của dự án, xem đến cuối cùng thì cười gằn một tiếng. Cô hút hết hai điếu thuốc mới bắt đầu gõ bàn phím lách cách.