Chu Vận ù té chạy về ký túc xá. Cô mở cửa ra, đóng lại rồi tựa vào cửa thở hổn hển.
Phương Thư Miêu quay đầu lại hỏi: “Sao mặt cậu đỏ vậy?”
Chu Vận chậm chạp trả lời: “Leo cầu thang...”
Chu Vận không học bài nữa, tắm rửa sạch sẽ rồi trèo lên giường từ sớm. Thật ra Lý Tuân không hề làm gì quá đáng, cậu chỉ nói một câu đầy thâm ý như chuyện trò bâng quơ, rồi mở máy tính lên làm việc. Dĩ nhiên Chu Vận cũng không thể chủ động “thẳng thắn được khoan hồng” rồi. Lỡ như cậu đang đào bẫy đợi cô nhảy vào thì sao. Dù sao đầu óc của thủ khoa Lý rất nhạy bén, lại không thích tung chiêu theo lẽ thường.
Nhưng tối nay thật sự là quá kích thích, ban đêm, Chu Vận mơ một giấc mơ. Họ vẫn ở tư thế đó, chẳng qua lần này từ đứng chuyển thành nằm. Chu Vận nằm trên một chiếc giường nhỏ, Lý Tuân thì đè lên người cô. Cậu nghiêng đầu, áp tai vào ngực cô lắng nghe nhịp đập của trái tim cô.
Trong mơ rất yên tĩnh, cô cúi đầu không nhìn được mặt cậu, chỉ có thể thấy mái tóc vàng óng kia. Cô nhìn xung quanh, nhận ra đây chính là căn phòng đơn bé nhỏ ở khách sạn Lập Hoa lúc tết Lý Tuân đến tìm cô.
Cô nhanh chóng ý thức đây chỉ là giấc mơ, cố ép mình mở mắt, quả nhiên trông thấy trần nhà đen như mực. Đêm khuya im ắng, Chu Vận ôm gương mặt đỏ bừng, trằn trọc khó mà ngủ trở lại.
Ngày hôm sau, Chu Vận mang cặp mắt thâm xì đi họp với Cao Kiến Hồng.
“Ngày hôm qua mình thảo luận lại với giáo sư Lâm, cuối cùng quyết định chọn đề tài này.” Cao Kiến Hồng đặt tài liệu đã chuẩn bị trước đó lên bàn, “Bảo vệ hệ thống máy chủ ảo sử dụng Chip, hai người xem nội dung trước đi.”
Chu Vận và Ngô Mạnh Hưng mỗi người lấy một phần, cúi đầu xem.
“Này, Lý Tuân, cậu cũng xem giúp bọn tôi với.” Cao Kiến Hồng nghiêng người gọi thủ khoa Lý, “Lý Tuân! Này!”
Chu Vận len lén quay mặt về phía sau, Lý Tuân đang ngồi nhìn chằm chằm máy vi tính nhưng không gõ bàn phím, vẻ mặt cậu xa xăm như đang suy ngẫm về chuyện gì đó. Cao Kiến Hồng gọi vài tiếng liên tục cậu mới hoàn hồn, liếc mắt sang, Chu Vận vội vàng quay đầu đi.
Lý Tuân không nói gì, ngoắc tay, Cao Kiến Hồng ném tài liệu qua cho cậu.
Hôm nay là thứ sáu, ngày kia là diễn ra nhạc hội. Tấm vé đó nhất định là mua cho Lý Lam rồi. Sau đó thì sao? Cậu có định dẫn chị ấy đi không?
Họ bình yên trôi qua ngày hôm đó. Thứ bảy, Chu Vận và Cao Kiến Hồng dẫn theo Ngô Mạnh Hưng đến văn phòng giáo sư Lâm nghiên cứu đề tài cuộc thi, ngồi tịt trong văn phòng suốt từ trưa.
Tuy Ngô Mạnh Hưng vô cùng phấn khởi với việc có thể tham gia cuộc thi, cũng biểu hiện rất nhiệt tình, nhưng so với Cao Kiến Hồng và Chu Vận, thực lực của cậu kém hơn rất nhiều. Lúc thử tìm hiểu log giám sát, cậu ta tốn rất nhiều thời gian.
Cao Kiến Hồng và giáo sư Lâm giải thích nội dung cho cậu ta, Chu Vận ngồi một bên, trông như thể đang nghe nhưng thật ra tâm tư đã trôi giạt tận đẩu tận đâu rồi.
Vất vả lắm Ngô Mạnh Hưng mới hiểu được nội dung, nhóm họ mới trở về văn phòng Hội, Lý Tuân đang ngồi viết chương trình. Chu Vận nhìn về phía chân cậu, túi vé xem nhạc hội vẫn còn đặt ở đó. Lý Lam đã đi chưa, hay vẫn còn ở gần đây chờ cậu?
Rốt cuộc chủ nhật đã đến, sáng sớm Chu Vận đến văn phòng Hội, phát hiện Lý Tuân vẫn làm ổ trên ghế lập trình, mắt cậu hằn đầy tia máu, chắc do đã thức suốt đêm, nhưng vẻ mặt rất ung dung.
Thời gian còn sớm, cả căn phòng chỉ có hai người họ. Chu Vận đi đến hỏi cậu: “Tối qua cậu không về phòng à?”
Lý Tuân không để ý đến cô. Chu Vận nhìn cậu: “Có phải cậu mọc rễ trên ghế luôn rồi không?”
Lý Tuân vẫn như không nghe thấy. Chu Vận nhìn về phía màn hình, từng hàng lệnh logic và đầy tiết tấu xuất hiện, cậu không hề sửa đổi, thậm chí là không có ý định dừng lại, chính xác như được viết từ chiếc máy tự động.
Cậu tập trung cao độ vào công việc, như vậy sẽ không cần suy nghĩ đến chuyện khác.
Chu Vận yên lặng trở về chỗ ngồi, chờ Cao Kiến Hồng và Ngô Mạnh Hưng đến.
Lúc Ngô Mạnh Hưng đến, vẻ mặt uể oải: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa làm xong...” Tối hôm qua lúc chia tay, Cao Kiến Hồng đã phân một vài nhiệm vụ cho cậu ta.
“Không sao, viết được bao nhiêu rồi, để chúng tôi xem giúp cậu.” Cao Kiến Hồng nói.
Ngô Mạnh Hưng mở phần mình đã làm, Chu Vận đi đến xem sơ qua. Nội dung rất lộn xộn. Có thể nhìn ra được Ngô Mạnh Hưng chăm học rất nhiều môn, nhưng tham thì thâm, có rất nhiều đoạn cậu muốn dùng câu lệnh tối ưu, nhưng bản thân lại thiếu hụt tính tích hợp. Đến cuối cùng, cả chương trình rời rạc, mỗi hàm lệnh thành mang một hướng khác nhau, rối tinh rối mù.
Cao Kiến Hồng cau mày nhìn, Ngô Mạnh Hưng đứng bên cạnh mặt đỏ gay: “Để tôi... để tôi sửa lại.”
Cao Kiến Hồng nói: “Cái này không dễ sửa đâu, viết lại luôn đi.”
Ngô Mạnh Hưng cúi đầu im thin thít.
Cao Kiến Hồng ngước mắt khỏi máy vi tính, thấy dáng vẻ Ngô Mạnh Hưng liền cười xòa: “Đừng căng thẳng, không sao.”
Ngô Mạnh Hưng nhỏ giọng: “Tôi sợ làm chậm tiến độ của bọn cậu.”
Cao Kiến Hồng nói với giọng nhẹ nhàng: “Không phải là vấn đề thực lực của cậu, chẳng qua là cậu muốn viết ra những thứ rườm rà thôi. Lập trình không nhất thiết phải phức tạp, hàm lệnh đều là phục vụ cho chức năng, thậm chí là càng đơn giản mới càng vững chắc. Chú ý một chút, cậu có thực lực đấy, đừng lẫn lộn đầu đuôi là được.”
Chu Vận nhìn về phía Cao Kiến Hồng. Khác với thiên tài thực lực siêu quần như Lý Tuân, Cao Kiến Hồng giản dị hơn. Cậu không gay gắt và cũng bao dung với người khác hơn. Trên thực tế cô cũng chưa từng gặp ai bướng bỉnh hơn Lý Tuân cả.
Cao Kiến Hồng chú ý đến ánh mắt Chu Vận: “Sao vậy?”
Chu Vận lắc đầu: “Không có gì.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đã mau chóng đến buổi trưa. Cao Kiến Hồng rủ Chu Vận và Ngô Mạnh Hưng đi ăn, Chu Vận từ chối.
“Mình không đói, hai cậu đi đi.”
Cô ở lại văn phòng với Lý Tuân. Nhưng chính cô cũng không biết cô làm vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Lý Tuân vẫn im lặng bình tĩnh. Lập trình rất tốn calo não, đã sắp một ngày một đêm rồi.
Chu Vận lẳng lặng ngồi tại chỗ đọc lại kết quả thảo luận ban sáng, nội dung không đến năm trăm chữ, nhưng xem sáu bảy lần cũng không biết đang nói về điều gì. Cuối cùng cô đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu hỏi Lý Tuân: “Cậu không đi ăn cơm à?”
Không ai đáp lại.
Cô thử nói: “Có muốn... đi ăn chút gì với tôi không?”
Vẫn không ai lên tiếng, giống như cô đang nói chuyện với không khí vậy. Một lát sau, Cao Kiến Hồng và Ngô Mạnh Hưng trở lại. Ngô Mạnh Hưng đã ăn no đến mức bụng phình lên. Cũng không biết Cao Kiến Hồng đã nói gì với cậu ta mà trông cậu ta tràn trề lòng tin, toàn thân đầy hăng hái.
“Chúng ta họp tiếp đi.”
Chu Vận quay người, không nhìn Lý Tuân nữa.
Kim đồng hồ xoay vòng thật nhanh. Một giờ, hai giờ, năm giờ rồi sáu giờ... Buổi nhạc hội bắt đầu vào lúc tám giờ tối, phải vào sân trước hai tiếng. Cậu vẫn chưa chịu đi sao? Vẻ im lìm của cậu lạ quá.
Trời dần tối, tà dương lặn xuống phía tây, tiếng bàn bạc của Cao Kiến Hồng và Ngô Mạnh Hưng như hòa lẫn vào ánh hoàng hôn nơi rừng trúc, lao xao xào xạc.
Rốt cuộc Chu Vận bỏ đồ vào túi, Cao Kiến Hồng nhìn về phía cô: “Sao thế?”
Chu Vận khẽ nói: “Mai tiếp tục.”
“Mệt rồi hả?”
Chu Vận gật đầu, Cao Kiến Hồng thu dọn giấy bút, nói với Ngô Mạnh Hưng: “Vậy dừng ở đây đi.”
Ngô Mạnh Hưng vội nói: “Tôi không mệt, để tôi làm tiếp.”
Chu Vận quay người, đi thẳng đến trước mặt Lý Tuân, cô không nói gì cũng không dừng lại, chỉ khom lưng cầm lấy túi của sân vận động trung tâm rồi quay người bỏ đi. Cao Kiến Hồng ở phía sau nhìn thấy cảnh này cảm thấy lạ, vừa định hỏi gì đó đã bị mấy câu hỏi của Ngô Mạnh Hưng ngắt ngang.
Trong khoảnh khắc Chu Vận rời khỏi phòng học, bàn tay gõ bàn phím mấy mươi giờ kia cuối cùng đã dừng lại, đầu ngón tay khẽ gãi cằm.
***
Chu Vận chạy băng băng đến cổng khu sinh hoạt. Rồi chạy từ Nam đến Bắc, lại chạy từ Bắc đến Nam dọc theo con phố kia. Cô tìm hết tất cả quán trà sữa, quán cà phê và tiệm bánh ngọt ven đường. Nhưng chẳng thấy được bộ quần áo quê mùa kia đâu.
Nửa giờ sau, Chu Vận nản chí, ngồi bệt xuống lề đường, toàn thân đẫm mồ hôi. Quả thật như mò kim đáy biển, biết tìm đâu bây giờ?
Cô mệt đến mức thở hồng hộc, giơ tay lên xem đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi. Không tìm ra người, không vào kịp sân, thế xem như đã lãng phí vé vào cổng.
Chu Vận từ bỏ ý định đi tìm tiếp, mở túi lấy vé ra. Tổng cộng hai tấm, mỗi tấm 1.880 tệ. Cô trầm mặc giây lát, sau đó nhanh chóng tìm trong túi có cách nào liên lạc với bộ phận bán vé, xem có thể trả vé hay không. Thế nhưng, lật túi ra không tìm được phương thức liên lạc với phòng bán vé mà lại rơi ra một tờ giấy. Chu Vận nhặt tờ giấy lên xem, nội dung trong đó vô cùng đơn giản.
“Khách sạn Thái Phủ, phòng 408, lúc nào về tìm tôi thanh toán tiền đi lại.”
Ôi vãi chưởng, tôi đi á! Trời đất quay cuồng, đầu Chu Vận đau nhức, cô như đã hiểu được nỗi đau khổ của Tôn Ngộ Không bị Như Lai Phật Tổ nắm trong lòng bàn tay năm xưa rồi. Cô đứng dậy. Thanh toán cái mả cha nhà cậu!
Nhìn từng đường nét viết trên giấy, Chu Vận cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ thong thả khi Lý Tuân đặt bút viết xuống. Nhìn ra được cậu cố gắng tránh né cắt đứt quan hệ với gia đình mình, nhưng lại không nỡ lòng vứt bỏ người chị duy nhất từng chăm sóc cho cậu. Sự xuất hiện của Chu Vận đúng lúc có thể giúp cậu làm vài việc vặt vãnh.
Thật ra không phải là cô không giúp cậu làm mấy việc nhỏ nhặt này được. Nhưng mở mồm nói một câu thì đã sao, cần gì phải như vậy?
Chu Vận tức tối giậm chân, một bà cô dẫn theo đứa trẻ đi ngang qua liếc nhìn cô bất mãn. Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn 20 phút nữa thôi, chắc chắn không kịp giờ rồi. Nhưng nếu thuận lợi thì cũng sẽ không đến trễ lắm. Cô lập tức bắt một chiếc xe: “Khách sạn Thái Phủ.”
Tài xế sửng sốt: “Thái Phủ á? Đi về phía trước năm phút là đến rồi.”
“Tiếp theo còn đi chỗ khác nữa, chú ở dưới lầu đợi cháu.”
Tài xế vừa đạp ga đã đến nơi, Chu Vận lao xuống xe, vẫn không quên ngoái đầu lại dặn: “Chú nhất định phải đợi cháu đấy!”
Thang máy dừng ở tầng Năm, Chu Vận trực tiếp đi thang bộ, chạy đến phòng 408 đập cửa ầm ĩ.
“Lý Lam, Lý Lam, chị có ở đây không?”
Vài giây sau, khe cửa mở he hé, Lý Lam lo sợ nhìn ra ngoài.
“... Không cần quét dọn đâu, tự tôi quét được rồi.”
Ai dọn phòng cho chị chứ? Chu Vận đẩy cửa ra, kéo chị ta lại, một tay chỉ vào mình: “Tôi, là tôi, chị còn nhớ tôi không?”
Lý Lam: “Cô là...”
Chu Vận đã chứng kiến tính rề rà của chị ấy, không đợi chị ấy đáp lời đã lôi ra ngoài.
“Nào, đi theo tôi!”
Lý Lam cố giật lại: “Làm gì thế? Cô muốn đưa tôi đi đâu, cô định làm gì?”
Chu Vận: “Chị cứ đi theo tôi là được.”
“Không được, không được, cô đừng lôi tôi...”
Thật không hổ là ngày ngày lao động, thân thể Lý Lam gầy còm nhưng sức lực lại vô cùng mạnh mẽ. Chu Vận kéo thế nào chị ấy cũng không suy suyển, cuối cùng hít sâu vào một hơi, quay đầu lại cười nói: “Lý Lam, mấy hôm trước chị nói chị thích một ban nhạc đúng không?”
Không biết tại sao nụ cười của Chu Vận hiện tại lại trông dữ tợn, Lý Lam sợ hãi, không dám đáp lời.
Chu Vận vẫn giữ dáng vẻ tươi cười: “Tôi đưa chị đi xem nhạc hội.”
Lý Lam sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu: “Không cần đâu... xem ca nhạc đắt lắm.”
“Không.” Chu Vận xua tay, “Không đắt chút nào, tôi nhặt được vé miễn phí, không đi tiếc lắm.”