Sau lời nói cùng nụ hôn bất ngờ của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành ngồi bất động một chỗ, miệng há hốc, tâm mắt dừng ở một điểm.
Hình Sở Nhan im lặng quan sát Nghiêm Nhất Thành vài giây, trông thấy anh không chú ý liền nắm lấy vạt áo anh kéo lên.1
Theo phản xạ Nghiêm Nhất Thành vội túm chặt áo lại, căng thẳng lắc đầu mạnh mẽ để thể hiện sự phản đối kịch liệt.
“Lại nghĩ gì đấy?” Hình Sở Nhan buồn cười, mập mờ dò hỏi: “Mình chỉ muốn xem vết sẹo, không phải có ý đồ đen tối với cậu đâu.”
Biểu cảm của Nghiêm Nhất Thành thoáng cái đã chuyển từ cảnh giác sang lo lắng, nhưng tay vẫn gắt gao giữ chặt vạt áo không cho cô kéo lên.
Hình Sở Nhan bình thản dõi theo nét mặt thay đổi của Nghiêm Nhất Thành. Chỉ qua biểu hiện này của anh, cô có thể chắc chắn lý do đằng sau sự xuất hiện của vết sẹo kia không đơn giản.
Ánh mắt Hình Sở Nhan thoáng lên tia sâu xa, cô không hề ép buộc đến cùng mà chợt rút tay về, cười cười nói: “Không chọc cậu nữa, ngủ sớm nhé.”
Nói xong Hình Sở Nhan liền leo xuống giường để xuống dưới nhà, Nghiêm Nhất Thành vừa nóng vội lại vừa lưỡng lự níu tay cô không cho đi.
Mặc dù giữ được người nhưng Nghiêm Nhất Thành không cách nào mở lời, Hình Sở Nhan đối với chuyện này cực kỳ kiên nhẫn, thậm chí còn xúc tác anh bằng lời giả vờ trách móc.
“Ai cũng có bí mật muốn giữ riêng, mình tin... cho đến khi cậu thật sự xem trọng mình, cậu sẽ tự nói ra.”
Ý tứ của Hình Sở Nhan muốn ám chỉ, hiện tại Nghiêm Nhất Thành không xem trọng cô nên mới không nói. Nghiêm Nhất Thành không phải kẻ chậm hiểu, dĩ nhiên vừa nghe đã hiểu hết.
Anh cúi đầu thở dài một hơi lực bất tòng tâm, tay vẫn nắm lấy tay của Hình Sở Nhan không buông.
Chần chừ mãi một hồi lâu, Nghiêm Nhất Thành cũng chịu thua, bất lực hỏi: “Cậu muốn biết chuyện gì?”
Hàng chân mày của Hình Sở Nhan hơi nhướng lên đắc ý, cô chậm rãi xoay người qua đối diện anh, từ tốn đáp: “Chuyện gì cũng muốn biết.”
Nghiêm Nhất Thành: “...”
Trời đêm tĩnh mịch hòa cùng bầu không khí mát mẻ, cảm xúc trong lòng cũng dễ lung lay mềm yếu. Thêm vào đó, việc nắm bắt được tâm lý của Nghiêm Nhất Thành đối với Hình Sở Nhan vô cùng dễ dàng.
Trực tiếp mắt đối mắt, Hình Sở Nhan chẳng chút ngần ngại hỏi thẳng: “Vết sẹo đó, có liên quan đến những người đã chạm mặt hôm đầu tiên mình đến đây đúng không?”
Nhận được câu hỏi ngoài dự đoán, Nghiêm Nhất Thành khó giấu sự kinh ngạc trên mặt, theo phản xạ vội bật ra: “Sao cậu biết?”
Câu trả lời của Nghiêm Nhất Thành giống như những gì Hình Sở Nhan đã nghĩ, vì vậy cô không quá bất ngờ, chỉ là vẫn còn âm ỉ cảm giác khó chịu.
Hình Sở Nhan vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc vì lý do gì lại khiến một đám lưu manh không dám động vào Nghiêm Nhất Thành, hoá ra là vì trong quá khứ đã có nguyên nhân được hình thành.
Đột nhiên không nghe Hình Sở Nhan nói gì nữa, sắc mặt cô cũng trở nên trầm trọng hơn so với ban đầu, Nghiêm Nhất Thành khẽ lay tay đang nắm, thấp giọng khẳng định: “Ở tuổi nổi loạn khó tránh xô xát, nhưng mình với tụi nó bây giờ nước sông không phạm nước giếng, sẽ không có chuyện tương tự xảy ra đâu.”
Hình Sở Nhan thở dài một hơi tạm chấp nhận, tiếp tục hỏi: “Tại sao lại xảy ra ẩu đả?”
“Hồi đó tụi nó rủ rê mình bỏ học tụ tập ăn chơi, mình không đồng ý nên tụi nó gây sự. Có điều tụi nó chỉ đông về số lượng, sức lực yếu lắm, không đánh lại mình nên phải chịu thua.”
Đợi nghe Nghiêm Nhất Thành nói hết, Hình Sở Nhan mới nhếch môi cười nhạt, thẳng thừng chặt đứt tư tưởng vô tư của anh: “Ừm, tụi nó thua nên chỉ để lại trên người cậu một vết sẹo, nếu tụi nó thắng thì giờ chỉ còn tro cốt của cậu để lại.”
Nghiêm Nhất Thành: “...”
“Ngu ngốc mà cứ nghĩ mình lợi hại!” Mắng xong Hình Sở Nhan rút tay ra khỏi tay đang nắm của Nghiêm Nhất Thành, đẩy nhẹ đầu anh một cái, trước khi rời đi còn nghiêm túc dặn dò: “Từ nay ai dám gây sự với cậu thì gọi mình ra, không được tự làm liều nữa.”
Hình Sở Nhan nói rồi không đợi Nghiêm Nhất Thành trả lời đã xoay người ra khỏi phòng, anh ngây ngốc dõi theo đến khi bóng dáng cô lướt qua cửa sổ xuống dưới nhà, cảm giác hoang mang dần dần chuyển sang hưng phấn khó tả.
Từ bé đến lớn Nghiêm Nhất Thành đã quen với tự lập, thậm chí việc dựa dẫm vào ai đó đối với anh vô cùng lạ lẫm. Nhưng vừa nãy nghe được những lời kia của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành dường như có thể hình dung ra được cảnh tượng cô một tay chống trời bảo vệ anh.
Nghiêm Nhất Thành thích thú nằm lăn lộn trên giường, càng nghĩ càng phấn khích trước dáng vẻ “Supergirl” của Hình Sở Nhan.
Có điều, nửa chừng anh sực tỉnh bật ngồi dậy, hốt hoảng thốt lên: “Chết, nhầm kịch bản!”1