Triệu Đằng hỏi: “Điều kiện gì, cô nói đi.”
Chu Vận: “Tôi muốn các anh tuyển dụng người cùng phỏng vấn với tôi khi nãy.”
Trương Phóng khoanh tay: “Họ hàng của cô à?”
Chu Vận: “Không phải, người quen trước kia.”
Trương Phóng nghi ngờ: “Lúc nãy trông hai người không giống quen biết nhau.”
Chu Vận: “Đã lâu lắm rồi không gặp.”
Trương Phóng bất mãn nói: “Cô cho rằng công ty chúng tôi là nơi nào. Họp mặt bạn cũ à, bản thân còn chưa được nhận mà đòi kéo bè kéo cánh. Tôi nói cho cô biết, chỗ chúng tôi hoàn toàn là dựa vào thực lực thôi đấy.”
Chu Vận nhìn anh ta, Trương Phóng bị nhìn chằm chằm bỗng có chút khẩn trương. Cô nhìn chốc lát rồi dời mắt, xách túi đứng dậy.
“Nếu làm khó các anh quá thì thôi vậy, hi vọng quý công ty sớm ngày tìm được nhân viên thích hợp.”
Cô nói xong định dợm bước thì bị Triệu Đằng gọi lại.
“Ôi, ôi, cô đợi đã...”
Triệu Đằng lôi Trương Phóng sang một góc.
Trương Phóng: “Cậu làm gì mà cứ lôi lôi kéo kéo thế hả!”
Triệu Đằng hạ giọng: “Ký nhanh lên đi.”
Trương Phóng: “Ký cái gì?”
Triệu Đằng nháy nháy mắt về phía sau, Trương Phóng nhìn sang, Chu Vận còn đang đứng chờ ở cửa công ty.
Trương Phóng: “Cậu không nghe cô ta còn đòi kéo phe cánh sao?”
Triệu Đằng: “Cô ta muốn kéo thì cứ kéo, mỗi người một tháng năm nghìn, cộng lại chỉ có mười nghìn thôi. Chúng ta đã nhặt được món hời lắm rồi đấy, nếu cô ấy mang bản sơ yếu lý lịch kia ra ngoài, người ta có trả năm mươi nghìn cũng không mời được nữa là.”
Trương Phóng do dự: “Lợi hại vậy sao, nhưng tên kia còn từng ngồi tù nữa.”
Triệu Đằng: “Đổng tổng cũng từng ngồi tù mà.”
“Bởi vậy á...” Trương Phóng vỗ tay đen đét, “Cậu nên biết người như vậy đáng sợ cỡ nào. Công ty chúng ta có một người còn chưa đủ hay sao, còn tuyển thêm một tên nữa làm gì.”
Triệu Đằng chống tay lên hông, một hồi lâu liền cười gằn: “Vậy tùy cậu, dù sao tôi không quản lý việc tuyển người, tôi đã cho ý kiến rồi, cậu thích nghe hay không thì tùy, tôi về chỗ chơi game đây.”
“Đứng lại.” Trương Phóng kéo Triệu Đằng, nhỏ giọng hỏi, “Lợi hại vậy thật hả?”
“Cậu đúng là vô lý nhất trần đời này.” Triệu Đằng cười lạnh, “Bản thân cậu cũng là lập trình viên, có lợi hại hay không cậu mà cậu cũng không nhìn ra à.”
Trương Phóng nghiêm túc nói: “Cậu đừng có xóc mé tôi, tôi chuyển ngành giữa chừng làm sao giống với bọn cậu chứ! Hơn nữa, thái độ cậu nghiêm túc chút đi, tôi còn kiêm nhiệm luôn khâu tài vụ trong công ty đấy. Tôi biết rõ tình trạng công ty hơn bọn cậu, bây giờ phải đảm bảo năng lực xứng đáng với tiền lương mới được.”
Triệu Đằng bất đắc dĩ nhìn Trương Phóng: “Cậu nghỉ việc đi! Ngay cả cậu cũng có thể lãnh lương thì người ta có gì không được. Mau đi thảo hợp đồng đi.”
Thế là lần đầu tiên Chu Vận đi phỏng vấn sau khi về nước đã thuận lợi được ký hợp đồng, ngày hôm sau đi làm luôn.
Dĩ nhiên cả Lý Tuân cũng vậy.
Ngày đầu tiên họ đi làm đã chạm mặt dưới lầu công ty Phi Dương. Đúng vào giờ cao điểm buổi sáng, trước cửa hai thang máy đều đông nghịt người, xếp hàng dài chờ đợi. Chiều cao của Lý Tuân vượt trội, vô cùng bắt mắt. Anh và Chu Vận đã nhìn thấy nhau từ xa, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cô rồi quay người đi vào thang bộ.
Chu Vận gạt người bên cạnh ra, đuổi theo phía sau.
Cô vừa đẩy cửa thang lầu ra, Lý Tuân đã đi đến tầng hai rồi. Tiếng giày cao gót của Chu Vận bước trên từng bậc thang lóc cóc dồn dập, cô đuổi theo được nửa tầng rốt cuộc thấy được bóng dáng màu đen kia nơi khúc quanh.
“Lý Tuân!” Cô gọi anh, âm thanh vang vọng từng hồi trong hành lang trống trải.
Lý Tuân dừng bước, Chu Vận lại chạy thêm nửa tầng lầu nữa mới dừng bước lại cách anh sáu bảy bậc thang. Lý Tuân nghiêng đầu nhìn xuống cô.
Nhìn bề ngoài tòa nhà ở khu văn phòng khá ngăn nắp nhưng tường trong hành lang đều không được lăn sơn nước, tay vịn lan can cũng chỉ sơn qua loa một nửa, trông như bán thành phẩm vậy. Nhưng nơi này vô cùng thông thoáng. Ưu điểm của tòa nhà này là mỗi tầng được thiết kế nhiều cửa sổ, cho nên bất kể mặt tường và bậc thềm xám xịt cỡ nào, người ta chỉ cần liếc mắt là thấy được trời xanh mây trắng và cỏ cây xanh biếc trên mặt đất ngoài kia.
Chu Vận phát hiện lần này đối mặt với Lý Tuân, dù vẫn còn khẩn trương nhưng không còn cảm giác khó chịu ruột gan cứ xoắn lấy nhau như lần đầu tiên gặp lại ở con ngõ nhỏ nữa.
Đây là một sự bắt đầu mới trong cuộc sống sau này, tuy rằng bước khởi đầu không cao lắm nhưng nó giống như một góc trong khóe mắt vô vàn sắc màu kia, mang đến sức sống và hi vọng vô cùng bé nhỏ, nhưng chỉ thế thôi đã đủ với người đang đứng trước mặt cô đây rồi.
“Lý Tuân, chúng ta nói chuyện một lát đi.” Chu Vận ngửa đầu nói, “Dù em vẫn không đoán ra ý đồ của anh, nhưng em cảm thấy ít ra hiện tại chúng ta có cùng một mục tiêu.”
Lý Tuân ung dung lấy điếu thuốc ra, tựa vào lan can ngay khúc quanh của cầu thang.
Chu Vận: “Anh không chấp nhận Phương Chí Tịnh ở công ty kia, em cũng vậy. Nói thật, trước đây em từng thử qua vài cách nhưng đều vô ích. Khi ấy em đang đi du học nước ngoài, ở xa quá, đến khi em trở về thì công ty này đã lớn mạnh rồi. Có điều em biết rất rõ về sản phẩm và đường lối phát triển mấy năm nay của nó, nếu như...”
“Tôi bảo này.” Lý Tuân nhả khói thuốc, hờ hững ngắt lời cô, “Em nói những điều này với tôi để làm gì?”
Chu Vận khựng lại: “Em nói, hiện tại chúng ta có cùng một mục tiêu, nhưng em thừa nhận một mình em không đủ khả năng để đánh bại chúng.”
“Ơ.” Lý Tuân cười nhạt, “Sinh viên tài ba, rùa biển sáng lấp lánh như vậy mà không đủ khả năng à?”
“...”
Lý Tuân nghịch điếu thuốc trong tay: “Tôi ra tay với công ty đó là vì nó vốn là của tôi. Còn cô Chu thì có lý do gì? Đừng nói là chút tình cảm trong quá khứ của chúng ta nhé!”
Chu Vận lặng thinh nhìn anh.
Lý Tuân châm chọc cười nói: “Bỏ đi Chu Vận, không cần vậy đâu. Dù cho tôi có là tên tù tội hay chết đói ven đường cũng không có liên quan gì đến em.” Anh nhàn nhã quay người, kẹp điếu thuốc trong tay vẽ thành một đường cong trong không trung, “Mang theo tên ẻo lã kia và sơ yếu lý lịch hoành tráng của em cút đi càng xa càng tốt.”
Anh nói xong liền đi lên tầng. Chu Vận đứng yên đó ba giây rồi trầm mặc đi theo.
Lý Tuân dừng lại lần nữa, lần này Chu Vận không ngừng bước, đi ngang qua người anh để lên lầu.
Lúc cô lướt qua, Lý Tuân ngửi thấy mùi nước hoa rất cao cấp của phụ nữ, vô cùng đối lập với tòa nhà dở dở ương ương này. Thoáng chốc, hương thơm kia lấp đầy xoang mũi và đáy lòng anh, xua tan đi mùi thuốc lá cay nồng. Điều này khiến tâm trang anh tệ hơn một cách khó hiểu.
“Tôi bảo em cút đi.” Anh nói lại lần nữa.
Chu Vận quay đầu lại hỏi: “Tình cảm anh đối với em không hề thay đổi chút nào sao?”
Lý Tuân nheo mắt lại, lạnh lùng im lặng.
Chu Vận: “Nếu là vậy thì quả thật chúng ta không thể nào hợp tác với nhau. Anh chỉ cần nói một tiếng em sẽ đi ngay.”
Anh không trả lời vì họ đều biết đáp án. Sáu năm nay, trong số họ không có một ai sống thoải mái cả. Họ đều là người nghiêm túc, vì thế không thể sống vui vẻ trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng kia. Họ đều cần nghĩ lại, thay đổi và tự cứu lấy bản thân mình.
Nhưng may là vẫn có thứ không thay đổi. Cô nhìn anh, nói ra câu cuối cùng: “Bất kể tình cảm giữa chúng ta như thế nào, em vẫn luôn tin rằng anh thật sự là một thiên tài, cho nên em mới đến đây.”
Tay Lý Tuân kẹp điếu thuốc khẽ run lên.
Tiếng giày cao gót dần biến mất trong thang lầu.
Lý Tuân đứng yên thật lâu, đến khi tàn thuốc suýt nữa làm bỏng tay, anh mới ném thật mạnh điếu thuốc xuống đất như trút cơn bực dọc.
***
Trương Phóng cực kỳ bất mãn với việc hai nhân viên mới ngày đầu tiên đã đi làm trễ. Anh cứ đi qua đi lại trong văn phòng.
Chu Vận vừa đẩy cửa vào, Trương Phóng đã gào lên: “Cô xem bây giờ đã mấy giờ rồi, có quan niệm thời gian không đấy hả! Ngày đầu tiên đã đến trễ, sau này còn ra thể thống gì nữa.”
Chu Vận vừa nói chuyện với Lý Tuân xong, trong lòng còn bùi ngùi khôn nguôi nên không buồn chú ý đến Trương Phóng, đi thẳng vào trong.
Trương Phóng định nổi đóa thì Triệu Đằng ngồi thu lu trên ghế nói: “Được rồi, nhanh chóng sắp xếp công việc cho họ đi, còn có rất nhiều việc cần làm đấy.” Tướng ngồi của Triệu Đằng co rụt hơn cả hôm qua, y hệt tên nghiện, mắt thâm sì, trông tàn tạ vô cùng. Anh ta uể oải nhắc nhở Trương Phóng, “Ngày mai Đổng tổng về rồi đấy...”
Câu nói này đã làm thay đổi tình thế, Trương Phóng dằn xuống cơn giận. Anh đến trước bàn Chu Vận, vừa định cất lời thì cửa lại mở ra, Lý Tuân thong thả bước vào. Trương Phóng hít thật sâu, xoa lồng ngực mình: “Ôi trời tức chết tôi mà... Mau đến đây nhanh lên.”
Lý Tuân đi đến, Trương Phóng chỉ cái bàn trước mặt.
“Hai người dùng chung cái này đi, ai ngồi bên nào thì tự mình chọn, sao đó bảo Lão Đằng lắp ráp máy tính cho hai người.”
Đây là chiếc bàn vuông cho bốn người, Chu Vận đặt túi ở góc gần đó, Trương Phóng hỏi Lý Tuân: “Còn cậu?”
Lý Tuân hất cằm, chỉ góc chéo đối diện Chu Vận.
“Được, vậy để Lão Đằng... Lão Đằng, mẹ nó đừng có ngồi ì ra đấy nữa. Mau đứng dậy đi.” Trương Phóng gọi hai tiếng mới nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu khái quát về tình hình của công ty cho hai người.”
Chu Vận lặng thinh nhìn anh. Cả công ty chỉ có bốn thước vuông bé tin hin thế này thì có tình hình quái gì chứ.
Trong sự kiên trì của Trương Phóng, Chu Vận lại được biết thêm thông tin về ba nhân viên kỳ cựu của công ty Phi Dương lần nữa. Một lập trình viên kiêm lập kế hoạch, kiểm thử và kỹ thuật là Triệu Đằng. Một lập trình viên kiêm tài vụ và quản lý nhân sự là Trương Phóng. Một giám đốc mỹ thuật kiêm đồ họa, 3D, UI và chạy vặt là Quách Thế Kiệt.
Chu Vận hỏi Quách Thế Kiệt: “Anh không kiêm chức lập trình viên à?”
Quách Thế Kiệt xấu hổ cười: “Không.”
“Tình hình cơ bản là vậy, bây giờ công ty đang nghiên cứu phát triển và sáng tác hai trò chơi, chút nữa sẽ gửi tài liệu chi tiết cho hai người xem, có gì không hiểu thì hỏi chúng tôi.” Trương Phóng giải thích xong thì quay ra nói với Triệu Đằng, “Cậu nhanh chóng lắp ráp máy vi tính cho họ đi.”
Triệu Đằng đã ngủ khò trên sô pha, bất kể Trương Phóng chửi ầm ĩ cỡ nào cũng không tỉnh. Lý Tuân nói: “Để tôi làm cho, máy vi tính để đâu?”
Trương Phóng: “Hả? Cậu biết lắp ráp máy vi tính à?”
Lý Tuân: “Ừ.”
Trương Phóng vui mừng hỏi: “Vậy cậu biết sửa máy không?”
Lý Tuân hờ hững nhìn anh.
Trương Phóng bị Lý Tuân nhìn chằm chằm vài giây, toàn thân sởn cả gai ốc: “Được rồi, được rồi, được rồi, thùng máy chất ở cửa nhà vệ sinh cả đấy.” Anh nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Tôi bảo cậu này, tuy công ty chúng ta không lớn, nhưng phải có quan niệm trên dưới, có câu...”
Lý Tuân quay người bỏ đi.
Trương Phóng: “Ôi trời tức chết tôi mà.”
Trong khi chờ Lý Tuân lắp ráp máy, Chu Vận nhìn sơ qua công ty một vòng. Bên cạnh cửa sổ đặt một chiếc bàn làm việc to tướng, kèm theo một chiếc ghế da thật to duy nhất của công ty.
Chu Vận đi đến, đồ đạc trên bàn khá bừa bãi, có mấy tờ giấy lộn xộn viết đủ thứ đồ, chữ viết thì như gà bới, không đọc nổi nội dung. Bút máy cũng quên đóng nắp, đầu bút không còn viết được nữa. Bên cạnh chiết bút có một hộp danh thiếp phủ đầy bụi. Chu Vận vẫn đứng yên, nhìn vào chiếc hộp mờ mờ, thấy hai hàng chữ Tống ngay ngắn đập vào mắt:
Tổng giám đốc Công ty Trách nhiệm hữu hạn Internet Phi Dương.
Đổng Tư Dương.