Mọi người từ phòng tắm quay về cơ thể còn chưa kịp dán lên vạc giường, cánh cửa sắt nhà trọ đã bị gõ, còn dồn dập hơn cả tiếng gió cuồng, tiếng rầm rầm rầm vả cả tiếng kêu la.
“Anh Khôn! A Kim! Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi!”
Châu Kim xuống giường mở cửa.
Tôn Binh đứng ở cửa thở hồng hộc, cả người ướt đẫm, cằm vẫn còn giọt nước, anh ta chỉ ra ngoài nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi! Thợ cả Triệu bọn họ gửi đến tin khẩn tuyến đường số một cả một đoạn bị sập xuống hết! Cả đám người thầy Triệu con ở bên trong! Có thêm hai học sinh nữa! Em ở đường ray kế bên đang đo đạc cự ly đó đây, đột nhiên đùng đoàng một tiếng, chạy đi nhìn thì trong đường hầm toàn là đá lớn không thấy bóng người đâu, có một người vừa ra ngoài đi vệ sinh nên không bị sập, anh Không, em gọi điện thoại cho anh không được mới chạy ngay đến đây!”
Trong nháy mắt quai hàm Bùi Nghiệp Khôn đanh lại: “Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao lại có học sinh? Báo cảnh sát chưa?” Anh nhảy xuống giường nhanh chóng mặc quần áo và xỏ giày.
“Vừa tức thì, khoảng chừng mười phút trước. Em cũng không biết tại sao lại có học sinh chui vào đó. Báo cảnh sát ạ? Em vẫn chưa báo.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Mẹ kiếp xảy ra án mạng không báo cảnh sát, cậu đang làm cái quái gì thế?! Đầu úng nước rồi à?”
Tôn Binh nói lắp bắp: “Em chỉ nghĩ chạy đi báo cáo rồi tìm anh ngay! Điện thoại di động của anh không nối máy được, em nào dám!”
Bùi Nghiệp Khôn là trường khu vực công trường, mặc dù chức vị này chỉ trên công nhân, nhưng tóm lại vẫn là lãnh đạo, người không quen còn khách sáo gọi anh một tiếng đội trưởng hoặc là trưởng công, nghe truyền miệng nhau cũng biết điều gọi anh là anh Khôn.
Tôn Binh chỉ là một công nhân bình thường, sợ phải gánh chịu trách nhiệm.
Bùi Nghiệp Khôn ấn điện thoại, hết pin, anh cắm dây sạc vào, nói với Châu Kim: “Bây giờ gọi 119, yêu cầu họ cứu viện nhanh nhất.”
Điện thoại di động mở nguồn, Bùi Nghiệp Khôn tìm trong danh bạ số đường dây trưởng bộ phận phân xưởng, lập tức báo chuyện lên trên.
Bùi Nghiệp Khôn tiện tay cầm bộ đồng phục mặc vào người, đường dây điện thoại được kết nối.
Cả khu trọ công nhân ồn ào tiếng ngừi, hành lang đều là tiếng bước chân hỗn loạn, dưới lầu nhanh chóng có tiếng xe ô tô lên đường.
Ngắt máy Bùi Nghiệp Khôn cầm nón bảo hiểm không nói nhiều lời chạy ra khỏi khu nhà trọ xuyên qua màn mưa, đúng lúc đuổi kịp chiếc xe cuối cùng.
Bùi Nghiệp Khôn kéo dây xích sắt của xe tải đạp lên trên, xe chở hàng hoàn toàn thông thoáng, mười mấy người bám chặt vào vào bên can băng mưa băng gió, gió lạnh thổi từng cơn khiến mọi người đều phát hoảng, hơn nữa con đường gập ghềnh, cả đường lắc lư có thể chịu đựng được, giống như thuyền bè đang lăn lộn đi ngược sóng gió.
Người ra ngoài đi vệ sinh đứng bên ngoài cửa hang đường hầm vì thế mà tránh được một kiếp chết, run cầm cập chìm đắm trong cơn sợ hãi ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, trên đất đầy bùn lầy, một đám người bước qua bước lại đã để thành vũng bùn, mưa rơi xuống vũng bùn ấy, bắn lên nửa gấu quần toàn là đất vàng.
Đường hầm cách 800 thước đến chỗ gặp nạn, phần lớn núi đá đổ xuống chặn đoạn đường hầm, miệng đường hầm cao 13 thước rộng 20 thước, liếc nhìn lại chỉ còn có đá lớn chen kín, toàn bộ đường hầm khoảng 1008 thước, chiều rộng chiều cao cửa vào cũng không phải kéo dài ngang mặt nước, càng đi vào trong càng hẹp, điểm sạt lở xui xẻo lại trúng vào chỗ chật hẹp nhất.
Trong không gian mệnh mông vài chục người đứng dưới màn mưa chịu đựng cơn gió thổi.
Bóng đêm dày đặc chỉ có duy nhất một nguồn sáng chính là đèn xe, quả thật quá yếu.
Bùi Nghiệp Khôn đứng trước cửa đường hầm nhìn chăm chú rồi nói với Lục Bắc: “Thông báo với bộ phận điện, lập tức cho người lắp đèn trước cửa hang, cần đủ ánh sáng.”
Bùi Nghiệp Khôn cầm đèn pin đi vào trong, nhanh chân đi đến cuối, tảng gá góc cạnh hình thù kỳ dị chặn toàn bộ đường hầm.
“Lão Triệu! Lão Triệu! Quý Khải!” Bùi Nghiệp Khôn gọi, âm thanh khàn khàn nặng nề vang vọng trong đường hầm.
“Lão Triệu!”
Không có bất kỳ gì đáp lại.
“Mẹ kiếp!” Bùi Nghiệp Khôn hung hăng mắng một tiếng.
Tưởng Thành chạy đến, cởi nón bảo hiểm chỉ ra bên ngoài nói: “Anh Không, chủ nhiệm Hoàng đến, còn cả trường bộ phận công trường đến, đang tìm anh đấy.”
Bùi Nghiệp Khôn chăm chú nhìn đống sạt lở, sải bước dài chạy ra đường hầm.
Đèn treo đã được lắp, còn dựng mái nhà, dùng để cản mưa, vài vị lãnh đạo bị gió mưa làm cho ướt cũng toàn thân chật vật theo.
Đối cứu hỏa và xe cứu thương chạy đến sau đó.
Trên con đường mòn cách vài chục thước có tiếng chấn động đùng đùng, đèn xe chiếu đến vô cùng nhức mắt, bảy tám chiếc xe theo sau hai chiếc máy khoan.
“Tình huống bên trong thế nào?” Chủ nhiệm Hoàng hỏi.
Bùi Nghiệp Khôn: “Bị chặn, không ai trả lời.”
Rất nhiều trưởng phòng và đội cứu hỏa cầm bản vẽ đưởng hầm trong tay đang lên kế hoạch.
Cục đường sắt số mười hai mười phút sau chạy đến, lục tục đứng đầy người trên mặt đất, một mảng tối om, mùa hè vì có bão nên nhiệt độ hạ thấp, các công nhân lại chỉ mặc mỗi áo mỏng manh còn bị mưa dầm không có nơi trú, đêm hôm khuya khoắt, quả là hành hạ.
Bàn bạc xong, bắt đầu dùng máy khoan đường kính 180 li thử khoan.
Bùi Nghiệp Khôn đứng bên trên yên lặng chờ đợi, Châu Kim đưa sang một điếu thước, hơi ẩm ướt.
Bùi Nghiệp Khôn nhận lấy cắn trong miệng, Châu Kim châm lửa cho anh, Châu Kim nói: “Đừng lo lắng, chờ lối đi được thông sẽ bắt được liên lạc, trời vừa sáng, anh em cùng nhau đồng tâm hiệp lực đào, sẽ chẳng có chuyện gì đâu.”
Bùi Nghiệp Khôn rít một hơi, giọt nước rơi dọc théo nón bảo hiểm, xuống bả vai anh, cả trên mu bàn tay.
Con ngươi đen ngòm như mực ấy còn sâu hơn cả tảng đá trong đêm khuya.
Châu Kim biết anh lo lắng cho thợ cả Triệu, an ủi: “Anh Khôn, thầy Triệu là người tốt, người tốt mạng cũng lớn.”
Bùi Nghiệp Khôn im lặng hút thuốc, hai hàng lông mày lưỡi mác nhăn nhúm lại một cụm.
Anh không tin người tốt nói được như thế.
Mưa lớn thấm ướt đẫm, một tầng mưa phùn mờ mờ bay, chỉ có gió càng ngày càng nặng nề.
Cửa vào đã được khơi thông, qua lối đi này là có thể bắt được liên lạc với bốn người bên trong.
Nghe danh sách bắt được liên lạc với nhân công bên trong Bùi Nghiệp Khôn cắn răng, siết chặt hai nắm tay, gằn giọng hỏi: “Lão Triệu đâu!”
Tôn Binh nghẹn ngào, “Không liên lạc được.”
Đội cấp cứu nhanh chóng đưa thức ăn và nước đến, cũng thông qua cái lối đi sinh mạng mà chuyển đồ dùng vào, còn đưa cả điện thoại di đồng, để kết nối video với bên ngoài.
Bốn người ổn định tâm trạng, thể trạng sức sống bình thường.
Đội cứu viện đang ở lối đi bên ngoài đào một cái hang có thể thông với bên trong theo lời cung cấp của nhân công bị kẹt.
Bùi Nghiệp Khôn cầm xẻng không nói tiếng nào bắt đầu đào.
Đây là cuộc sống dùng thể lực, không lâu sau người đã đổ mồ hôi, mặc dù nhiệt độ thấp.
Mồ hôi treo đầy đầu trượt xuống gò má, lòng bàn tay thô to của anh không ngừng ma xát với cán gỗ của cái xẻng, lớp da thịt khô khốc ngay cả chỉ tay cũng có thể thấy rõ ràng.
Đất đá không thể so với bùn đất, khi đào còn phải chú ý đến kết cấu đường hầm, muốn đào thông một lối đi khoảng 18 thuớ để cứu người, không phải là chuyện dễ dàng.
Lối đi hẹp chỉ có thể cho chiều rộng của một người, phải dùng gậy gộc cố định lối đi, những công việc này đều có thể giao cho người khác làm, nhưng Bùi Nghiệp Khôn không nghe theo sự khuyên bảo tự mình bò lổm ngổm theo lối đi về phía trước.
Đội cứu hỏa bê cây đến, dùng để cố định trên lối đi ngăn cho nó không sụp xuống.
“Trường công Bùi, đón lấy.” Thành viên đội cứu hỏa nhìn xung quang, cẩn thận chuyển cây vào.
Lục Bắc: “Anh Khôn cần gì phải làm thế, giao cho nhân viên cứu hỏa làm là được rồi.”
Châu Kim thở dài, nói với Lục Bắc: “Bây giờ không liên lạc được với thợ cả Triệu, anh Không lo lắng hơn bất cứ ai.”
Lục Bắc: “Vậy cũng không thể...”
Còn chưa dứt lời đã nghe uỳnh một tiếng, có vật gì đó sụp đổ.
Thành viên đội cứu hỏa kia gọi lớn: “Chết rồi!”
Đầu óc Châu Kim trong nháy mắt không còn tỉnh táo, ngay sau đó gào lên: “Anh Khôn! Mẹ kiếp, anh Khôn!”
Lý Mạn hút xong điếu thuốc thứ tư, ngồi một lúc định quay về, vừa mới đứng dậy đã thấy đường ray phía bên kia có ánh đèn sáng bừng, dường như có tiếng người ồn ào.
Mưa gió càng rơi chẳng ra làm sao, Lý Mạn quay về.
Quay về nhà trọ Trần Ngọc còn nằm trên giường xem phim, Lý Mạn cới áo khoác treo lên rồi đi tắm nước ấm.
Tắm xong còn chưa kịp sấy không tóc, thầy chủ nhiệm vội vã xông vào.
“Trần Ngọc, học sinh lớp cô xảy ra chuyện rồi.”
Trần Ngọc ngẩn ra, bật dậy nhanh khỏi giường, “Xảy ra chuyện gì?”
Lý Mạn tắt máy sấy nhìn về phía thầy chủ nhiệm.
“Phía người bên đường sắt gọi điện đến nói có hai học sinh nam bị kẹt trong đường hầm, nơi đó xảy ra sụt lỡ, tên là Từ Bằng và Dương Phán, không phải là hai học sinh cô phụ trách ban ngày gây rối sao.”
Vừa đồ chuyện đường hầm sập đổ lòng Trần Ngọc tắt nghẹn nơi cuống họng, bà ấy nhìn Lý Mạn rồi lại nhìn xung quanh, có phần chưa tiếp nhận nổi.
Chủ nhiệm còn nói: “Cứu viện ở bên đó, nói rằng người bị kẹt cùng đã bắt được liên lạc, trạng thái tinh thần học sinh xem như không tệ.”
Lý Mạn tương đối bình tĩnh, nói với Trần Ngọc: “Cô Trần, thay quần áo, chúng ta nên nhanh lên.”
“Được được được, ôi trời ơi, hai đứa nhóc này sao lại không tu tâm vậy chứ.” Trần Ngọc bị dọa đến toát mồ hôi lạnh cả người.
Lý Mạn thay áo sơ mi và quần bò, không quan tâm đến tóc còn nhỏ nước, cầm túi xách rồi nhanh chóng lên đường với Trần Ngọc.
Cô là giáo viên thực tập, đi theo học hỏi Trần Ngọc, chủ nhiệm cùng một lớp với Trần Ngọc. Ấn tượng về hai học sinh này xem như sâu sắc, ban ngày vừa náo loạn một trận, nam sinh, tính khí tương đối nóng nảy cao ngạo, còn đang trong thời kỳ thanh xuân, khó trách được việc đi gây họa.
Trên đường, ánh mắt Trần Ngọc đỏ hoe.
Tuổi tác của Trần Ngọc không cách mẹ Lý Mạn là bao, nhưng bà ấy không có sự cứng nhắc và bảo thủ như người trong độ tuổi ấy, bà ấy sống phiêu diêu tự tại. Lý Mạn biết bà ấy, mặc dù bình thường thích quát mắng học sinh, nhưng thực ra rất yếu lòng, bà ấy vô cùng yêu quý học sinh của bà.
Lý Mạn rất tôn kính bà ấy.
Miệng đường hầm chen lấn rất nhiều người, mưa gió đan xen vào màn đêm, nhìn qua chỉ là một mảng hỗn loạn.
Lý Mạn che ô cho Trần Ngọc đi theo sau chủ nhiệm vào trong đám người.
Thầy chủ nhiệm và chủ nhiệm Hoàng nói chuyện, Trần Ngọc nhìn miệng đường hầm mà siết chặt tay.
“Anh Khôn! Anh Khôn!”
“Trưởng công!”
Trong một lối đi bên trái đường hầm có nhân viên y tế mang cáng đi ra, Lý Mạn theo bản năng nhìn về phái ấy, nhưng bị người xung quanh vây kín nên không thấy được gì.
Chủ nhiệm Hoàng thấy Bùi Nghiệp Khôn được mang ra, nói: “Học sinh sẽ chẳng có chuyệ gì, tiền thuốc men chúng tôi sẽ gánh toàn bộ, lại đây, Tôn Binh, đưa các thầy cô giáo nói chuyện video với học sinh đi, trấn an tâm trạng của tụi nhóc.” Chủ nhiệm Hoàng nói xong lại vội vàng chạy về phía xe cứu thương bên kia.
Trong túp lều vải bên trái có một bàn vuông nhỏ, Tôn Binh đưa mọi người ngồi xuống rồi trao điện thoại cho họ.
Hai học sinh nam thấy Trần Ngọc lập tức không cầm cự nổi, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Lý Mạn thấy gương mặt học sinh không căng thẳng như vậy nữa.
Lý Mạn nói: “Đã liên lạc với bố mẹ các em rồi, bên này đang tìm cách cứu nguy, các thầy cô sẽ ở đây chờ bọn em.”
Từ Bằng run rẩy gọi một tiếng cô Lý.
Lý Mạn: “Đợi đến lúc ra được, về nhà nghỉ lễ sẽ cho bài tập gấp đôi.”
Hai nam sinh thu nước mắt gào khóc kêu van: “Cô! Em bị thương! Không thể vẽ được!”
Trần Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mắng: “Hai thằng nhóc các em!”
Lý Mạn nói với Trần Ngọc: “Em đi uống nước.”
Lấy được từ chỗ làm việc của nhân viên, Lý Mạn cầm chai nước suối tu một hơi hết nửa chai.
Cô đứng ở cạnh túp lều, gió thổi về hướng cô, mưa bắn vào người cô, sợi tóc bên tai bị ướt dính vào một bên mặt.
Lý Mạn siết chặt chai, vặn cái chai nhực phát ra âm thanh kẽo kẹt, cô khẽ hít một hơi.
Đứng khoảng mười phút Lý Mạn quay về tìm Trần Ngọc.
“Anh Khôn, hay là anh đến bệnh viện đi, kiểm tra kỹ thì tốt hơn!”
Đầu Bùi Nghiệp Khôn quấn vải thưa, cánh tay phải băng bó đơn giản, đôi mắt chỉ hướng về phía lối đi cửa hầm.
Bóng đêm âm u, đường nét của anh dưới ánh đèn lại trong sáng rõ ràng khác lạ.
Tầm mắt Lý Mạn nhìn theo anh, gió quét qua người khiến một cơn lạnh buốt dâng lên, nhưng cô vờ như không biết.