Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 67: Chương 67




Lý Tuân suy tư rất lâu. Anh mặc áo sơ mi màu đen, bả vai cụp xuống, trông vừa ngoan cường vừa mệt mỏi, nhưng lại không nhìn ra gì khác thường từ ánh mắt anh.

Trước đây anh cũng như vậy. Phó Nhất Trác thầm nghĩ, tuy bề ngoài Lý Tuân có vẻ ngang ngược nhưng thật ra lại cho người ta cảm giác rất an toàn. Con người anh vô cùng kiên cường, chỉ cần có anh che chắn phía trước, người khác chẳng phải lo nghĩ gì cả. Anh không sợ cực khổ vất vả, cũng không oán trách dù cho vận mệnh bất công.

Phó Nhất Trác cảm thấy chua xót.

“Tuân.”

Mắt Phó Nhất Trác rất đẹp, mỗi lúc nghiêm túc lại trở nên thâm thúy cương nghị, anh nói với Lý Tuân: “Luôn có người ở bên cạnh chú mà.”

Lý Tuân yên lặng nhìn anh. Giọng Phó Nhất Trác trầm ổn: “Dù không nhiều nhưng đều là người tài ba, chú thật sự không cần chuyện gì cũng gánh một mình.”

Vẻ mặt Lý Tuân bỗng chốc sửng sốt, Phó Nhất Trác kề đến bên anh, giọng nghiêm nghị: “Chú là em trai tôi, chú phải nghe lời khuyên của tôi.”

Em trai ư...

Từ này khiến người ta nhờ đến rất nhiều chuyện, Lý Tuân cúi đầu.

Cách đó vài mét, đám trẻ con đuổi bắt nhau, vừa đùa giỡn vừa la hét. Chúng đang ở độ tuổi vô ưu vô lo, giọng nói non nớt, hi vọng tràn trề, giống như tranh nhau thanh chocolate nước ngoài của thầy là điều vui vẻ nhất trên đời.

Tấm ảnh bỏ trong túi quần anh đã nhăn nheo biến dạng. Cô giữ nó bảy tám năm vẫn thẳng thớm hoàn hảo, nhưng vào tay anh thì không tồn tại được bảy tám ngày. Anh không giỏi cất giữ những thứ yếu ớt thế này, giống như anh không biết phải ứng xử với những tình cảm dịu dàng kia thế nào vậy.

Sàn nhà ươn ướt.

Phó Nhất Trác im lặng cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu Lý Tuân. Lý Tuân rất giỏi kiềm chế, nên khi anh rơi nước mắt sẽ khiến người ta tan nát cõi lòng. Anh kéo thấp chiếc mũ, vùi đầu càng lúc càng sâu. Anh muốn kiềm nén lại dòng lệ không ngừng tuôn rơi, và những năm tháng niên hoa rực rỡ một đi không trở lại liên tục hiện lên trong đầu kia.

“Tôi luôn tự giải quyết chuyện của mình...” Giọng anh khẽ khàng, “Tôi cho rằng tôi tiến bước rất nhanh, đến khi nhận ra tất cả mọi chuyện đã kết thúc mới biết thật ra bản thân luôn chậm hơn người ta một bước. Chuyện mẹ tôi và cả chuyện của Lý Lam cũng như vậy, tôi mãi mãi chỉ nhận được kết quả tự mình an ủi lấy mình mà thôi.”

Lý Tuân ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, nghiến răng nói: “Cậu biết không, khi tôi nhìn thấy Phương Chí Tịnh và Cao Kiến Hồng ở công ty kia, trong đầu tôi chỉ đau đáu một chuyện là làm sao mới có thể giết chết hai đứa nó, nhất là Cao Kiến Hồng.”

“Tuân...”

“Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra cách nào thích hợp.” Lý Tuân lắc đầu, “Tôi biết cậu ta có lý do hận tôi.”

Tấm ảnh trong túi quần kia cũng có một góc bóng dáng của Cao Kiến Hồng.

“Cậu ta từng rất tin tưởng tôi.” Lý Tuân thản nhiên nói, “Họ đều từng rất tin tưởng tôi. Ban đầu Cao Kiến Hồng không hề muốn làm chung với tôi, là do Chu Vận tốn rất nhiều công sức mới lôi kéo cậu ta được. Nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến việc trao đổi với họ, nói thật là tôi không quan tâm đến chuyện đó.” Nói đến đây, Lý Tuân bật cười chua chát, “Nhậm Địch nói đúng, tôi là tên khốn kiếp.”

“Tôi không đồng ý.” Phó Nhất Trác cau mày nói, “Quả thật là chú khăng khăng cố chấp và cũng phạm phải sai lầm, nhưng chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó, chỉ trách mình chú là không công bằng.”

“Thế nhưng không sao cả.” Lý Tuân đứng dậy, dáng vóc cao lớn ẩn chứa một áp lực vô hình, ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, giọng nói lạnh lùng nanh nọc, “Tôi mặc kệ họ hận tôi thế nào, đồ của tôi thì tôi nhất định sẽ lấy lại không thiếu một thứ nào. Công ty kia không thể có tên họ Phương trong đó.”

Phó Nhất Trác nói: “Chú định làm gì?”

“Khiến hắn cút đi.”

“Hắn chịu cút sao?”

“Không chịu cũng không sao.” Lý Tuân thoáng nhìn Phó Nhất Trác, “Tôi sẽ bắt hắn cút.”

Từ cái nhìn này, tất cả đều trở về nguyên điểm. Phó Nhất Trác ngồi trên chiếc ghế nhỏ, giống như học sinh đang ngẩng đầu nghe giảng.

Hôm qua Nhậm Địch đã gọi cho anh, chửi như tát nước cả một giờ, đây là chuyện vô cùng hiếm có vì Nhậm Địch ít khi gọi điện thoại. Phó Nhất Trác vẫn lịch sự, dù Nhậm Địch chửi mắng thế nào, anh đều hòa nhã xoa dịu. Anh khăng khăng nói với Nhậm Địch, Lý Tuân không thể nào thay đổi đâu.

Thời gian sẽ mài mòn góc cạnh của một con người, cũng sẽ rèn luyện linh hồn của họ.

Phó Nhất Trác thư thả dựa vào chiếc gương lớn phía sau, nhìn trần nhà bùi ngùi: “Sáu năm thoáng cái đã qua. Ôi, chú nhìn đi, mấy năm nay có phải anh không hề thay đổi, vẫn đẹp trai như như trước hay không?”

Lý Tuân không để ý đến Phó Nhất Trác, cúi đầu châm thuốc. Phó Nhất Trác lập tức đạp anh một cú.

“Trong lớp cấm hút thuốc.”

Trong nhà còn có hai ba đứa trẻ nô đùa, Lý Tuân khó chịu cất điếu thuốc đi.

Phó Nhất Trác tốt bụng khuyên nhủ: “Chú hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe. Chú xem, em dâu cũng đã cai thuốc rồi, chú nên nghe lời mọi người khuyên đi.”

Không khí im ắng kỳ lạ. Phó Nhất Trác nhìn vào mắt Lý Tuân, cảm thấy tình hình có vẻ không ổn lắm.

“À, Tuân, về chuyện em dâu...”

“Tôi về đây.” Không đợi Phó Nhất Trác nói xong, Lý Tuân đã cất lời ngắt ngang.

Phó Nhất Trác kinh ngạc: “Sớm thế?”

“Có việc.”

“Chú mới ra được mấy ngày thôi mà.” Phó Nhất Trác nhăn mày, “Sao lúc nào cũng bận thế?”

Lý Tuân đi thẳng ra cửa mà không hề ngoảnh lại, Phó Nhất Trác vội vàng đuổi theo anh. Lý Tuân đẩy cửa ra, bên ngoài trời đã tối đen.

Phó Nhất Trác nói: “Đã muộn thế này rồi mà vẫn đi tìm em dâu sao.”

“...”

“Đi không? Tôi lái xe đưa chú đi.”

Lý Tuân trầm giọng: “Đừng nhắc đến cô ấy với tôi, tôi không có thời gian nghĩ đến cô ấy.”

“Đến khi chú có thời gian nghĩ thì đã muộn rồi.”

Phó Nhất Trác lợi dụng cảnh đêm thâm sâu, cố ý phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Lý Tuân, nói thấm thía: “Tuân, chú xem chú lại tùy hứng nữa rồi.”

Lý Tuân nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm.

Phó Nhất Trác hỏi: “Chú không muốn biết chàng trai bên cạnh em dâu là ai sao?”

“Không muốn.”

Phó Nhất Trác nói tiếp: “Chú không muốn thì tôi vẫn cứ nói cho chú biết.”

Lý Tuân nghiến chặt răng, sải bước rời khỏi sân. Phó Nhất Trác đuổi theo sát phía sau không rời lấy một tấc. Lý Tuân người cao chân dài, Phó Nhất Trác còn cao hơn, đuổi theo vô cùng dễ dàng, còn thư thái trò chuyện.

“Anh ta là họa sĩ, tên Điền Tu Trúc.”

Bước chân Lý Tuân bỗng khựng lại, Phó Nhất Trác suýt va phải anh.

Lý Tuân khẽ hỏi: “Tên gì?”

“Điền Tu Trúc, tên này đúng không nhỉ, tôi nhớ chính xác mà...”

Lý Tuân là một người không thích nhớ lại chuyện quá khứ, đây là thói quen đã hình thành từ nhỏ. Đại khái bởi vì trong hồi ức tuổi thơ có rất ít thứ thể gọi là “vui vẻ”, cho nên anh luôn nhìn về phía trước, dứt khoát bỏ lại hết tất cả những thứ anh cho rằng không cần thiết. Cho nên cuộc đời anh luôn đứt đoạn.

Trước khi bỏ nhà đi, anh muốn vứt bỏ Lý Lam. Sau tốt nghiệp trung học, anh muốn vứt bỏ Phó Nhất Trác. Hôm nay ra tù, anh cũng định vứt bỏ khoảng thời gian còn đi học trước đây...

Đến tận khi anh nhìn thấy tấm hình kia.

Khi ấy trong đầu anh chỉ có mỗi chuyện công ty Cát Lực, không hề có hơi sức đâu mà suy nghĩ chuyện khác. Nhưng tấm hình đó có một sức mạnh quá to lớn, nó đã gắn kết anh với quá khứ mà anh muốn quên đi.

Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, anh đã nhớ lại. Anh kinh ngạc với khả năng khống chế trí nhớ của mình, anh chợt phát hiện thật ra anh không hề quên ai cả. Vỏ não anh rõ ràng vẫn lưu giữ những chi tiết ngỡ rằng đã quên đi kia. Thậm chí anh còn nhớ lần đầu tiên anh thi thay Phó Nhất Trác, đáp án bài toán cuối cùng trong đề là gì nữa.

Vì vậy đương nhiên anh nhớ được Điền Tu Trúc là ai. Anh nhớ lần đầu Chu Vận làm bài tập tiếng Anh giúp Liễu Tư Tư, nhớ cuộc gặp gỡ tình cờ của cô ở phòng khám trung y, cũng nhớ bức tranh họ từng xem ở sảnh triển lãm số Bảy tầng Ba ở phòng tranh và cả vẻ mặt cô khi nhắc đến “họa sĩ thiên tài” kia.

Tấm hình chết giẫm!

“...Tuân, Tuân à?”

Lý Tuân hoàn hồn lại, lạnh lùng nhìn Phó Nhất Trác, gằn giọng nói: “Sau này đừng nhắc đến chuyện của cô ấy với tôi.”

Phó Nhất Trác sững sờ giây lát, gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc, nói với Lý Tuân: “Trong vấn đề sự nghiệp thì chú là cao thủ, tôi không góp phần làm cản trở chú. Nhưng trong vấn đề tình cảm, nói thật là chú quá ấu trĩ.”

Lý Tuân lại định bỏ đi, lúc này Phó Nhất Trác liền chắn trước mặt anh.

“Có phải chú nghi ngờ em dâu đang bồ bịch với tên họa sĩ kia không? Chú đã hỏi em ấy chưa?”

“Hỏi cô ấy sao?” Lý Tuân bật cười ngay, “Cậu bảo tôi đi hỏi cô ấy những chuyện này à?”

“...”

Có lẽ nụ cười kia hơi kinh khủng, Phó Nhất Trác liền đổi góc độ khác nói vào vấn đề.

“Chú quá cố chấp trong chuyện tình cảm rồi.”

“Chuyện này chấm dứt tại đây thôi.”

Đêm rất yên tĩnh, mấy con côn trùng nơi góc tối thỉnh thoảng vo ve bay lượn.

Phó Nhất Trác lùi về sau nửa bước, tay chống lên hông, làm ra vẻ “anh trai” hiếm hoi trước mặt Lý Tuân.

“Tuân, nếu nói từ bé đến lớn tôi có gì không học theo chú, đó chính là cách cư xử với phụ nữ của chú.”

Lý Tuân quay đầu đi không nhìn anh, Phó Nhất Trác nói: “Chú cực kỳ thiếu phong độ.”

Lý Tuân cười khẩy.

Phó Nhất Trác vẫn bình tĩnh nói: “Phụ nữ là loài hoa phải được nâng niu nhất trên đời này, một cơn gió nhỏ thoáng qua cũng sẽ ảnh hưởng đến sắc màu của họ. Tâm huyết của họ được ấp ủ và nung nấu lâu hơn đàn ông rất nhiều.”

Lý Tuân bỏ tay vào túi, nhìn đi nơi khác, hoàn toàn không buồn nghe.

Phó Nhất Trác nghiêm túc nói: “Chú phải biết rằng, ban đầu chú không cho bất cứ ai cơ hội, chú chỉ tự ý ra quyết định, nên chú không biết mọi người phải vượt qua quãng thời gian đó như thế nào cả.”

Lý Tuân mím môi thành một đường.

Phó Nhất Trác: “Nếu sáu năm qua mọi người đều chìm đắm vào chuyện của chú thì đã sớm sức cùng lực kiệt rồi.”

Lý Tuân vẫn mím chặt môi, bướng bỉnh như một thanh thép không thể bẻ cong. Trong đầu anh hiện ra hình ảnh trong quán cà phê sáng nay.

Ngay khi Chu Vận đặt chân vào quán đã thu hút sự chú ý của anh, không phải vì cô là “Chu Vận”, mà là trước khi nhận ra cô, anh đã nhận thấy cô là cô gái đẹp nhất trong quán. Cô đang vào độ tưổi đẹp nhất, có nụ cười rạng rỡ nhất, lôi cuốn như ánh dương tươi đẹp và mang khí chất thanh cao. Da dẻ cô láng mịn như thể chồi non vừa nhú, lấp lánh ánh sáng.

Phó Nhất Trác cười khổ: “Tôi nhớ hồi bé chú học toán rất giỏi, giỏi nhất là lắp ráp máy móc nên sau này con người cũng trở nên cứng nhắc như cái máy kia. Nhưng người không phải là máy móc, trái tim cũng không phải là đề toán, không thể cộng trừ đơn giản là được.”

Anh lại nhìn Lý Tuân nói: “Chu Vận vốn có thể ở lại nước ngoài, nhưng em ấy vừa tốt nghiệp liền trở về nước, trở lại thành phố này, thuê nhà ở gần trường đại học của hai người. Suốt một năm chỉ nhận dự án về tự làm chứ không ứng tuyển vào một công ty nào. Tuy bản thân em ấy chưa từng nói điều gì, nhưng từ góc độ người đứng ngoài, tôi luôn cảm giác rằng trong tiềm thức em ấy đang chờ điều gì đó. Chú cảm thấy sao?”

Lý Tuân thoáng cúi đầu, vành mũ che đi khuôn mặt anh.

“Tôi không biết em ấy còn yêu chú hay không? Nhưng tôi biết một điều... Nếu như bây giờ chú có mục tiêu gì, em ấy sẽ là người không hề tính toán hậu quả, cũng là người có năng lực nhất trên thế giới này giúp chú.” Phó Nhất Trác im lặng chốc lát, cuối cùng nói, “Nên nếu em ấy thật sự đến giúp chú thì chú đừng làm khó người ta, cũng đừng cố chấp như vậy. Tình cảm không phải chiếc máy vi tính chỉ hiểu 0 và 1, chú cũng nên chín chắn chút đi.”

Lại một hồi im lặng như tờ. Lý Tuân nhìn Phó Nhất Trác chốc lát.

“Máy vi tính không đọc 0 và 1.”

“?”

“Nó chỉ tiếp nhận hai loại đầu vào này là vì mạch logic số(1) chỉ có thể chấp nhận 0 và 1.”

(1) Mạch logic số được cấu tạo từ tập hợp các cổng logic cơ bản AND, OR, NOT… Các giá trị vào hoặc ra của các cổng này chỉ có thể nhận một trong hai giá trị là 0 hoặc 1.

“...”

“Mạch logic số chỉ có thể chấp nhận 0 và 1 là vì linh kiện điện tử phi tuyến tính chỉ có hai cái miền phi tuyến.”

“... ... ...”

Phó Nhất Trắc trố mắt nhìn Lý Tuân hồi lâu rồi vỗ vai anh: “Hôm nay đến đây thôi, chú cứ đi trước, có rảnh lại đến chơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.