Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 1: Chương 1: Duyên phận sắp đặt




Nếu trên đời này có bao nhiêu bất công, Hình Sở Nhan có bấy nhiêu thiệt thòi.

Nếu cuộc sống này có bao nhiêu khắc nghiệt, Hình Sở Nhan có bấy nhiêu tổn thương.

Sinh ra trong gia đình khá giả nhưng Hình Sở Nhan chưa bao giờ có được cơ hội nếm trải hạnh phúc. Nhà ngoại chẳng còn ai, từ bé đến lớn cô vẫn luôn bị nhà nội ghẻ lạnh chỉ vì không phải là con trai.

Nhưng tất cả những điều ấy chỉ là khởi đầu cho sự bất hạnh mà Hình Sở Nhan phải đối mặt khi trưởng thành. Đau đớn đến mức, cô chỉ có thể uất nghẹn thốt lên: “Tôi chỉ là thân xác không hồn lưu lạc nơi địa ngục trần gian.”

Hai năm trước, biến cố thật sự mới ập đến khiến cuộc sống Hình Sở Nhan đi vào bước ngoặc đen tối. Người cô gọi là cha lại nhẫn tâm bày mưu tính kế, dụ dỗ mẹ cô chịu thay tội trốn thuế. Biến bà từ một người phụ nữ chỉ biết quanh quẩn trong nhà lại khai tội trạng rành mạch hơn cả học thuộc lòng.

Mẹ Hình Sở Nhan vì gia đình, vì muốn giúp chồng tự tại có thể gầy dựng lại sự nghiệp kinh doanh mà chọn hy sinh. Để rồi chẳng ai ngờ, ngày đầu tiên bà chính thức bước chân vào trại giam lãnh án năm năm tù thì cũng là lúc bộ mặt thật của ông ta phơi bày.

Hình Sở Nhan vẫn nhớ như in ngày hôm đó, khi ông ta dùng vẻ mặt hối hận yêu thương đưa mẹ cô vào tù thì cùng ngày, ông ta lại thản nhiên đưa vợ bé cùng đứa con trai một tuổi về nhà.

Nhưng điều đáng nói hơn chính là, khi mẹ Hình Sở Nhan biết sự thật vẫn không kháng cáo, chấp nhận làm một người vợ ngu muội.

Thứ gọi là “gia đình” ấy đã sớm vỡ vụn trong tim Hình Sở Nhan, bậc thang cuộc đời cô đang cố trèo lại biến thành dốc đứng, phũ phàng đẩy ngã cô xuống tận cùng của tuyệt vọng.

Hai năm qua, Hình Sở Nhan chưa một ngày yên ổn với mẹ kế, bởi cô ta cùng với cha cô đích thị là một cặp “nồi nào úp vung nấy“. Trước mặt người ngoài bọn họ luôn tỏ ra tử tế, khi chẳng có ai lại lộ ra bộ dạng xấu xa đáng khinh.

Hiện tại đã hơn tám giờ tối, Hình Sở Nhan đứng trên cầu bắt qua con sông lớn. Cô giấu mình ở đoạn đường hỏng đèn, ánh mắt vô hồn xoáy sâu vào mặt nước đen như mực phía dưới.

Càng về đêm muộn, lượng xe qua lại càng ít dần. Hình Sở Nhan đã đứng trên cầu một lúc lâu, bộ đồng phục đang mặc trên người căn bản không thể ủ ấm da thịt bị gió thổi tê buốt.

Mỗi khi những chiếc xe ô tô lớn lao vụt qua, tóc cùng váy của Hình Sở Nhan sẽ theo chiều gió hất bay lên.

Giữa không gian ngập tràn màu sắc từ các toà nhà phía xa chiếu đến, Hình Sở Nhan ẩn trong bóng tối, dáng vẻ khắc đậm hình ảnh của sự cô độc.

Trên gò má bên phải của Hình Sở Nhan vẫn còn lưu vết bầm do lực tay để lại, vết rách ở khóe môi đã đông vệt máu, bờ mi trên đôi mắt u buồn cũng đã khô cạn lệ sầu.

Bất chợt, hai khóe môi Hình Sở Nhan từ tốn cong lên một cách thất thần, tựa như linh hồn đã bị Thủy Thần đoạt lấy. Dưới mặt sông đen nghịt, giống như xuất hiện những cánh tay vẫy gọi, hứa hẹn đưa cô đến một nơi tốt đẹp hơn.

Gót chân Hình Sở Nhan khẽ chuyển động, mũi chân đặt lên thành ngăn của lan can, nâng cơ thể rời khỏi mặt đất tiến đến gần dòng sông trước mặt.

Hai mắt Hình Sở Nhan nhắm lại, lần cuối cảm nhận hơi thở của cuộc sống tối tăm, cơ thể vô lực của cô cứ như thế ngã về trước qua khỏi rào chắn.

Thời khắc buông tay khỏi lan can, trong đầu Hình Sở Nhan là một mảng trắng xóa. Giữa giây phút cứ ngỡ cô đã gieo mình thẳng xuống sông thì bất ngờ, một vòng tay ôm cô từ phía sau kéo ngược lại ngã nhào xuống mặt đường.

“Này! Điên à?”

Tiếng quát tháo vang lớn bên tai khiến Hình Sở Nhan giật mình mở mắt, xung quanh từ khi nào đã đông người tụ tập vây lấy, xì xầm bàn tán khiến hai tai cô ù lên.

Ngay lúc này, người vừa ra tay cứu Hình Sở Nhan cũng là người vừa lên tiếng mắng ngồi dậy, khi ánh mắt chạm nhau lại khiến chính cô và đối phương ngạc nhiên tròn mắt.

“Sở Nhan?”

Người thanh niên ngồi bệt trên mặt đường cạnh Hình Sở Nhan nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô. Tuy đường nét gương mặt và dáng vấp do trải sự đời sớm có phần chín chắn hơn bạn bè cùng trang lứa, nhưng ánh mắt anh lại trong suốt, trái ngược với ánh mắt mất hồn của Hình Sở Nhan.

Qua một hồi lâu vẫn trông thấy Hình Sở Nhan ngồi yên bất động, người thanh niên ngẩng đầu cất tiếng giải tán đám đông, sau đó mới đỡ cô đứng dậy.

Giữa thời điểm bầu không khí mang đầy sự nặng nề, anh lại bình thản nở nụ cười, nhẹ nhàng mở lời hỏi: “Muốn tự tử à? Hôm nay về trước, đợi cuối tuần dẫn cậu đi hồ bơi nhảy xuống cho đỡ sợ nhé?”

Cảm xúc dồn nén trong lòng Hình Sở Nhan chỉ qua một câu nói của anh mà bộc phát, nước mắt chảy ngược cũng đã có thể trút ra ngoài.

Cô vô thức bước tới gục đầu vào trước ngực anh, nghẹn ngào cất lời: “Nhất Thành, mình mệt lắm...”

Khác hoàn toàn với lúc đầu, thái độ của Nghiêm Nhất Thành giờ đây lại vô cùng dịu dàng. Lòng bàn tay chai sần thô ráp của anh vuốt đầu Hình Sở Nhan xoa dịu, nhẹ giọng đáp: “Mệt rồi thì về nhà ăn cơm, lên giường ngủ thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.