Theo đúng như những gì Hình Sở Nhan đã báo trước, ngày hôm sau khi Hà Chấn Kiệt còn đang buồn chán vì bị mẹ bắt đi theo đến cửa hàng, hơn chín giờ sáng cô cùng Nghiêm Nhất Thành bất ngờ đến không báo trước.
Chỉ mới liếc sơ qua cô gái đi cùng Nghiêm Nhất Thành, mẹ Hà Chấn Kiệt đã lập tức phát hiện cô là bạn gái của anh thông qua chiếc kẹp trên tóc cô. Chiếc kẹp đó là hàng tự thiết kế anh đặt tại cửa hàng của bà để tặng cho bạn gái, vậy nên cũng không quá khó đoán.
Tuy nhiên điều khiến mẹ Hà Chấn Kiệt bất ngờ hơn nữa chính là thân thế của bạn gái Nghiêm Nhất Thành. Tối qua vợ chồng bà vừa mới đọc xong tin tức về Hình Sở Nhan và gia đình cô, vậy mà chưa đầy hai mươi bốn tiếng đã gặp người thật ngoài đời.
Khi đối diện với Hình Sở Nhan, mẹ Hà Chấn Kiệt quên mất vấn đề người bẻ cong con trai bà là cô, thay vào đó là dáng vẻ ngỡ ngàng đến sững sờ của bà.
Phong thái của Hình Sở Nhan trước sau đều cực kỳ ung dung, cô bước đến trước mặt mẹ Hà Chấn Kiệt đang đứng trước quầy trưng bày phụ kiện, giơ một tay ra trước chủ động chào hỏi: “Chào bác, con là Hình Sở Nhan, bạn gái của Nhất Thành, cũng là bạn của Chấn Kiệt.”
“À... Chào con.” Mẹ Hà Chấn Kiệt có hơi bối rối bắt tay chào lại, trong bụng không ngừng cảm thán trước sự đĩnh đạc của một cô gái chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi.
Hình Sở Nhan giữ nụ cười lịch sự trên môi, nhàn nhạt mở lời: “Không biết là bác có thể dành ra một chút thời gian không ạ? Con có chuyện muốn nói với bác.”
“Được.”
Mẹ Hà Chấn Kiệt nhanh chóng gật đầu đồng ý, nhiệt tình mời Hình Sở Nhan vào phía bàn trà tiếp khách ngồi. Cũng nhân cơ hội không bị giám sát, Hà Chấn Kiệt viện cớ kéo Nghiêm Nhất Thành ra ngoài nói chuyện riêng.
Sau khi Hình Sở Nhan và mẹ Hà Chấn Kiệt an vị vào chỗ, đợi nhân viên của cửa hàng mang nước tới rồi rời khỏi, lúc này cô mới chậm rãi cất lời: “Hôm nay con đến, có lẽ bác cũng đã đoán được lý do liên quan đến Chấn Kiệt và Thiên Tuệ. Con sẽ không khách sáo nữa mà nói thẳng, bác có thể không tin và nghi ngờ nhưng con nghĩ sẽ không dư thừa, biết đâu sẽ đỡ sốc cho bác sau này.”
Nghe đến đây, biểu cảm trên gương mặt của mẹ Hà Chấn Kiệt càng thêm căng thẳng, nhất là khi đối diện với sự tự tin của Hình Sở Nhan, trong lòng bà liên tục dâng lên cơn hồi hộp.
Hình Sở Nhan vẫn giữ vững phong thái điềm đạm, thẳng thắn nói: “Có lẽ hai bác vẫn chưa tin hoàn toàn chuyện Chấn Kiệt đồng tính, nhưng đó là sự thật. Cậu ấy có tình cảm với người cùng giới, người phát hiện và khai mở suy nghĩ tiếp nhận cho cậu ấy là con.”
Mẹ Hà Chấn Kiệt dù biết trước vẫn không khỏi ngạc nhiên lẫn bức bối, tuy nhiên bà chỉ cười nhẹ, từ tốn phủ nhận: “Chấn Kiệt nó không phải là người đồng tính, là do bị trêu ghẹo nên nó bị ngả nghiêng theo...”
“Xin lỗi bác.” Hình Sở Nhan điềm nhiên ngắt lời bà, nghiêm túc nhấn mạnh: “Nhưng liệu con có thể hỏi, nếu Chấn Kiệt không phải đồng tính, vậy từ bé đến giờ cậu ấy đã từng nói thích một cô gái nào chưa ạ?”
Sắc mặt mẹ Hà Chấn Kiệt sượng đi trông thấy, thực ra ngay chính bà đã nhận ra vấn đề này từ lâu nhưng không dám thừa nhận.
Bắt gặp vẻ mặt biến đổi của mẹ Hà Chấn Kiệt, hai khóe môi của Hình Sở Nhan hơi nhếch lên, cô tiếp tục đánh ra những đòn tâm lý: “Con biết hai bác cũng sớm đoán ra xu hướng tính dục của Chấn Kiệt nhưng vờ như không có gì, hiện tại cậu ấy bắt đầu bộc lộ nên hai bác mới tìm cách ngăn cản nhấn chìm thứ tình cảm ấy. Bởi nếu cho đến tận bây giờ hai bác mới phát hiện cậu ấy đồng tính, hai bác chắc chắn đã không bình tĩnh như thế này, có đúng không ạ?”
Thoáng chốc, bao nhiêu cảm xúc giấu kín lộ rõ trên mặt mẹ Hà Chấn Kiệt, ánh mắt bà dao động dữ dội, tựa như tất cả những gì Hình Sở Nhan vừa nói đều đánh trúng vào tim đen của bà.
Không thấy mẹ Hà Chấn Kiệt có ý định phản bác, Hình Sở Nhan theo đà tấn tới: “Nhưng con nghĩ hai bác làm như vậy cũng không sai, làm gì có cha mẹ nào muốn con mình bị đồng tính. Có điều, nếu vì mặt mũi và sinh con nối nghiệp mà bắt Chấn Kiệt sống trong khuôn khổ hai bác đặt ra, vậy cả đời còn lại của cậu ấy có còn hạnh phúc?”
Nói rồi Hình Sở Nhan khẽ cười ẩn ý, vờ khó xử tiếp lời: “Mong bác đừng hiểu lầm, con không phải vì Chấn Kiệt mà chỉ trích hai bác, bởi vì con biết bậc làm cha làm mẹ như hai bác đã chịu rất nhiều áp lực mà bọn con chưa từng trải qua. Chỉ là con rất quý Chấn Kiệt, cậu ấy đã giúp đỡ con rất nhiều khi con gặp chuyện, vậy nên con chỉ mong có thể cùng cậu ấy bày tỏ chút tấm lòng cho bác hiểu.”