Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 77: Chương 77




“Cô có thể á?”

Đổng Tư Dương như nghe thấy câu chuyện hài, tạm dừng mắng Lý Tuân, đi đến trước mặt Chu Vận.

Chu Vận kiềm nén nỗi sợ hãi khiến cô muốn lùi về sau. Thật ra thì do mang giày cao gót nên cô cao gần bằng Đổng Tư Dương. Nhưng hình thể Đổng Tư Dương to lớn, khí thế lấn át, Chu Vận cảm giác người đang đứng trước mặt mình sừng sững giống như một ngọn núi vậy.

Đổng Tư Dương giảm bớt vẻ hung ác, có thể ông cảm thấy không cần để ý nhiều đến một cô gái nên càng lỗ mãng hơn.

“Một mình cô có thể làm tốt à?” Ông cười sang sảng.

Đành cố thôi chứ sao!

“Có thể.” Chu Vận đáp lời.

Đổng Tư Dương cười khà khà, tay chống hông, hất cằm lên nhìn cô với khí thế của kẻ bề trên, rồi quay đầu hỏi Trương Phóng: “Tên là gì?”

Trương Phóng vội nói: “Chu Vận.”

“Ồ, Chu Vận.” Đổng Tư Dương thong thả nói, “Có lẽ cô không biết gì về văn hóa công ty của chúng tôi rồi.”

Cái công ty dở hơi này còn có văn hóa sao?

Đổng Tư Dương: “Quy củ của chúng tôi là không thể tùy tiện nhận lời của ông chủ.” Ông nói với Chu Vận như trêu chọc đứa trẻ, “Nhận lời tức là nhận quân lệnh trạng, cô có biết quân lệnh trạng là gì không, thời cổ đại lúc hành quân đánh giặc...”

“Tôi biết quân lệnh trạng là gì.” Chu Vận nói.

“Vậy thì tốt.” Đổng Tư Dương khoan dung hỏi Chu Vận, “Vậy cô vẫn muốn tiếp tục sao?”

Chu Vận mặc nhiên đồng ý.

Đổng Tư Dương lại cười vang, ông chỉ vào Chu Vận, nói với những người còn lại: “Từ bé ông đã thích kiểu nữ cường nhân luôn xông pha mọi việc này. Biết tại sao không?”

Mọi người cười nịnh, không tiếp lời.

Đổng Tư Dương cất cao giọng: “Bởi vì sau khi họ thất bại sẽ trở nên nữ tính hơn phụ nữ bình thường nhiều, sẽ thật sự hiểu được rốt cuộc bản thân nên làm gì, đến lúc đó xem như đã tu luyện thành công.”

Mọi người á khẩu không nói được gì nữa.

Đổng Tư Dương lại nhìn về phía Chu Vận: “Thật ra thì công ty chúng tôi vốn có một chức vụ thư ký giám đốc, chuyên dành cho kiểu phụ nữ thành phố lớn thế này, nhưng bây giờ cô vẫn chưa ngồi vào vị trí đó được, cô còn phải rèn luyện thêm.”

Nói xong ông tự cười ha ha.

Dù Chu Vận đã trải qua nhiều năm phong ba bão táp, vẫn không kiềm được cảm thán núi này cao còn có núi khác cao hơn.

“Đúng là văn hóa công ty đặc biệt.”

“Nói hay lắm!” Tâm trạng Đổng Tư Dương rất tốt, “Kể từ hôm nay dự án Võ Tướng Vô Địch thuộc về cô.” Nói xong lời này, ông chuyển giọng, ánh mắt cũng nghiêm túc.

“Sau này mà không có được thành quả gì thì cô nên tự mà cuốn gói đi.” Rồi vỗ tay một cái, “Tan họp.”

Trải qua cuộc họp này, tâm trạng Đổng Tư Dương thư thái hơn rất nhiều, lúc làm việc còn hát ngâm nga nữa.

***

“Thật không biết cô nghĩ thế nào.”

Sau khi tan việc, Chu Vận đến tìm Triệu Đằng thảo luận phương án sửa đổi dự án Võ Tướng Vô Địch. Triệu Đằng cau mày nói với Chu Vận: “Cô rảnh quá nên kiếm việc làm sao?”

Chu Vận: “Rảnh quá nên kiếm việc làm là ý gì?”

Mày Triệu Đằng cau chặt hơn, cầm bản kế hoạch Chu Vận đã sửa đổi, lật xem rất nhanh, giống như lúc đầu xem bản sơ yếu lý lịch của Chu Vận vậy, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Xem xong anh liền đặt xuống bàn, tay day sống mũi, im lặng rất lâu.

“Sao hả?” Chu Vận hỏi, “Có phải nội dung sửa đổi có vấn đề không, cậu cứ nói thẳng là được, càng chi tiết càng tốt.”

Triệu Đằng ngước mắt nhìn một vòng xung quanh.

Hiện giờ công ty khá vắng, Đổng Tư Dương dẫn Trương Phóng ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Lý Tuân đi tìm kiếm tài liệu nên đã xin phép nghỉ. Chỉ còn mình Quách Thế Kiệt ở trong góc cắm đầu thiết kế đồ họa.

Triệu Đằng nhỏ giọng nói với Chu Vận: “Cô đi theo tôi.”

Chu Vận đi theo Triệu Đằng ra lối thoát hiểm. Nơi đây là khu hút thuốc lá công cộng, kiêm chỗ giải lao tán gẫu của nhân viên bảy tám công ty ở tầng lầu này.

Triệu Đằng đóng kín cửa, nói thẳng vào vấn đề: “Cô đi tìm Đổng tổng nói chuyện mềm mỏng đi.”

“Gì cơ?”

“Con người của Đổng Tư Dương thích mềm không thích cứng, nhất là đối với phụ nữ, ông ấy luôn có tính muốn chinh phục. Nếu cô tiếp tục cứng đầu đối chọi với ông ấy, nhất định sẽ thiệt thòi.”

Chu Vận: “Chúng ta ra ngoài không phải bàn bạc kế hoạch sao?”

Triệu Đằng nhăn mày nói: “Chuyện có thể bàn bạc ra kết quả mới có giá trị để bàn chứ.”

Chu Vận: “Sao lại không ra kết quả được, cậu cảm thấy nội dung bản kế hoạch sửa đổi của tôi có vấn đề à?”

Triệu Đằng hơi lúng túng: “Không có vấn đề, chính vì không có vấn đề mới là vấn đề lớn đấy.”

Anh lấy bản kế hoạch đã gấp lại từ túi quần phía sau ra, nói với giọng cấp thiết: “Trong hai tờ giấy này của cô bao hàm bao nhiêu lượng công việc, cô có biết không? Ban đầu chúng tôi thiết kế Võ tướng có thể đánh người là được, chỉ thiết đặt một trị số võ lực, mỗi lần thăng cấp trị số võ lực sẽ đánh nhanh hơn một chút, cấp thấp sẽ đánh chậm hơn. Nếu cô muốn thay đổi như trong này, thì trò chơi chúng tôi viết từ trước đến giờ hoàn toàn trở thành đồ bỏ rồi.”

Chu Vận im lặng rồi nói: “Trò chơi này của chúng ta có hai đặc điểm, một là bối cảnh, hai là hình thức chiến tranh. Trên thị trường, trò chơi chiến tranh dàn trận có đến 90% là đề tài Tam Quốc, còn chúng ta là Chiến Quốc. Lịch sử của Chiến Quốc không nổi tiếng như Tam Quốc, nhưng nội dung thì to lớn hơn Tam Quốc nhiều. Tần Thủy Hoàng tiêu diệt các nước chư hầu thống nhất Trung Hoa, nếu chúng ta có thể khiến người chơi yêu thích nhập vai vào trò chơi, đây nhất định là bước đột phá.”

Triệu Đằng hiểu hết những gì Chu Vận đã nói, đây cũng là nguyên nhân ban đầu họ chọn bối cảnh này. Nhưng nghĩ là nghĩ, làm là làm...

“Nội dung trò chơi hiện tại rất đơn giản, ngay cả việc kéo băng kéo đảng ra đường đánh nhau cũng không não tàn đến vậy.” Chu Vận nói tiếp, “Hơn nữa, bây giờ trò chơi của chúng ta đều lấy sườn của Tam Quốc. Thậm chí là thiết kế mỹ thuật cũng giống hệt, dẫn đến mọi thứ trong trò chơi này đều bị sai lệch.”

Cô cầm lấy bản kế hoạch trong tay Triệu Đằng, lật ra tờ đầu tiên. Trang bìa là hình ảnh Tần Thủy Hoàng cưỡi ngựa, hăng say chỉ huy quân đội quảng cáo cho trò chơi.

Triệu Đằng: “Cái này sao thế?”

Chu Vận chỉ vào con ngựa Tần Thủy Hoàng đang cưỡi, nói: “Thời kỳ chiến quốc không có yên ngựa, không có bàn đạp, phải đến thời Hán mới xuất hiện bàn đạp.”

Triệu Đằng bất lực ngửa đầu.

Chu Vận chỉ vào trang phục của Tần Thủy Hoàng: “Hoa văn trên áo là Hỏa, Tần Thủy Hoàng tin vào Ngũ Hành, cho rằng triều Tần là Thủy, tiêu diệt hết hỏa xung quanh. Màu đen chính là màu tượng trưng cho Thủy, cho nên người Tần tôn sùng màu đen. Tần Thủy Hoàng tuyệt đối không mặc cả bộ đồ màu vàng chóe như vậy đi chủ trì buổi lễ. Còn nữa...”

“Được rồi, được rồi.” Triệu Đằng ngắt lời cô. Anh thở dài thườn thượt, khổ tâm khuyên bảo, “Chị hai ơi, người chơi trò này không có trình độ như chị đâu. Ai mà biết tường tận đến vậy, không ai nhìn ra đâu mà.”

Chu Vận xếp bản kế hoạch lại, nói: “Là cậu tự lừa mình dối người thôi, người chơi bao giờ cũng thông mình hơn cậu tưởng tượng nhiều. Những thiết kế hình ảnh vớ vẩn của cậu chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thành quả của trò chơi đấy.”

Triệu Đằng bó tay hết cách. Anh hoàn toàn không biết ứng đối với kiểu người Chu Vận ra sao.

Ngay từ ngày đầu tiên đến phỏng vấn, toàn thân cô gái này đã tỏa ra phong thái tinh anh. Bàn làm việc của Triệu Đằng ở phía sau Chu Vận, anh thường xuyên chú ý đến cô. Lúc nào cô cũng ngồi thẳng, màn hình luôn luôn trong trạng thái làm việc. Cho dù là lúc ăn trưa hay nghỉ ngơi, anh cũng chưa từng thấy cô mở bất kì trang web giải trí nào.

Cô cũng là người ăn mặc nghiêm chỉnh nhất trong công ty. Dù Đổng Tư Dương cũng mặc vest đi làm cho phong độ, nhưng thật ra ông ấy chính là một tên xã hội đen hạng nhất. Chu Vận thì khác, cô thật sự là người thích hợp mặc bộ trang phục công sở cao cấp này, điều đó có thể thấy rõ từ bản sơ yếu lý lịch kia.

Triệu Đằng rơi vào nỗi mâu thuẫn cực lớn, anh suy đi nghĩ lại, cuối cùng xoa mặt: “Trò chơi này phải ra mắt vào tháng sau, trễ nhất là cuối tháng sau, không đủ thời gian để sửa đổi.”

“Đúng vậy.” Chu Vận nói, “Cho nên tôi mới tìm cậu bàn bạc, chúng ta có thể áp dụng cách thức cập nhật sau khi phát hành để có thêm thời gian hoàn thiện hay không? Trước tiên tung ra một vài chiến trận thu hút sự chú ý, sau đó mỗi tháng tiến hành cập nhật một lần.”

Cập nhật mỗi tháng...

Từ này vô cùng xa lạ đối với công ty Phi Dương, trò chơi họ làm phần lớn là tải một lần duy nhất, sau khi phát hành sẽ không quan tâm đến nữa, bỏ con giữa chợ thế thôi.

“Ông chủ chúng ta nói đúng.” Chu Vận nói, “Thương trường là chiến trường, như thế sản phẩm là vũ khí. Nếu thời kỳ mài dao chuẩn bị chiến tranh không kỹ lưỡng, vậy khai chiến chỉ có thể thua tan tác.”

“Ông chủ chúng ta?” Triệu Đằng chú ý đến từ này, “Ông ấy nói vậy cô không tức giận mà còn quy ông ấy thuộc về ‘chúng ta’ á?”

Chu Vận lắc đầu: “Đó là chuyện ngoài lề, trước tiên chúng ta phải làm tốt dự án này đã.”

Triệu Đằng cúi đầu đi hai vòng, cuối cùng như hạ quyết tâm nói với Chu Vận: “Tôi biết cô tài ba, nhưng ban đầu dự án này chỉ là làm bừa, ý tưởng vẩn vơ, nền tảng không vững chắc. Như vậy đi, lần này cô đến xuống nước với Đổng tổng, con người ông ấy tuy hung thần ác sát, nhưng không đối xử tệ bạc với lính lác đâu.”

Nói xong, anh hít thật sâu: “Để dự án tiếp theo đi! Dự án tiếp theo chúng ta sẽ làm thật tốt. Thật ra thì tôi cũng muốn viết ra một trò chơi hay, nhưng chưa có cơ hội, cũng không có người để hợp tác.”

Chu Vận: “Không tiếp theo gì hết.”

Triệu Đằng: “Gì hả?”

Chu Vận giơ bản kế hoạch: “Phải là cái này.”

Triệu Đằng mất kiên nhẫn: “Tôi nói dự án này rất phiền phức.”

Chu Vận: “Ý tưởng ban đầu của trò chơi này không có vấn đề.”

Triệu Đằng: “Phiền phức lắm.”

Giọng Chu Vận không cao, nói từng câu từng chữ kiên quyết: “Là cái này, làm tốt thì mới làm cái tiếp theo.”

Triệu Đằng sắp sửa chết ngất, ra sức gãi cổ mình. Anh vẫn mang ý định thuyết phục Chu Vận: “Làm vậy phí thời gian lắm, chúng ta phải nghiên cứu chi tiết mỗi trận đánh, còn phải thiết kế lại hệ thống chiến đấu. Chúng ta làm trò chơi này đơn giản một chút đi, như vậy cũng tiện tìm hiểu tình hình thị hiếu.”

Chu Vận lắc đầu: “Công ty đã tìm hiểu rất nhiều rồi, nếu đầu tư vào trò khác sẽ tốn rất nhiều tài chính, mà đằng nào cũng phải làm lại. Cậu đừng ngại phiền, cố hết sức làm là được. Bây giờ tôi chịu trách nhiệm dự án, cho dù xảy ra vấn đề thật thì cứ tính vào đầu tôi, không liên lụy đến cậu đâu.”

Cô nói xong quay người bỏ đi, lúc đến cửa lại nói: “Trước đây có người nói cho tôi biết, con người không thể lúc nào cũng làm chuyện nhẹ nhàng dễ dàng cả.”

Triệu Đằng không hiểu: “Sao cơ?”

Chu Vận im lặng vài phút rồi quay đầu lại cười xòa: “Ý là con người phải chủ động tìm phiền phức cho mình, trốn tránh là đồ vô dụng.”

Cô nói xong liền bỏ đi, để lại mình Triệu Đằng đứng chết trân nơi đó. Một hồi lâu sau, anh đỏ mặt gào với cánh cửa: “Cô và cha nội bạn cô cuồng bị ngược à?” Anh giậm chân đành đạch rồi đuổi theo.

Hành lang lại trở nên yên tĩnh, giống như cuộc nói chuyện khi nãy chỉ là ảo ảnh thoáng qua. Duy có tiếng thở ra mơ hồ truyền đến từ tầng dưới. Một bóng dáng màu đen đang tựa vào tường hút thuốc.

Lý Tuân làm xong việc trở về công ty, lười đợi thang máy đông nghẹt người nên vừa suy nghĩ về công việc vừa leo thang bộ. Anh nghe được đoạn sau cuộc đối thoại giữa Chu Vận và Triệu Đằng.

Anh không thích bị mất tập trung, nhưng bây giờ câu nói cuối cùng của Chu Vận cứ xen vào suy nghĩ của anh. Anh cố vứt nó ra khỏi đầu nhưng không được bèn dứt khoát không nghĩ nữa, ném điếu thuốc xuống đất, giẫm chân dập tắt. Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ, anh kinh ngạc. Trời cuối thu sao lại xanh như vậy? Xanh đến rực rỡ, gần như chói lòa mắt người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.