Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 50: Chương 50




Lý Tuân đến gặp giáo sư Lâm, suốt buổi chiều Chu Vận luôn trong tâm trạng phấn khởi. Cô trở về ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo trước. Chu Vận ngắm nhìn mình trước gương toàn thân.

Nhậm Địch đã đi tập dượt với ban nhạc, Phương Thư Miêu bận việc trong hội sinh viên, trong phòng chỉ còn mình cô rảnh rỗi thẫn thờ suy nghĩ.

Có lẽ tình yêu thật sự có ma lực, khiến người ta trúng độc và trầm mình chìm đắm. Hôm tựu trường, Chu Vận giấu mọi người đến một tiệm spa ở trung tâm thành phố làm thẻ thành viên, một tuần tranh thủ đến hai lần để chăm sóc da dẻ. Trường học cách khá xa tiệm spa, phải đi xe mất nửa tiếng đồng hồ mới đến đó nhưng cô không hề cảm thấy vất vả.

Chu Vận nhớ trong Kinh Thánh có nói, Adam và Eva vốn sống cuộc đời vô tư lự, sau đó bị con rắn dụ dỗ nếm trái cấm, họ bắt đầu phân biệt thiện ác, đẹp xấu, bắt đầu có dục vọng của mình. Thượng đế tức giận đuổi họ ra khỏi vườn địa đàng, cũng nguyền rủa họ đời đời phải chịu khổ nạn.

Kể từ khi yêu Lý Tuân, Chu Vận bắt đầu cảm thấy, ăn quả táo này cũng rất đáng giá.

Cô tìm một khách sạn cách trường học rất xa, chất lượng không hề thấp. Khi Lý Tuân bận việc ở trường xong, hỏi địa chỉ Chu Vận, đến nơi đã hơn tám giờ. Cậu vừa vào phòng đã oán trách: “Sao em chọn nơi xa thế?”

“Ở đây ít người.”

“Xem em nhát gan chưa kìa!” Lý Tuân vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Cậu cởi áo thun để bên ngoài, Chu Vận nhặt lên thấy hơi ẩm, ngày hôm nay cậu đã đổ nhiều mồ hôi quá. Đã thay quần áo chưa nhỉ?

Cô cầm áo ngửi thử. Đúng lúc mũi kề vào chiếc áo thun thì cửa phòng vệ sinh mở ra. Lý Tuân chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, Chu Vận trố mắt.

Lý Tuân thản nhiên nhìn Chu Vận đang ngửi áo của cậu, vừa lau tóc vừa cố ý khoe thân thể, nói: “Không phải ngửi, áo mới thay đấy.”

Tốc độ tắm rửa nhanh quá thì phải!

Lý Tuân khẽ cười, ngồi xuống giường. Chu Vận cũng không giải thích, yên lặng bước về phía đó, ngắm tấm lưng cậu không chớp mắt.

Khách sạn này khác với chỗ lúc trước họ thuê, phòng ốc rộng rãi, tiện nghi đầy đủ. Dưới ánh đèn vàng soi rọi, làn da Lý Tuân trở nên óng ánh, vô cùng quyến rũ. Cậu lau tóc, cơ bắp phía sau lưng cũng lên xuống theo từng động tác, khiến lòng Chu Vận nhộn nhạo.

Áo cũng đã ngửi rồi còn hồi hộp quái gì nữa. Cuối cùng cô không nhịn được ghé sát ôm lấy cậu từ phía sau. Người Lý Tuân vẫn chưa lau khô hết, vài giọt nước còn đọng trên cánh tay man mát.

Lý Tuân không lau tóc nữa, vứt khăn sang một bên, quay người lại ôm lấy Chu Vận. Không biết có phải do khách sạn cao cấp hay không, Chu Vận nhìn thấy rõ từng chi tiết trên thân thể Lý Tuân hơn bao giờ hết. Cô thấy cằm cậu có một nốt ruồi nhàn nhạt, nho nhỏ, nằm ở nơi dễ mọc râu nhất của bọn con trai, trước đây cô vẫn không chú ý thấy điều này.

Lý Tuân hỏi: “Nhớ anh không?”

Chu Vận hỏi ngược lại: “Vậy anh nhớ em không?”

Đoạn đối thoại dạo đầu này hoàn toàn vô nghĩa, Chu Vận biết Lý Tuân ghét nhất là mấy đề tài lãng phí thời gian nên nhất định là cậu sẽ trả lời trước.

“Nhớ chứ!” Cậu nhanh chóng xốc váy ngủ của Chu Vận lên, vùi đầu vào bụng cô, hít thật sâu.

Chu Vận vuốt mái tóc còn ươn ướt của cậu, cảm giác bàn tay cậu đang vuốt ve sau lưng cô, thỉnh thoảng lại vân vê ngắt véo. Cô thân thể thấy ngứa ran bèn giãy dụa. Một tay Lý Tuân chống người dậy, một tay đẩy Chu Vận nằm xuống, giường rất êm. Người Chu Vận nảy lên hai cái, lúc ngước mắt lên Lý Tuân đã vứt chiếc khăn quấn ngay eo đi rồi.

Chu Vận bị cám dỗ giây lát, sau đó chợt nhớ ra gì đó liền vội vàng xuống giường kéo rèm cửa sổ. Quay đầu lại, thiếu gia Lý đang nằm nghiêng trên chiếc giường lớn, khoe thân thể trần trụi không hề xấu hổ, giống như là người mẫu khỏa thân trong sách mỹ thuật.

Lý Tuân khẽ vỗ giường, Chu Vận đi đến, cậu lập tức ôm lấy cô, tay lại lần mò từ eo đến bụng, vừa vuốt ve vừa xoa nắn.

Chu Vận rất khó chịu: “Anh làm gì vậy?” Rốt cuộc anh có sở thích quái đản gì thế này?

Hơi thở Lý Tuân nặng dần, nói khẽ khàng: “Mẹ ơi, anh nhớ cảm giác này chết được...”

Cô nghe thấy giọng nói của cậu, cảm giác người đã không còn ngứa ran như khi nãy nữa mà đổi thành một kiểu mẫn cảm khác. Cơ thể Lý Tuân dần nóng lên, bên dưới cũng bắt đầu biến đổi. Cậu vừa hôn vừa cắn cổ cô một trận, cuối cùng trở nên phấn khích, ngay cả hơi thở của bản thân cũng hổn hển.

Chu Vận cũng nóng hừng hực, có điều thấy trong mắt Lý Tuân hiện vẻ mỏi mệt liền hỏi: “Hôm nay đi đường mệt không?”

Lý Tuân ngước mắt nhìn cô: “Thương anh à?”

Chu Vận nói: “Nếu anh mệt thì chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

Lý Tuân rướn người lên trước, một tay lót dưới người Chu Vận, cậu nhỏ giọng nói vào tai cô: “Ga giường đã ướt thế này rồi mà còn quan tâm anh có mệt không á!”

“...” Sao cái gì anh cũng có thể nói ra được thế hả?

Lý Tuân ôm lấy cô: “Em không muốn thì anh không làm.”

Chu Vận nhủ thầm, em đâu nói là em không muốn, không phải vì thấy anh mệt mỏi quá rồi hay sao?

Lý Tuân thừa dịp cô đang đấu tranh tâm lý liền nhấc chân cô lên.

“Nếu muốn làm thì chúng ta tranh thủ thời gian đi nào.”

Chu Vận cảm giác kiểu lần này khác hẳn với lần trước, Lý Tuân ở phía trên cười xấu xa.

“Công chúa điện hạ, hôm nay sẽ cho em thử tư thế mới, nhắm mắt lại đi.”

Chu Vận ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hoàn toàn phó mặc cho cậu. Lúc ân ái cậu không thích nói chuyện, bản thân Chu Vận cũng căng thẳng đến mức không thốt ra tiếng. Trong bóng đêm yên tĩnh, sức mạnh và hương vị của cậu được phóng đại vô hạn, tràn vào khắp ngõ ngách thân thể, khiến cô ghi khắc đến từng lỗ chân lông...

Nếu nói, trong thời thanh xuân nổi loạn này có thứ gì khiến Chu Vận không bao giờ hối hận, đó chính là lúc họ ở bên nhau không hề lãng phí từng giây từng phút. Họ luôn cùng nhìn về một hướng, cạn kiệt từng giọt mồ hôi, tận hưởng từng nỗi vui sướng...

***

Đêm vẫn chưa sâu, hiếm khi Lý Tuân làm xong mà không mệt mỏi ngủ luôn, Chu Vận nằm trong lòng cậu, ngần ngơ nhìn đèn trên trần phòng. Cô thầm đặt tên cho tư thế vừa rồi trải nghiệm là “Tàu Lượn Siêu Tốc“.

Lý Tuân vừa hút xong điếu thuốc, Chu Vận liền cất lời: “Có phải anh không thích môn bóng chuyền không?”

Lý Tuân khẽ nói: “Cũng tạm.”

Chu Vận: “Cậu Giang Hưng Trì kia...”

Lý Tuân cười khẩy, thiếu điều chưa viết lên mặt là “chẳng đáng ngó đến”: “Cái kiểu đầu óc ngu si tứ chi phát triển như cậu ta thì công trường thiếu gì.”

“...”

Chu Vận thấy lời nhận xét này không công bằng, nhưng cô không dám lên tiếng. Trải qua cuộc thi lần trước, Chu Vận nhận thức sâu sắc con người Lý Tuân lòng dạ khó lường, và sức chiến đấu lại kinh người. Cô sợ nhỡ miệng một câu sẽ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, dẫn đến phiền phức không cần thiết.

Lý Tuân nói: “Em không phải lo, anh có nhiều việc phải làm lắm, không rảnh quan tâm đến gã đâu.”

Khi đó, quả thật là cậu đã nói như thế. Nhưng sau này xem lại thì rõ ràng lý trí trầm ổn của Lý Tuân không áp đảo được tính tình nóng nảy.

Xưa nay cậu vốn không hề quan tâm đến môn thể dục, bình thường hay bỏ tiết vậy mà lại đi học vô cùng nghiêm túc. Cậu và Giang Hưng Trì đều không ưa nhau, cả hai đều xem thường lẫn nhau, mỗi buổi học đều cố ý kiếm chuyện với đối phương. Nhiều lần Chu Vận thấy thế căng thẳng đến đổ mồ hôi tay. Nếu không phải thầy Đường có mặt ở đấy, cô sẽ nghi ngờ chắc chắn hai người này sẽ lao vào đánh nhau rồi.

Cô nói băn khoăn của mình cho Lý Tuân nghe, Lý Tuân liền ban cho cô một vẻ mặt khinh thường: “Ra tay đánh nhau với gã à, em coi thường anh quá rồi đấy.”

Khi ấy họ đang ở văn phòng Hội, sau đoạn đối thoại ngắn ngủi Lý Tuân lại bắt đầu viết chương trình, đến tận khi hoàn thành một chức năng cậu mới nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi Chu Vận: “Sao em lại lo lắng như vậy?”

Chu Vận đã quên mất nội dung cuộc nói chuyện khi nãy.

Vẻ mặt Lý Tuân sa sầm: “Em cảm thấy anh không đánh lại gã à?”

“Dĩ nhiên không phải rồi.” Chu Vận lập tức thể hiện lòng trung thành, “Cậu ta tuyệt đối không phải đối thủ của anh, với lại nếu hai người đánh nhau em nhất định sẽ cổ vũ cho anh rồi.”

Hai đánh một không chột cũng què.

Lý Tuân nhìn cô với ánh mắt như nhìn người thần kinh. May là tuy Lý Tuân mang trạng thái như chuẩn bị chiến tranh nhưng vẫn chú tâm vào tiết học, thỉnh thoảng đá đểu Giang Hưng Trì chứ không hề có hành động quá khích nào. Dù vậy nhưng Chu Vận vẫn lo ngay ngáy, bởi vì càng qua nhiều tiết học, cô phát hiện vị thủ khoa Tóc Vàng hay khoe mẽ này thật sự... không có... tế bào... vận động nào cả.

Chỉ có thể than Thượng Đế luôn công bằng, người mở ra cho ta một cánh cửa thì đồng thời sẽ đóng lại một cánh cửa khác.

Ai có thể ngờ đến thủ khoa có chỉ số thông minh cao ngất và dáng vóc sánh ngang người mẫu này trên phương diện thể dục lại dở ẹc như thế. Không phải là tay chân cậu không phối hợp, trông tất cả đều rất bình thường, nhưng quả bóng nhất quyết không nghe lời. Phát bóng không đi thẳng, đỡ bóng cũng bay lung tung.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Lý Tuân gặp phải môn khó chơi thế này. Chu Vận vô cùng hối hận, cậu là một người kiêu hãnh như thế sao lại rơi vào tình cảnh khốn khó đến nông nỗi này, hơn nữa còn ngay trước mặt cô. Cô cảm thấy với tính tình của Lý Tuân, nhất định là đang tức điên lên rồi.

Nhưng đáng sợ nhất vẫn không phải là những thứ này, không biết thầy Đường bị chập dây thần kinh nào còn đặc biệt sắp xếp cho Giang Hưng Trì và Lý Tuân thành một nhóm. Hai người nhìn nhau đầy hằn học, có một lần sau khi Lý Tuân phát bóng thất bại, Giang Hưng Trì ở đối diện như cố ý khoe khoang, tung bóng rồi nhảy lên đánh, suýt nữa quả bóng đã bay trúng người Lý Tuân. Sức của cú phát bóng của Giang Hưng Trì rất kinh khủng, nếu bị quả bóng đánh trúng người nhất định không thể đùa được đâu.

Trùng hợp Chu Vận thấy được màn kia liền giận tím mặt, định xông lên cãi nhau với Giang Hưng Trì nhưng Lý Tuân liếc nhìn cô, trấn an cô lại. Sau khi tiết học kết thúc, Chu Vận vô cùng phiền muộn, cảm thấy mình đã tự cho rằng thông minh, làm chuyện dư thừa. Cô bắt đầu dùng đủ lý do dụ dỗ Lý Tuân trốn học nhưng hoàn toàn thất bại, cậu vẫn kiên trì đến lớp, kiên trì luyện tập, kiên trì bị ngược đãi.

Mãi cho đến khi học được nửa học kỳ, Lý Tuân mới miễn cưỡng đỡ bóng được hơn mười quả. Sáng sớm thầy Đường đã nói nội dung thi học kỳ là đỡ bóng, chỉ có chia ra ba mức điểm, mười lăm là đủ chuẩn, hai mươi lăm là giỏi, hơn bốn mươi là xuất sắc.

Sinh viên tự chọn nhóm khi thi, cho nên gần như cả lớp đều đến nịnh nọt Giang Hưng Trì, chỉ có Chu Vận kiên quyết chung nhóm với Lý Tuân. Lý Tuân nói với cô việc này không cần thiết, bảo cô đi tìm Giang Hưng Trì đi, nhưng Chu Vận nhất quyết không chịu.

Hai người đã ở bên nhau thì phải cùng chung hoạn nạn chứ!

Đêm đó họ cơm nước xong, dạo bước trong sân trường đi đến sân thể dục. Nói đến tiết thể dục, Lý Tuân vẫn khuyên cô đi tìm Giang Hưng Trì.

Chu Vận cự tuyệt: “Em đã nói là không cần, em tập rất tốt, em cam đoan hai chúng ta sẽ đủ điểm để qua môn.”

Họ ngồi trên khán đài sân thể dục, gió đêm thổi phất phơ.

Lý Tuân: “Thành tích ở mức qua môn là đã đủ rồi sao.”

Chu Vận liếc nhìn cậu, Lý Tuân cúi đầu châm thuốc: “Học kỳ này không cần tổng thành tích nữa hả?”

Chu Vận do dự chốc lát, quả thật cô cần tổng thành tích cao, không chỉ là học kỳ này mà học kỳ nào cũng vậy.

“Đi tìm con tinh tinh đen kia đi.”

“...”

Lý Tuân cười trêu ghẹo: “Môn này anh không giúp em được đâu.”

Lòng Chu Vận bỗng nhiên chua xót. Cô chọn môn bậy bạ khiến cậu bị hành hạ khổ ải, học kỳ một còn chưa xong, đã nghiêm túc nhận định kết quả chỉ có thể đủ qua môn mà thôi. Lý Tuân là người rất ghét thất bại...

“Em xin lỗi.” Chu Vận chủ động nhận sai.

Gió đêm thổi qua người rất thư thái, trên sân tập có lác đác vài người đang tập thể dục. Trong không khí yên bình, cậu khẽ cất lời: “Không phải anh vì muốn thắng con tinh tinh đen kia mới đi học.”

Chu Vận nhìn về phía cậu, nhưng Lý Tuân nhìn về phía sân bóng nơi xa: “Em không phải bị chập mạch mới chọn môn này.”

Chu Vận sửng sốt, Lý Tuân nói: “Là em muốn cho anh vận động nhiều hơn thôi.”

Chu Vận luôn cho rằng mình đã giấu rất kín, bị cậu đột ngột vạch trần như vậy liền kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?”

Lý Tuân nghiêng đầu, cánh tay choàng qua kéo Chu Vận lại gần thật gần, buồn cười nói: “Tâm tư của em sao giấu nổi anh hả?”

Bóng đêm dịu dàng, trong lòng hai người đều có cảm giác được yêu thương che chở.

Lý Tuân vuốt ve cổ Chu Vận, nói: “Anh vì chuyện này mới đi học, cho nên em không cần để ý đến những thứ khác, cuối học kỳ có thể đạt tối đa được bao nhiêu điểm thì cứ cố gắng đạt bấy nhiêu.”

Chu Vận khẽ ừ. Không khí đã tốt hơn nhiều, Chu Vận bắt đầu trêu đùa Lý Tuân: “Sao môn thể thao của anh kém vậy chứ?”

Đây là sự thật, Lý Tuân không hề che giấu: “Đó giờ vẫn vậy.”

“Nhưng dáng vóc anh tốt lắm mà.”

“Là ông trời ưu ái thôi.”

Lại chém gió nữa! Chu Vận vất vả lắm mới gặp được chuyện khiến Lý Tuân chịu thua, không nhịn được phỏng vấn tiếp: “Anh phát hiện mình không giỏi thể dục từ khi nào? Em nhớ lúc em học tiểu học bọn con trai đều thích đá bóng, sau đó đến trung học cơ sở thì đánh bóng rổ.”

Lý Tuân điềm nhiên nói: “Anh không thích trò chơi vận động nào cả.” Cậu nói xong lại như nhớ đến gì đó, “Thế nhưng có một môn vận động mà trình độ của anh cũng được đấy.”

Chu Vận nghi ngờ nhìn sang cậu: “... Là vận động nghiêm túc ấy hả?”

Lý Tuân biết cô nghĩ đến việc gì, liền cười ngả ngớn: “Tính luôn cái đó là hai môn.”

Chu Vận hỏi: “Anh giỏi môn gì?”

Lý Tuân dụi tắt điếu thuốc, phả làn khói cuối cùng vào bóng đêm: “Nhảy Latin.”

...

Chu Vận: “Excuse me?”

Lý Tuân lặp lại lần nữa: “Nhảy Latin.”

Chu Vận cảm giác có lẽ mình nên xác nhận lần nữa: “Anh nói là cái môn nhảy Latin mặc quần bó mông ấy hả?”

“Ừ.”

Chu Vận bị dọa đến mức không thốt nên lời, Lý Tuân cười nói: “Do hoàn cảnh ép buộc, mưa dầm thấm đất. Đi thôi, về ký túc xá nào.”

Chu Vận mang thái độ hoài nghi với chuyện này. Trước khi gặp được Phó Nhất Trác, cô vẫn luôn cho rằng Lý Tuân đang nói đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.