Buổi chiều tan học, Hình Sở Nhan trống buổi ở Trung tâm nên về nhà ăn cơm với bà ngoại Nghiêm Nhất Thành, sau đó lại mang đồ ăn đến quán cho anh.
Đến gặp Nghiêm Nhất Thành, tâm trạng của Hình Sở Nhan vô cùng phấn khởi, nhưng chỉ một cảnh tượng lướt qua mắt cũng đủ khiến sự mong chờ trong lòng cô vụt tắt.
Ngay khi vừa gần đến nơi, điều đầu tiên Hình Sở Nhan bắt gặp là Thiên Tuệ mặc đồng phục quán tiếp khách. Chốc lát, những cảm xúc khó chịu trong cô đã dâng lên đến đỉnh đầu.
Chuyện Thiên Tuệ đến làm cùng chỗ với Nghiêm Nhất Thành, anh chưa từng đề cập với Hình Sở Nhan dù nửa chữ trước đó. Ban ngày học cùng lớp đi cùng nhau, buổi tối lại làm thêm cùng một chỗ, cả ngày dài Nghiêm Nhất Thành với Thiên Tuệ liên tục chạm mặt đối phương, muốn Hình Sở Nhan không nghĩ nhiều, nhắm mắt cũng thừa biết không thể.
Những ngón tay của Hình Sở Nhan dần co chặt, bỗng nhiên Nghiêm Nhất Thành từ trong quán bước ra, còn mang theo đồ ăn cho khách đang ngồi cùng hướng nơi cô đang đứng.
Rất nhanh Nghiêm Nhất Thành đã trông thấy Hình Sở Nhan, xong việc đang làm dở anh liền đi thẳng đến chỗ cô, không hay biết sự tình mà vẫn vui vẻ hỏi: “Mang cơm cho mình sao?”
Hình Sở Nhan bày ra vẻ mặt lạnh tanh, giọng nói cũng lộ rõ sự giận dỗi: “Sớm biết cậu có bạn nữ làm cùng ăn cùng, mình đã không tốn công đến đây.”
Nghiêm Nhất Thành cảm tưởng ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc, nhưng anh “cây ngay không sợ chết đứng”, oan ức phân trần: “Mình đến đây làm việc, có là ai cũng đâu liên quan đến mình.”
Hình Sở Nhan thở ra một tiếng bất mãn, quay mặt sang một bên tỏ rõ sự khó chịu. Nghiêm Nhất Thành đột nhiên cảm giác bất an không yên, vừa định mở lời thì cô bỗng nhét túi đựng cơm hộp vào tay anh một cách dứt khoát.
“Cậu làm việc tiếp đi, mình về đây.”
Đưa đồ cho Nghiêm Nhất Thành xong, Hình Sở Nhan lập tức xoay lưng định trở về, tuy nhiên anh vội kéo tay cô giữ lại, biểu cảm nhìn cô đầy bất đắc dĩ.
“Sở Nhan à...”
Hình Sở Nhan vờ vùng vằng không cho Nghiêm Nhất Thành động vào mình, tông giọng phát ra cũng cao hơn bình thường: “Mình muốn về nhà!”
Như quá hiểu tính cách của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành không nói gì nữa mà thản nhiên bước tới nhấc bổng cô lên.
Do quá bất ngờ khiến Hình Sở Nhan giật mình mất tự chủ, cô theo phản xạ vội vã vòng hai tay ôm cổ Nghiêm Nhất Thành, hai chân cũng quắp chặt vào thắt lưng anh vì sợ ngã.
Thành công nắm thế chủ động, Nghiêm Nhất Thành nhoẻn miệng cười đắc ý, tay ôm Hình Sở Nhan quay trở ngược vào trong quán trước bao ánh mắt của đồng nghiệp và khách đến ăn.
Nhưng so với Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan mới là người thực sự đạt được mục đích. Có điều dù có hả hê đến đâu, ngoài mặt cô vẫn vờ tỏ ra giận lẫy, thấp giọng hạch sách: “Bỏ mình xuống, mình không giận, cậu làm thế này cũng vô ích thôi!”
Nghiêm Nhất Thành ôm Hình Sở Nhan lướt ngang qua Thiên Tuệ đứng bất động trước cửa đi vào bên trong quán. Nghe cô nói anh liền bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng bắt bẻ: “Vậy mà cậu còn nói không giận?”
Hình Sở Nhan không kìm được mà quay mặt chỗ khác tủm tỉm cười, đúng lúc chạm ngay hai vẻ mặt đầy kỳ thị của Hà Chấn Kiệt và Cẩn Nam đang đứng ở quầy thu ngân.
Đến gần chỗ mọi người đang tập trung, Nghiêm Nhất Thành vừa đặt Hình Sở Nhan xuống đất thì giọng nói chê trách của Cẩn Nam lập tức truyền tới: “Nhất Thành, đây là nơi anh mày làm ăn, không phải nơi cho mày bày tỏ tình cảm.”
Nghiêm Nhất Thành vừa hé môi định giải thích thì Hình Sở Nhan nhanh tay bịt miệng anh ngăn lại. Cô hiên ngang ngẩng cao đầu đối diện với Cẩn Nam, từ tốn đáp trả: “Ông chủ, làm gì, nói gì cũng phải nghĩ đến tương lai.”
Về cuối câu, ánh mắt của Hình Sở Nhan bỗng chuyển sang Hà Chấn Kiệt đứng trước quầy. Cậu ta ý thức được tình hình liền phồng mang trợn má, trừng mắt sang Nghiêm Nhất Thành, gằn giọng oán trách: “Mày xem đi, bạn gái mày lại muốn bẻ cong tao!”
Cẩn Nam đứng phía bên trong quầy liếc sang biểu tình hùng hổ của Hà Chấn Kiệt, bất chợt giơ tay khều mặt cậu ta một cái, giọng nói dịu dàng lộ liễu: “Không tồi.”1
“Cha anh!” Hà Chấn Kiệt hất mạnh tay Cẩn Nam ra, lườm nguýt anh ta đầy ghét bỏ: “Anh dám theo phe Sở Nhan giở mưu đồ bất chính với tôi thì đừng trách tôi vô tình!”
Từ Cẩn Nam đến Hình Sở Nhan lẫn Nghiêm Nhất Thành đều lén cười trộm, riêng Hà Chấn Kiệt mặt nặng mày nhẹ như thể nếu còn tiếp tục đùa giỡn, lòng dạ “thẳng băng” của cậu ta sẽ thật sự bị làm cho lung lay.
Giữa bầu không khí đang nóng dần, Thiên Tuệ chợt từ ngoài bước vào tiến đến gần chỗ Nghiêm Nhất Thành, lên tiếng nhắc: “Nhất Thành, khách quen của cậu tìm.”
Vừa thấy Thiên Tuệ, nét cười trên mặt Hình Sở Nhan thoáng đã vụt tắt, ánh mắt dành cho cô ta trở nên lạnh lẽo. Thiên Tuệ cũng không dễ bắt nạt, dù lướt mắt qua Hình Sở Nhan chỉ vài giây nhưng ý tứ thách thức đều có thể truyền đạt rõ ràng.
Song song cùng lúc, Nghiêm Nhất Thành lại đi tới sát chỗ Hình Sở Nhan, anh hơi khom lưng xuống, hạ giọng nói nhỏ: “Đợi mình lát nhé.”
Hình Sở Nhan thu lại dáng vẻ vô cảm, bày ra bộ dáng hiểu chuyện gật đầu, tuy vậy tay cô từ khi nào đã níu lấy áo sơ mi đen đồng phục trên người Nghiêm Nhất Thành.
Dường như tâm linh tương thông, Hình Sở Nhan chưa cần ngỏ lời thì Nghiêm Nhất Thành đã tự giác cúi người chờ đợi. Không chút chần chừ, cô mỉm cười hài lòng từ tốn đặt lên gò má anh một nụ hôn.
Tiếng “chụt” vang lên đầy dứt khoát và mạnh mẽ, Nghiêm Nhất Thành chầm chậm đứng thẳng người dậy, dùng tay vỗ nhẹ lên đầu Hình Sở Nhan rồi mang theo nụ cười ngại ngùng ra ngoài tiếp khách.
Ở tại chỗ, phải chứng kiến cảnh tượng bạo dạn diễn ra vừa rồi, Cẩn Nam nửa chữ cũng không thể thốt lên nổi, chỉ biết ôm mặt cam chịu. Hà Chấn Kiệt dĩ nhiên chẳng khá hơn, thậm chí cậu ta không nhịn được mà che miệng nôn khan.
Riêng Thiên Tuệ, trong giây phút tận mắt thấy Nghiêm Nhất Thành chủ động để người khác hôn thì sắc mặt đã tối sầm xuống. Nhưng đối nghịch với đó, Hình Sở Nhan có bao nhiêu sự kiêu ngạo đều trưng hết thảy ra mặt.