Lý Lam bị rét nên đã bệnh nặng hơn. Thể chất cô không tốt như Chu Vận, cứ bị sốt nhẹ liên tục vài ngày, ăn gì cũng nôn ra. Lý Tuân đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô lại không chịu, nói là cậu nghiêm trọng hóa vấn đề, bệnh vặt thế này không ai đến bệnh viện cả. Cô sợ lây bệnh cho Lý Tuân nên cứ trốn trong khách sạn dưỡng bệnh một mình.
Mấy ngày sau Lý Tuân đến thăm, phát hiện ra cô đã gầy xọp đi.
“Sao thế này?” Lý Tuân cau mày, “Lúc tôi gọi điện thoại không phải chị nói là hết sốt rồi sao?”
Ý thức Lý Lam đã mơ hồ, cố gượng lắc đầu, giọng lí nhí: “Không sao...”
“Không được, đến bệnh viện thôi.”
Lý Tuân lôi cô đi, Lý Lam còn muốn từ chối, nhưng đầu óc choáng váng đến cả hơi sức nói chuyện cũng không có. Lý Tuân đưa Lý Lam xuống lầu, mới ra khỏi khách sạn đã nhận được điện thoại của giáo sư Lâm, bảo cậu cấp tốc về trường một chuyến.
“Chuyện gì ạ?”
Thầy vội vàng nói: “Ôi em mau đến đây đi, thiếu người!” Nói xong thì cúp điện thoại.
Lý Tuân nhăn mày, nhìn Lý Lam bên cạnh đang mơ mơ màng màng, kéo cô đến một quán ăn ven đường.
“Chị chờ tôi ở đây, tôi trở lại ngay.”
Lý Tuân chạy về trường, bị thầy Lâm lôi đến hội trường hành chính. Vòng chung kết ngày mai được tổ chức ở đây, hội trường đã được trang trí gần xong, có mấy nhóm dự thi đang cho chạy thử chương trình. Trời rất lạnh nhưng giáo sư Lâm lại đổ mồ hôi đầy đầu, giải thích với Lý Tuân rằng có vài tình nguyện viên vào trung tâm thành phố, bị kẹt xe không về kịp, thành ra bây giờ lửa đã cháy đến mông rồi.
Giáo sư Lâm là tổng phụ trách bên trường, nhét cho Lý Tuân một đống tài liệu, loay hoay nói: “Em nhập danh sách dự thi vào đi, thầy thật sự không phân thân được nữa rồi.”
Lý Tuân xem tài liệu, phát hiện ra phải nhập rất nhiều thứ, cậu đang muốn đưa Lý Lam đến bệnh viện ngay, liền đặt tài liệu sang một bên: “Thầy bảo ai khác làm đi ạ.”
Thầy Lâm trừng mắt nhìn cậu: “Nếu thầy có thể tìm được người khác thì tìm em làm gì? Em đã là lựa chọn cuối cùng rồi đấy.”
Lý Tuân cười không biết xấu hổ, vừa định thoái thác thì một người đi đến. Phương Chí Tịnh nhận lấy tài liệu trong tay Lý Tuân, nói với thầy Lâm: “Thầy à, để em làm giúp thầy cho.”
Giáo sư Lâm nhanh chóng nhận ra Phương Chí Tịnh. Dù sao trong cuộc thi hai năm trước Lý Tuân đã gây sóng gió khiến mọi người sốc nặng, đối tượng bị phá hoại là Phương Chí Tịnh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông. Lúc này hai bên đối mặt, thầy Lâm cũng không khỏi có chút khẩn trương, nhưng hai người trong cuộc lại không có biểu hiện thù địch gì.
Lúc thầy đang lúng túng thì Phương Chí Tịnh đã đến bên cạnh máy tính, cậu ta quay đầu lại hỏi: “Thầy, cứ nhập thẳng vào là được phải không? Có gì quan trọng cần chú ý thầy cứ bảo em.”
Thầy Lâm sốc lại tinh thần, vội vàng nói: “Ôi, ôi không cần, không cần đâu. Dù sao bọn em là khách, bên chúng tôi vẫn còn người mà.” Ông vừa nói vừa kéo Lý Tuân.
Lý Tuân lùi về sau một bước không để ông tóm được, cười nói: “Cậu ta sẵn lòng giúp thì để cậu ta làm đi, tránh để em nhìn thấy cái không nên thấy lại ngứa tay thì phiền lắm.”
Giáo sư Lâm lạnh toát sống lưng, mồ hôi trên trán suýt chảy xuống. Ông lén nhìn về phía Phương Chí Tịnh, cậu ta đang tập trung nhập dữ liệu, dường như không nghe thấy lời nói của Lý Tuân. Thầy Lâm lại kéo Lý Tuân sang một bên, tức tối chỉ vào cậu.
“Người ta có lòng tốt giúp đỡ, sao em lại khích bác như thế?”
Lý Tuân nói: “Còn nhiều nhóm chưa chạy thử phần mềm xong, sao cậu ta lại tốt bụng chọn giúp đỡ giáo sư ban giám khảo như thầy chứ?”
Giáo sư Lâm nhíu mày: “Em đừng có chế nhạo như vậy.”
Lý Tuân nhún vai: “Em đi trước đây.”
“Em đừng hòng!” Giáo sư Lâm tức giận, “Em mau giúp thầy kiểm tra lại đống thiết bị kia đi, xác nhận tất cả phần mềm của các nhóm dự thi đều chạy được cho thầy.”
“...”
Lý Tuân nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn kịp nên không ương ngạnh với giáo sư Lâm nữa, quay người đến máy thử nghiệm.
Giáo sư Lâm trở lại bên cạnh Phương Chí Tịnh, nghĩ ngợi rồi trấn an: “Cậu ta chỉ xấu miệng thế thôi, em đừng để trong lòng.”
Phương Chí Tịnh ngước mắt: “Xem thầy nói kìa, chuyện qua lâu lắm rồi, em đã không còn để ý nữa.”
Giáo sư Lâm an tâm, thở dài nói: “Như em là rất tốt, tài đức vẹn toàn mới có thể tiến xa, còn cậu ta thì nói thế nào cũng chẳng chịu nghe.”
Phương Chí Tịnh dịu giọng nói: “Chuyện lúc trước cũng không trách cậu ta được, em đã nhận ra sự thiếu sót của mình, thật ra cậu ta rất cừ đấy ạ.”
Giáo sư Lâm nghe thấy cậu ta nói như vậy nhất thời bỏ qua mối lo trong lòng về chuyện lúc trước, lòng dạ phóng khoáng, thiện cảm cũng tăng lên nhiều. Ông nhỏ giọng nói với Phương Chí Tịnh: “Thầy đã xem tác phẩm của bọn em năm nay rồi, cũng khá lắm.”
Phương Chí Tịnh hơi ngượng: “Thầy có thể chỉ điểm thêm cho bọn em không?”
Giáo sư Lâm liền trò chuyện chi tiết về tác phẩm của nhóm Phương Chí Tịnh một lúc, cuối cùng Phương Chí Tịnh nói: “Mấy điểm này quả thật có vấn đề, cảm ơn thầy đã nhắc nhở bọn em. Trước đây em đã nghe nói khoa công nghệ thông tin trường này luôn đào tạo ra được những nhân tài xuất chúng, Lý Tuân có giáo sư hướng dẫn như thầy thảo nào cậu ta giỏi như thế.”
Giáo sư Lâm cười nói: “Ôi, trường hợp của cậu ta là đặc biệt.”
Phương Chí Tịnh nhìn ông không nói gì. Trái lại giáo sư Lâm lại tự hào nói về Lý Tuân. Tuy thường ngày ông vừa gặp Lý Tuân đã mắng mỏ, nhưng người quen thân với ông trong trường đều biết, đối với ông, e rằng cộng hết tất cả sinh viên trong khoa lại cũng không quan trọng bằng một Lý Tuân kia nữa. Ông rất thích Lý Tuân, thiếu điều chỉ chưa dán thẳng hai chữ “thiên vị” lên trán, coi cậu như con ruột, có cơ hội liền khoe khoang với tất cả mọi người.
Giáo sư Lâm cứ hăng hái huyên thuyên không ngớt, kể về kế hoạch của Lý Tuân, rằng cậu sắp mở công ty, rồi cậu đã vượt qua được vấn đề kỹ thuật khó khăn và cả những công ty lớn đến tìm cậu hợp tác.
“Bây giờ thật sự là thiên hạ của đám trẻ bọn em.” Giáo sư Lâm nói xong liền nhiệt huyết sôi trào, “Chứng tỏ năng lực và sự can đảm của bọn em đã vượt qua chúng tôi ngày xưa rất nhiều.”
Ông nói sang sảng, nhưng bên kia Phương Chí Tịnh lại ngại ngùng nói: “Thầy ơi... em đi nhà vệ sinh một lát. Lúc ăn cơm trưa em uống hơi nhiều nước ạ.”
“À, được, được, em đi đi!”
Phương Chí Tịnh đứng dậy, lơ đãng liếc về phía Lý Tuân đang giúp người khác điều chỉnh máy móc bằng ánh mắt thâm độc và hiểm ác. Cậu ta im lặng đi đến nhà vệ sinh, bên trong không có ai, liền trở tay khóa cửa lại. Phương Chí Tịnh hứng nước đầy bồn rửa mặt, giận đến toàn thân run rẩy. Trong đầu như có vô số con kiến đang bò, cậu ta cố gắng điều chỉnh tâm trạng, không gây ra việc gì nông nổi. Trên đời này không có việc gì đau khổ bằngthấy kẻ tử thù của mình sống trong vinh quang. Cậu ta sắp bị cơn đau này hành hạ đến điên mất.
“Cái thứ giáo sư ngu ngốc...” Cậu ta nheo mắt, tức tối mắng, “Không có mắt nhìn người, thảo nào đến từng tuổi này mà chỉ giữ cái chức quèn như thế.”
Trong đầu cậu ta hiện lên nụ cười châm chọc của Lý Tuân, lòng lại nghẹn ứ, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Cậu ta chợt đẩy cửa sổ ra định hóng gió, trong lúc vô tình thấy được một bóng người run cầm cập đứng dưới lầu.
***
Lý Lam ngồi trong quán mười mấy phút, sau đó thì đi ra. Nguyên nhân là nhân viên thấy cô vẫn không gọi thức ăn nên đến hỏi. Lý Lam sợ hãi đã quên mất là Lý Tuân đã đưa tiền cho cô. Cô bị sốt nhẹ kéo dài, đã mấy ngày không ăn gì, thân thể nhẹ bẫng, đứng lên liền hoa mắt.
Lý Lam đến cổng trường đứng chờ rất lâu mới nhớ đến gọi điện thoại cho Lý Tuân, cô run rẩy lấy điện thoại ra, thế nhưng điện thoại quá cũ, lại gặp thời tiết rét mướt thế này chẳng mấy chốc đã hết pin.
Tình cờ gặp được một tình nguyện viên tốt bụng, dẫn cô đến hội trường. Lý Lam không dám vào trong chỉ đứng chờ ở cửa, cô mặc không nhiều lắm, đứng bên ngoài mười mấy phút đã bị gió rét làm tê cóng, ý thức hỗn loạn, không cảm nhận được xung quanh là nóng hay lạnh. Cô đi vào tòa nhà theo bản năng, định tìm một chỗ khuất gió trong hành lang nghỉ ngơi chốc lát.
Đúng lúc này có một người đi từ bên trong ra. Cậu ta đến trước mặt cô, nạt nộ không hề khách sáo: “Ai cho cô vào đây, cô đến tìm ai?”
Giọng nói người này rất lạnh lẽo, mang theo cảm giác xa cách đặc thù của dân thành phố, Lý Lam căng thẳng.
Đối phương không kiên nhẫn: “Tôi đang hỏi cô tìm ai?”
Giọng Lý Lam khe khẽ: “Em trai... tôi tìm em trai tôi.”
“Hóa ra là em trai à.”
Người nọ nhìn xung quanh một vòng, sân trường vào kỳ nghỉ rất yên tĩnh, trên đường không một bóng người. Cậu ta sẵng giọng: “Bên trong đang trang trí hội trường, không thể tùy tiện đi vào, cô là đội viên tham gia cuộc thi à, mang thẻ dự thi ra cho tôi xem.”
“Dự thi hả? Không, không, tôi không phải...” Lý Lam bị cậu ta vặn hỏi càng sợ hãi hơn, “Tôi chỉ đến tìm người, tôi không tham gia cuộc thi, tôi không thi...”
Phương Chí Tịnh thờ ơ nhìn mặt cô gái trước mắt. Quê mùa, thấp hèn, lạc hậu, một đứa con gái mà khiến tất cả đàn ông đều chẳng buồn ngó đến, thế mà lại là chị gái của Lý Tuân. Chỉ cần nghĩ như thế, nỗi khó chịu như bị gặm cắn của cậu ta liền vơi đi rất nhiều.
Phương Chí Tịnh nhìn ra được Lý Lam đang bệnh nặng, thần trí mơ hồ, cậu ta chậm rãi đến gần, nhẹ giọng nói: “Cô nhận ra tôi không?”
Lý Lam vô thức lắc đầu, cô bị sốt đến mụ mị, không thấy rõ được ai chứ đừng nói là suy nghĩ và hồi tưởng.
Phương Chí Tịnh cũng nhận ra điều này, càng bắt nạt lộ liễu: “Cô không được đi vào, bên trong đều là thí sinh, nếu cô đi bừa vào có thể sẽ làm gián đoạn cuộc thi, và sẽ ảnh hưởng không tốt đến em trai cô.”
Môi Lý Lam trắng bệch, bất lực run rẩy.
Phương Chí Tịnh ước gì cô thảm hại hơn nữa, cậu ta nhìn vào góc tòa nhà vắng vẻ phía sau: “Cô đến góc vắng người chờ đi, đừng để ai nhìn thấy, tránh làm trở ngại mọi người.”
Lý Lam không có phản ứng.
Phương Chí Tịnh tức giận mắng: “Có nghe thấy không, đi nhanh lên!”
Lý Lam chỉ hiểu là có người đang đuổi cô, toàn thân run run máy móc quay người.
Áo khoác Phương Chí Tịnh đặt bên trong, mới nói một hồi đã thấy lạnh, không buồn để ý đến cô nữa, quay người đi vào.
Trời đất âm u, không có chút ánh nắng, gió thổi đồng cỏ tan hoang, thế giới trở nên mù mịt.
***
Chu Vận ở nhà vài ngày, đầu đau như muốn nứt, càng chờ đợi càng đau khổ. Chuyện này không thể tiếp tục kéo dài được nữa, trước sau gì cũng phải có biện pháp giải quyết. Cô không sợ mệt đi theo mẹ giải thích việc họ cần làm, giải thích mục tiêu và lý tưởng của họ. Cô muốn mẹ biết, họ tuyết đối không phải là kiểu nhất thời nông nổi không hề có kế hoạch đã mở công ty. Đáng tiếc là mẹ cô ngoan cố, bất kể cô nói gì bà cũng không chấp nhận. Hơn nữa còn có thể moi móc một đống lý do phản bác từ mọi góc độ.
Cuối cùng Chu Vận cũng nổi nóng: “Con mặc kệ mẹ có chấp nhận hay không, dù sao con đã quyết định rồi, tuyệt đối không thay đổi.”
Mẹ cô cười khinh: “Tuổi còn trẻ đừng luôn hở tí là nói mấy từ như ‘tuyệt đối’, ‘khẳng định’, sau này con sẽ biết bản thân mình ngây thơ và trẻ con đến cỡ nào.”
Chu vận chưa bao giờ nói với Lý Tuân về thái độ của bố mẹ cô, cũng không hề muốn để cậu nhúng tay giải quyết những việc này. Bây giờ công ty đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, ngoại trừ thân phận là bạn gái, cô còn là trợ thủ của cậu. Cô luôn nói với mình, cô phải giúp đỡ cậu, không nên tạo thêm phiền phức cho cậu.
Trong lúc luẩn quẩn chưa có cách giải quyết, một buổi tối nào đó, mẹ cô bỗng thay đổi thái độ, cảm thấy hứng thú với công ty họ: “Con sửa lại kế hoạch và phương hướng phát triển của công ty bọn con trong vòng vài năm tới, viết một bản kế hoạch, ngày mai mẹ phải đi ra ngoài, trở về muốn xem nội dung chi tiết.”
Chu Vận quả thật không dám tin vào tai mình, giống như thấy được hi vọng trong cảnh tuyệt lộ. Cô lập tức đóng cửa, bắt đầu tổng kết mọi chuyện không chia ra lớn hay nhỏ, không chỉ có phát triển công ty, thậm chí những dự án đã làm lúc trước cũng cho vào.
Còn mẹ cô hoàn toàn không chờ đến hôm sau, bà chỉ nói với Chu Quang Ích chuyện gì đó, sau đó liền rời khỏi nhà ngay trong đêm. Chu Vận một lòng một dạ chú tâm vào bản kế hoạch, hoàn toàn không chú ý đến điều này.
Mấy hôm sau, mẹ cô trở về, vừa vào cửa Chu Vận đã đưa bản kế hoạch mà cô sửa đi sửa lại vô số lần. Nào ngờ bà cầm lấy, chẳng buồn ngó đến đã thẳng tay ném sang một bên. Bà ngồi trên sô pha, rót cho mình tách trà nóng trước, rồi bưng tách lên nhìn con gái mình. Quan sát cô tỉ mỉ chốc lát mới cười nhạt nói: “Chu Vận, con lại nhìn lầm nữa rồi.