Trong ti vi là kiểu phim chiến tranh mà anh thích, kiểu đánh phá chuyên biệt của người Nhật Bản.
Lý Mạn có thói quen mang dây sạc theo bên mình, đi đến đầu giường sạc pin cho di động, Bùi Nghiệp Khôn cắn thuốc lá kéo cổ tay cô qua, đem quẳng cả người cô lên giường.
“Nằm đi, ông đây không đối xử như thế với em đâu.”
Chưa nói xong anh đã bị sặc khói thuốc, ho khan vài tiếng liền.
“Khốn nạn...” Chân mày Bùi Nghiệp Khôn nhíu lại thành hình chữ xuyên, mùi cay gắt trong cổ họng một lúc lâu mới tản đi hết.
Anh nghĩ trong đầu, mẹ kiếp đúng là xui xẻo, không phải chỉ sờ mông sờ chân một cái thôi sao.
Lý Mạn nghĩ lại chuyện trước đó ở công viên, đột nhiên hỏi: “Từ Khiết đi theo anh đến nhà vệ sinh để nhét số điện thoại cho anh?”
Bùi Nghiệp Khôn cười một tiếng, “Trước giờ tôi đã cảm thấy cô ta lẳng lơ rồi, lá gan không ngờ cũng lớn thế, đi theo tôi vào tận nhà vệ sinh nam, muốn ông đây nhịn không được đi tiểu nữa kìa. Kéo tôi vào gian phòng kế bên, còn vừa sờ vừa hôn tôi...”
Lý Mạn liếc anh.
“Sờ eo, hôn cằm, tôi không để cô ta chiếm tiện nghi.”
Giọng Lý Mạn rất nhạt: “Anh không sàm sỡ cô ta cũng may.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Vậy cũng được, cô ta hẹn tôi gặp mặt ngày khác, quay về nhất định tôi sờ mó cô ta.”
Lý Mạn: “Đó là chuyện của anh.”
Cô cầm điều khiển từ xa đổi kênh khác, thay đổi tầm nhìn khắc chế đôi mắt, giọng nói của người dẫn chương trình trầm thấp, không có tiếng lưu đạn súng bắn nên căn phòng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đột nhiên, bức tường ngăn cách vang lên âm thanh ư a.
Giọng người phụ nữ đứt quãng, lúc cao lúc thấp.
Trước đó không nghe, bây giờ âm thanh tĩnh lặng nên nghe khá rõ.
Lý Mạn chuyển về lại kênh chiến đấu lúc nãy, họ đang bắn nhau, tình cảnh khá kịch liệt.
Bùi Nghiệp Khôn lấy được thuốc lá, nghiêng người nhích sang một bên lấy gạt tàn thuốc lá, nói: “Người đàn ông kia không được gì cả, nếu là ông đây sẽ khiến cho phụ nữ gàn khóc khản cổ suốt cả quá trình.”
Lý Mạn: “Anh bớt nói đi.”
Bên ngoài có một cơn gió thổi qua, lá cây kêu xào xạc, phiến lá dao động cành cây in ấn trên giường, tia nắng vụn vặt len lỏi, anh thấy đuôi mắt Lý Mạn nhỏ dài lóe sáng, con người màu nhạt trong suốt rõ ràng.
Bùi Nghiệp Khôn nhướng máy, “Đúng vậy, không nói nữa.”
Máy điều hòa trong căn phòng khách sạn cũ kỹ từ từ đẩy gió, chương trình ti vi nhanh chóng kết thúc, hai người yên lặng xem ti vi, không nói bao nhiêu lời.
Lý Mạn cảm thấy khô khốc, lấy ấm nước của khách sạn rửa sơ qua rồi châm nước nấu uống.
Bùi Nghiệp Khôn bật dậy đi vào nhà vệ sinh, lớp kính thủy tinh mờ ảo phản chiếu bóng lưng anh, anh đứng trước bồn cầu, cúi đầu.
Ngoài tiếng nước nấu ong ong ra thì còn có chút âm thanh khi anh đi vệ sinh.
Lý Mạn chồm người nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ lại chuyện anh nói Từ Khiết vừa ôm vừa hôn anh, những câu ấy giống như bàn chân đá mạnh vào lòng cô, chà xát đến khó chịu, cô biết rõ anh nói nửa thật nửa đùa.
Bùi Nghiệp Khôn đi ra khỏi nhà vệ sinh về giường nằm, nói giống như đại gia: “Cho tôi một cốc, miệng tôi khô quá.”
“Anh tự đi mà lấy.” Câu nói này ba phần bình tĩnh bảy phần tức giận.
Bùi Nghiệp Khôn nhìn bóng lưng cô cười một tiếng.
Nước nấu xong, Lý Mạn vẫn rót cho anh một cốc, cốc bằng gốm không có quai, sờ vào khá nóng.
Cô rót nửa cốc, Bùi Nghiệp Khôn chỉ miễn cưỡng đứng dậy đưa tay đón.
Lý Mạn nhanh chóng buông tay ra, hai người đều không cầm chắc, cốc nước rơi ầm xuống đất.
Nước nóng bỏng vẩy vào đũng quần anh, cái quần màu nâu sẫm biến thành một khối đậm màu.
Lý Mạn cầm khăn giấy lau giúp anh.
“Có bị nóng không?” Cô hỏi.
Bùi Nghiệp Khôn nheo mắt nhìn cô, nói ghẹo: “Bây giờ mới nóng.”
Tay Lý Mạn dừng lại, ngay sau đó né ra.
Nước nóng bốc hơi dưới sàn nhà, bay lờ mờ giữa hai người.
Lý Mạn nhớ lại cảnh lần trước thắt dây lưng cho anh.
Bùi Nghiệp Khôn chỉ nhấc một chân, hai chân mở rộng ra, cúi đầu nhìn phần thân dưới của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, hai tròng mắt sâu thẳm trỗi dậy một tia vết tích kiềm chế.
Đối với lời anh nói Lý Mạn nửa rõ nửa không, cô không biết đó có phải là cái suy nghĩ như cô nghĩ hay không.
Bùi Nghiệp Khôn đứng dậy, nghênh ngang đi vào nhà vệ sinh, chỉ một lúc bên trong truyền ra âm thanh của máy sấy.
Lý Mạn ôm trán, dọn dẹp mảnh vụn trên mặt đất.
Máy sấy thổi ra không khí nóng, chưa đến mười giây, Bùi Nghiệp Khôn lại hít sâu một hơi, vội vàng chuyển sang gió lạnh, anh tự xoa người anh em của mình qua lớp quần.
Mẹ kiếp nóng quá.
Mùa hè nhiệt độ vốn đã cao, máy sấy tóc thổi khô phần bị ướt rất nhanh, khi anh đi ra thì Lý Mạn đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.
Cô nói: “Có trú thêm nữa thì cũng phí thời gian, chi bằng về sớm.”
Bùi Nghiệp Khôn không quan tâm cười xòa, đồng ý với cô.
Ánh mặt trời tầm ba bốn giờ chiều, hai người như hai con cá chết bị thấm dầu chiên nướng trên mặt đường, cánh tay Lý Mạn phơi nắng đỏ bừng, cuối cùng bị dị ứng tia tử ngoại.
Hai người lại đến bệnh viện một chuyến.
Khi mang thuốc về đến nhà, thì trong nhà không có ai.
Bùi Nghiệp Khôn vào nhà bếp bên cạnh ao nước nhà cô rửa mặt, nói: “Sao cả ngày lẫn đêm đều không gặp được mẹ em.”
Lý Mạn mở gói thuốc, nói: “Gần đây mẹ em bận việc, đến mùa thu thì còn bận hơn.”
Lý Mạn tự thoa thuốc cho mình, Bùi Nghiệp Khôn nhìn chằm chằm vòng da thịt quanh hông cô, cũng rất đỏ, anh nói: “Bảo sao em lại mặc cái bộ quần áo lộ da thịt thế kia, xoay qua chỗ khác, để tôi xem cho.”
Anh kéo áo cô lên, phần sau lưng lộ ra đều bị đỏ hết.
Sống lưng Bùi Nghiệp Khôn vừa lạnh vừa nóng, ánh mắt anh rơi trên lưng Lý Mạn, tựa như có thể thiêu đốt da cô.
Bùi Nghiệp Khôn cầm túi thuốc lên, đẩy cô lên tầng trên, nói: “Vào phòng em đi, tôi bôi phía sau giúp em.”
Phòng Lý Mạn rất sạch sẽ, có lẽ do bình thường không hay về nhà, đồ cũng ít, bên trong rương hành lý lại có vẻ bừa bộn, bên cạnh có một cái ghế nằm, phía trên vắt đầy quần lót và áo ngực.
Bùi Nghiệp Khôn đẩy đồ trên ghế đặt xuống dưới, nói: “Em nằm đi, tôi bôi giúp em.”
Lý Mạn không nhăn nhó, cởi dây khóa kéo áo lên trên, đẩy áo ra, nằm yên trên giường.
Bùi Nghiệp Khôn đổ nước thuốc ra lớp vải thưa, chuyển mắt nhìn đã thấy tấm lưng sáng bóng của cô, nhìn hết cả, bao gồm cả dây áo lót.
Anh chấm lớp vải lên phần da bị đỏ, cười một tiếng, nói: “Thế nào, còn khoe vóc người em đẹp với tôi à?”
Sau lưng lành lạnh, Lý Mạn nhắm mắt, nói khẽ: “Chẳng lẽ không được à?” Mang theo chút sự dịu dàng của phụ nữ.
Bàn tay Bùi Nghiệp Khôn hơi sững lại, tầm mắt lưu luyến trên phần eo của cô, đừng cong vô cùng nhỏ, không dư ra được chút thịt nào, cái áo lót màu xanh ôm khít bị bao bọc phần xinh đẹp bị cô nằm đè ép. Anh nghĩ lại chuyện vừa rồi ở khách sạn khi Lý Mạn lơ đãng để lộ phần rãnh sâu.
Anh nói: “Muốn ngực không có ngực, muốn mông lại chẳng có mông, khoe cái rắm.”
Lý Mạn cười nhạt một tiếng, xem thường.
Bùi Nghiệp Khôn bôi cho cô xong, nói: “Tôi đi đây, trời nóng chảy hết cả mồ hôi phải về tắm một phát, em nằm đi, hai mươi phút.”
Lý Mạn nghĩ trong đầu, đúng là nóng thật.
Bùi Nghiệp Khôn về đến nhà, cả người bốc đầy hơi lửa, đi đến nhà vệ sinh tầng trên, mở vòi nước xối vào phần thân dưới của mình.
Nhưng hình như ngọn lửa trong cơ thể không dập tắt được.
Anh đã bảy tám năm nay chưa chạm đến đàn bà, ngày còn trẻ, là người bôn ba, loại chuyện này trước nay đều rất tùy tiện, sau đó vì công việc, một là vì bận rộn và cũng vì đã trưởng thành rồi, cho dù là cảm tính hay là dục tính thì anh cũng rất cẩn thận, vả lại, đàn bà khác nhau thì cảm giác cũng khác nhau.
Lúc này, hơi nóng tức rồi.
Anh ném vòi hoa sen qua một bên, nhìn người anh em của mình thở dài, sau khi đỡ lấy nó thì nói: “Người đốt ngọn lửa này rất hợp ý mày đúng không?”
Màn hình điện thoại đặt trên bồn rửa lóe sáng, là tấm ảnh anh chụp lén hôm nay, người con gái trong ảnh mặt mũi sạch sẽ đôi môi đỏ mộng.
Món đồ ấy kích động run lên.
Bùi Nghiệp Khôn hơi cau mày, anh tựa người vào vách tường gạch sứ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, động tác trên tay không ngừng.
Ở cái nơi mùa hè oi ả như thế này khiến ai ai cũng nóng bức.