Xế chiều Chu Vận mới về trường, lúc vừa xuống taxi cô còn khá ngại, dù sao ăn diện thế này vào trường quá long trọng. May là đang kỳ nghỉ hè, sân trường không có bóng người.
Chu Vận lén lút như kẻ trộm đi về phía nhà khách. Đã lâu cô không mang giày cao gót mà còn là giày mới nên chân không quen, chỉ một quãng đường ngắn mà đã bị trầy gót chân rồi.
Cả tòa nhà yên tĩnh đến lạ, Chu Vận trở về phòng mình, dọc đường chẳng thấy ma nào. Trong phòng cũng không có ai, không biết chị khóa trên đã đi đâu mất. Cô đang cảm thấy kỳ lạ, ngồi trên giường cởi giày được giữa chừng mới nhớ ra hình như hôm nay là lễ trao giải cuộc thi.
Chu Vận không nhịn được thầm khiển trách mình, đầu với óc chẳng chứa nổi việc chính đáng nào cả. Đã gần hai giờ trưa, lễ trao giải hẳn sắp kết thúc rồi, không biết cuối cùng nhóm họ sẽ được xử lý thế nào. Nhưng cô phát hiện mình không hề khẩn trương, thậm chí còn không quan tâm đến kết quả cuộc thi, không quan tâm cuối cùng sẽ được giải thưởng hay bị xử phạt. Lúc này trong đầu cô chỉ mải nghĩ đến kế hoạch màu hường phấn thơ mộng kia.
Quả thật là hư hỏng quá rồi!
Điện thoại đã hết pin tự động tắt nguồn, cô cắm sạc, sau đó chỉnh điều hòa đến mức thấp nhất, nghĩ thầm ăn mặc thế này thì đừng nên đến hội trường, dù sao chút nữa họ cũng về đây thôi. Quyết định như thế, cô liền nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Trong phòng yên ắng, ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, thật là một ngày đẹp trời. Chu Vận ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, đã mấy đêm liền cô không ngủ ngon giấc, bây giờ đầu ốc trống trải, nhìn một hồi liền ngủ thiếp.
Cô ngủ một giấc dài tới khi trời tối đen, lúc thức dậy còn không biết mình đang ở nơi nào. Đến khi cô tỉnh táo lại mới bất chợt cảm giác đại sự không ổn.
Mấy giờ rồi nhỉ? Chu Vận lăn một vòng xem đồng hồ, đã sáu rưỡi rồi!
Cô cuống cuồng lấy điện thoại sạc đầy pin bên tủ đầu giường, vừa bật điện thoại lên đã thấy được một tin nhắn, là của chị khóa trên: Chương trình trao giải đã kết thúc, bọn chị đi liên hoan đây. Không liên lạc với em được nên bọn chị đi trước. Chúc mừng các em giành được giải nhất nhé!
Chuyện gì xảy ra thế này? Tin nhắn này bao hàm quá nhiều thông tin, Chu Vận nhìn mà trố mắt. Kết thúc, liên hoan, nhóm cô đã giành được giải nhất. Sao cô lại ngủ như heo chết thế cơ chứ?
Chu Vận buồn bực cào tóc, sau đó mới chợt nhớ ra mình đã tốn rất nhiều tiền để tạo kiểu tóc này liền dừng tay lại. Sau đó cô chú ý điện thoại còn có mười mấy cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ hai cuộc của Cao Kiến Hồng, một cuộc của chị khóa trên và một cuộc của giáo sư Lâm, còn lại đều là của Lý Tuân.
Ôi thôi rồi, chỉ còn cách cái chết một hơi nữa thôi. Chu Vận đưa tay che ngực, cố ổn định nhịp tim, gọi lại.
Không ai nghe máy! Tắt thở rồi!
***
Trong nhà hàng nào đó, nhóm sinh viên mới gọi món xong ngồi quanh bàn, vừa chờ thức ăn mang lên vừa tán gẫu. Trước mặt giáo sư Lâm đặt một tách trà, nhưng ông không uống chỉ lo la rầy người bên cạnh.
“Lần này bọn em may mắn lắm mới gặp được giáo sư Vương. Ông ấy là giáo sư do trường mời đến, là người có đức cao vọng trọng, nhờ ông ấy cố bảo vệ bọn em nên bọn em mới không bị xử phạt.”
Bên cạnh thầy Lâm, Lý Tuân tựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào đĩa củ cải ăn kèm miễn phí, vẻ mặt sa sầm. Ai cũng có thể nhận ra cậu đang vô cùng bực dọc, tất cả mọi người đều cho rằng do cậu bị thầy Lâm mắng. Cao Kiến Hồng ngồi kế bên Lý Tuân ló người ra, hỏi thầy Lâm: “Giáo sư, sao vị giáo sư kia lại giúp bọn em ạ?”
“Còn sao nữa! Giáo sư Vương có lai lịch thế nào, có sinh viên quái gở nào mà ông ấy chưa thấy! Bọn em có biết bởi vì chuyện của bọn em mà tối qua nhóm chuyên gia và phía nhà tài trợ đã suýt cãi nhau không?”
Cao Kiến Hồng rụt vai lại, rồi lùi về.
Giáo sư Lâm nhìn đương sự bên cạnh cứ chăm chú vào đĩa củ cải, trước sau vẫn không có phản ứng với lời nói của ông. Ông làm giáo sư dẫn đội cũng bị kéo vào cuộc họp tham gia giải quyết sự việc nên biết chủ yếu nhờ vào giáo sư Vương nên nhóm Lý Tuân mới được miễn xử phạt, hơn nữa còn có thể tiếp tục được giữ tư cách dự thi. Sau cuộc họp, giáo sư Lâm gặp mặt giáo sư Vương bày tỏ lòng biết ơn, giáo sư Vương đã nói với ông thế này.
“Có thể làm được việc này chứng tỏ em sinh viên này rất thông minh. Chắc chắn cậu ta cũng biết làm những thứ này cũng chỉ phí công vô ích, sẽ đắc tội với người khác, không chừng công ty tài trợ còn xử phạt cậu ta. Nhưng cậu ta vẫn làm, vì sao thế?” Giáo sư Vương cười nói, “Bởi vì cậu ta còn trẻ, chống lại bất công chính là bản chất của lớp thanh niên. Với lại cậu ta còn rất quyết đoán, nói phóng đại một chút là mỗi ngành mới đều cần có người xây dựng nền móng trước, họ chẳng những muốn khiêu chiến với thứ đã biết mà còn muốn khiêu chiến luôn cả thứ chưa biết. Bây giờ lớp trẻ của nước ta thiếu không phải là trí tuệ, mà là có thể quyết đoán dũng cảm đối mặt với những cái không biết vì mục tiêu và niềm tin của mình. Tôi nhớ lúc ấy khi tôi hỏi tại sao cậu ta muốn làm như vậy, cậu ta đã trả lời là bởi vì yêu, tôi cảm thấy không phải cậu ta đang nói đùa.”
Nụ cười trên mặt giáo sư Vương càng rạng rỡ: “Tôi đã là người truyền nghề cho đám học trò thì tại sao có thể phá hoại niềm say mê của chúng chứ.”
Giáo sư Lâm lại trầm tư. Mà lúc này em sinh viên vô cùng “quyết đoán” nào đó mà giáo sư Vương đã nói đang ngồi trên ghế tỏa ra áp suất thấp. Cao Kiến Hồng huých cậu: “Này, điện thoại cậu cứ rung suốt kìa.”
Lý Tuân không nói lời nào.
“Nghe điện thoại đi, có thể là Chu Vận ngủ dậy rồi đấy.”
Lý Tuân cười khẩy, vẫn vững như núi Thái Sơn. Cao Kiến Hồng quá hiểu tính cậu, khuyên hai câu liền không nói gì nữa. Điện thoại vang hơn mười lần, rốt cuộc Lý Tuân mới từ từ đứng dậy đi ra ngoài, Cao Kiến Hồng nhìn bóng lưng cậu, cười với vẻ thấu hiểu.
Lý Tuân cầm lấy điện thoại đi ra ngoài hành lang, có rất nhiều nhân viên đang qua lại bưng bê thức ăn. Cậu gượm lại rồi tiếp tục rảo bước đi về phía cuối, đẩy cửa lối thoát hiểm.
Nơi khúc quanh cầu thang có một đầu bếp đang ngồi hút thuốc lá, nhìn thấy Lý Tuân đến liền quan sát cậu từ trên xuống dưới một lượt. Lý Tuân không để ý đến anh ta, bản thân cũng lấy thuốc ra.
Cửa vừa đóng lại, cầu thang trở nên tối đen. Rốt cuộc cậu bắt máy: “Alo?”
Bên kia lặng thinh. Lý Tuân cười lạnh nói: “Sao hả, còn phải đợi tôi nói trước à?”
Bên kia điện thoại vang lên sột soạt vài tiếng, cuối cùng đã truyền đến một giọng nói bối rối: “Ồ gọi được rồi hả?”
Lý Tuân nghẹn lời. Bên kia đầu dây Chu Vận đã hoàn toàn sốc lại tinh thần.
“Lý Tuân, lúc chiều tôi ngủ quên mất.”
“Ừ.”
“Điện thoại tôi hết pin, tự động tắt nguồn.”
“Ừ.”
“Không phải là tôi cố ý không nghe điện thoại của cậu đâu.”
“Ừ.”
“...”
Bên này Chu Vận khá khó chịu, rõ ràng là cậu đang tỏ vẻ giận dỗi đây mà.
“Mọi người... mọi người đang liên hoan ở đâu thế?”
Lý Tuân đọc địa chỉ nhà hàng: “Muốn đến à?”
“Phải.” Có điều cô còn việc quan trọng hơn, “Vậy, liên hoan xong, cậu còn việc gì không?”
Lý Tuân tựa vào tường, một tay cầm điện thoại, một tay cầm điếu thuốc lá, đôi chân dài vắt chéo nhau. Nghe thấy câu hỏi của Chu Vận, khóe môi cậu khẽ nhếch trong bóng tối, thuận miệng nói: “Có.”
Chu Vận hỏi ngay lập tức: “Chuyện gì thế?”
Lý Tuân: “Từ Lê Na tìm tôi.”
“...” Cảm giác sụp đổ như con đê ngàn dặm bị phá hủy. Chu Vận nắm chặt điện thoại di động: “Cô ta tìm cậu làm gì?”
Đầu Lý Tuân dựa vào tường, nhìn lên trần nhà rồi nói địa điểm.
Chu Vận: “Đó không phải là nhà hàng bên hồ lúc trước cô ta rủ chúng ta đi ăn uống sao?”
“Đúng vậy.”
Giọng nói Chu Vận lo lắng rõ rệt: “Cậu định đi à?”
“Đi chứ, người ta đã bảo có chuyện muốn nói với tôi mà.” Cậu thờ ơ nhìn đồng hồ, “Bọn tôi đã hẹn giờ rồi, còn chưa kịp dùng cơm bên này tôi đã phải qua đó đây.”
Chu Vận hoảng hốt: “Hả?”
“Cúp máy trước nhé.”
“Đừng, Lý Tuân, Lý Tuân, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu...”
Chu Vận còn chưa nói xong, Lý Tuân đã cúp máy. Cậu thích thú cầm chiếc điện thoại như món đồ chơi, tựa vào tường không nhịn được mỉm cười.
“Đểu quá đấy.” Anh đầu bếp ngồi ở góc tường đối diện hút thuốc lá chỉ vào cậu, nói với giọng đặc sệt tiếng địa phương “Nói chuyện với bạn gái mà thế hả.”
Lý Tuân liếc sang anh ta: “Vẫn chưa phải.” Cậu bỏ điện thoại vào túi, nói tiếp, “Nên kích thích cô ấy một chút...”
Cậu quay người đi về, xoa xoa cổ mình, không biết là nói với anh đầu bếp hay là đang lẩm bẩm: “Để cửa không lâu quá rồi, có chút khó chịu ...”
***
Chu Vận lại gọi cho Lý Tuân, nhưng cậu không bắt máy nữa. Chưa ra quân đã bại trận, cô đặt điện thoại xuống, dở khóc dở mếu. Nhưng tâm trạng cô chỉ sa sút ba phút, liền lập tức sửa soạn chuẩn bị ra ngoài.
Khoan bàn đến tâm trạng của cô thế nào, chỉ nghĩ đến số tiền đã tiêu phí hôm nay thôi thì chuyện này đã không thể gạt sang một bên như thế được. Để tiện đi đường Chu Vận đã bỏ giày cao gót vào ba lô rồi thay bằng đôi giày thể thao. Cô vừa ra cửa đã xách váy chạy như bay, đến cổng trường bắt xe rồi đi tới nơi tụ hội lần trước.
Trời đã tối, Chu Vận ngắm cảnh bên ngoài cửa xe, thành phố phồn hoa, ánh đèn sặc sỡ. Trong khoảnh khắc nào đấy, Chu Vận bỗng cảm giác mình đang làm một chuyện rất quan trọng, quan trọng hơn tất cả những chuyện cô đã từng làm trước đây.
Vừa nghĩ như thế, tinh thần của cô lại bốc cao ngùn ngụt. Rất nhanh đã đến đích, Chu Vận xuống xe, nhìn dáo dác xung quanh. Cô còn nhớ buổi tối cách đây không lâu, cô đã mang tâm trạng thế nào khi đứng bên hồ này. Mà giờ đây, vẫn là cái hồ này, nhưng đã không còn là đêm đó nữa.
Chu Vận men theo con đường sỏi đi tìm Lý Tuân, trong thoáng chốc quay đầu lại thấy mặt trăng treo cao, cành liễu đong đưa, cô chợt nhớ đến câu thơ “Bờ dương liễu, trăng tàn, gió sớm” của Liễu Vĩnh, nhưng cô bỗng ý thức được bài thơ Vũ Lâm Linh này có ngụ ý không tốt liền lắc đầu xua đi suy nghĩ đó.
Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy Lý Tuân cách đó không xa. Cậu mặc chiếc áo ngắn tay mùa hè, lúc nào cũng thích kéo tay áo lên tận bả vai để lộ đường nét cánh tay rắn chắc. Chu Vận không kịp thưởng thức liền vội vàng cảnh giác nhìn qua phía bên cạnh cậu.
Không có ai cả, nữ liệt sĩ Từ còn chưa đến ư? Thật tốt quá, Chu Vận tranh thủ thời gian, hít sâu vào rồi lao về phía mục tiêu.
Lý Tuân đang đứng trong đám liễu thướt tha ở bên lan can cầu đá hóng gió. Cậu đến sớm, đã đợi được một lúc nên nhàm chán ngắm cảnh nơi xa. Bỗng dưng cậu thấy được gì đó, nghiêng đầu nhìn kỹ thì bất chợt giật cả mình.
Cách đó không xa là một bóng dáng đang chạy băng băng về phía cậu, như chiến sĩ tiên phong hăng hái xông pha ra sa trường. Ban đầu Lý Tuân sửng sốt, sau đó lại phát hiện chiến sĩ này còn trông rất xinh.
Chiếc váy ấy rất tinh tế, dưới vòng eo thon thả là lớp ren bồng bao quanh thân thể con gái thướt tha. Cô trang điểm nhã nhặn, tóc dài vấn lên, bởi vì chạy quá nhanh nên có vài sợ xõa xuống, tôn thêm vài phần quyến rũ. Trong đôi mắt kia có nét xinh đẹp của con gái lúc rung động, lẫn nỗi căng thẳng mong chờ chuyện tiếp theo xảy ra.
Tràn ngập nhựa sống!
Vẻ mặt Lý Tuân thích thú, ung dung dựa vào cột đá chờ cô. Chu Vận cảm thấy cô đã đánh giá cao mình rồi. Trong khoảnh khắc thấy được bóng dáng Lý Tuân, đôi mắt cô bất giác ửng đỏ. Không phải là kích động mà là cảm xúc phức tạp hơn kích động nhiều. Cô đột nhiên cảm thấy mình làm ra những chuyện như vậy vì cậu quả thật là chịu muôn vàn ấm ức. Bởi vì một cuộc điện thoại của nữ liệt sĩ Từ mà mất ngủ cả đêm, vì chiếc váy rườm rà mới mua mà không kéo nổi khóa, vì giảm quầng thâm mắt mà ngồi suýt ngủ gật trong ghế thẩm mỹ viện.
Cậu có biết hết những việc này không? Mẹ nó, cậu ăn mặc giống như là ông cụ chuẩn bị đi chợ mua thức ăn vậy.
Lòng Chu Vận đầy căm phẫn, nhưng theo khoảng cách từ từ rút ngắn, càng nhìn rõ đôi mắt trong suốt tĩnh lặng kia, cô lại nghĩ... Có ấm ức đến đâu cô cũng bỏ qua hết.
Cành liễu khẽ lay động, mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Lý Tuân lẳng lặng nhìn cô.
Ở trên taxi Chu Vận đã nghĩ sẵn trong đầu rất nhiều, nào là bắt tay từ đâu, tính toán xem cách nào có tỷ lệ thành công nhất. Nhưng giờ khắc này, cô phát hiện những điều đó đều vô ích. Không cần phải nói gì cả, cô chịu thua rồi.
Vậy thì đừng sĩ diện gì nữa hết, cô tự nói với mình. Bây giờ không phải là lúc làm bộ làm tịch, nếu đã đến nước này, thì cứ nói thẳng suy nghĩ thật sự của mình với cậu ấy đi.
Rốt cuộc cô đã đứng trước mặt cậu.
“Lý Tuân...”
Đôi mắt cậu dần sâu hút, khe khẽ “ừ” một tiếng.
Giọng nói Chu Vận run run: “Cậu chọn mình đi.”
Cô đăm đắm nhìn vào mắt cậu, nhìn vào mái tóc vàng rực ngoan cố, và cả cái lưng hơi khòm vì luôn làm ổ trước máy tính mà không hề chớp mắt. Cuối cùng cô hít sâu vào một hơi, ưỡn ngực, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Mình tuyệt đối sẽ không phản bội cậu.”
...
Bà thím đi ngang qua liếc nhìn cô. Cành liễu bên bờ cũng bất động vì phát ngôn chấn động, oai phong lẫm liệt này.
Sau mười giây yên lặng, Lý Tuân phì cười.