Tầm hai tuần sau, vào nửa đêm ngày thứ sáu cuối tuần, Hình Sở Nhan bỗng nhận được điện thoại. Bắt máy trong lúc chưa tỉnh ngủ, cô hoàn toàn không để ý đến số máy, cho tới khi giọng nói vang lên mới khiến cô sực tỉnh.
Hình Sở Nhan vừa mới nghe máy, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói nghiêm nghị của một người đàn ông cao tuổi: “Sáng mai trở về nhà.”
Nói xong, người bên kia không đợi Hình Sở Nhan đáp đã trực tiếp ngắt kết nối. Cất điện thoại sang một bên xong, cô ngồi ngây người trên giường mất một lúc, cảm xúc phức tạp trong lòng dần dần qua đi, khóe môi lặng lẽ nhếch lên ẩn ý.
Sáng sớm hôm sau còn chưa qua bảy giờ, Hình Sở Nhan đã chuẩn bị đến nhà của Trần Khiêm. Lúc ở dưới phòng khách, cô cũng đã nhờ bà ngoại Nghiêm Nhất Thành nhắn lại, khi nào anh thức dậy nếu có hỏi thì chỉ cần nói cô có hẹn với người quen.
Rời khỏi nhà, Hình Sở Nhan đến thẳng nhà của Trần Khiêm, từ phía xa đã bắt gặp hai chiếc xe hơi màu đen đậu trước cổng. Tâm trạng hiện tại của cô có chút háo hức lẫn bất an, tuy nhiên dáng vẻ vẫn bình thản ngẩng cao đầu chẳng chút e dè.
Ngay từ cửa chính, những âm thanh mắng xối xả đã truyền ra ngoài, Hình Sở Nhan bước vào trong, trước mắt diễn ra khung cảnh khiến lòng dạ cô vô cùng hả hê.
Ông bà nội của Hình Sở Nhan đã quay về nước sau thời gian dài định cư ở nước ngoài, dù độ tuổi đã cao nhưng thần thái cả hai vẫn cực kỳ uy nghiêm.
Đối diện với chỗ ông bà đang ngồi là Trần Khiêm và Thạch Anh đang đứng cúi đầu, chủ đề chính của cuộc mắng chửi kia chính là việc Trần Khiêm tự ý để Hình Sở Nhan ra ngoài sống.
Bà nội Trần ngồi cạnh chồng, mặt mày rầu rĩ ngán ngẫm nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng của Hình Sở Nhan, bà liền đứng dậy tiến đến gần: “Con về rồi sao.”
Không gian đang ầm ĩ lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt của những người có mặt đồng loạt tập trung về phía Hình Sở Nhan.
Trái với tưởng tượng của ông bà nội Trần, khi thấy Hình Sở Nhan hồng hào có da có thịt, những câu từ chuẩn bị trước đó đều không có cơ hội lấy ra dùng.
Dẫu vậy, ông nội Trần vẫn mặt nặng mày nhẹ, gằn giọng hỏi: “Con bao nhiêu tuổi lại ra ngoài sống một mình?”
Hình Sở Nhan mỉm cười như không, nhàn nhạt đáp: “Thế, con phải làm gì khi con trai và vợ bé của con trai ông nội đồng lòng đuổi con đi?”
“Cái gì?” Ông nội Trần đột nhiên quát lớn, quay phắt qua Trần Khiêm, cao giọng đầy phẫn nộ: “Mày đuổi Sở Nhan ra khỏi nhà? Mẹ nó vào tù không ai chăm sóc chỉ trông chờ vào thằng cha như mày, mà mày dám làm như vậy à?”
Sắc mặt Trần Khiêm kém hẳn đi, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi. Mặc cho ông nội Trần mắng, ông ta và Thạch Anh đều giữ im lặng từ đầu tới cuối, nhất quyết không mở miệng.
Nói không được, mắng cũng chẳng xong, ông nội Trần hậm hực hừ lạnh cáu gắt. Đợi cơn giận lắng xuống, ông nội Trần mới có thể bình tĩnh tiếp lời: “Tao đã bàn bạc với luật sư, bây giờ đến bệnh viện xét nghiệm ADN, nếu đúng là con cháu của tao, tao sẽ phân chia tài sản cụ thể.”
Ông nội Trần vừa dứt lời, Thạch Anh liền không nhịn được bức xúc lên tiếng: “Cha, cha nói vậy có khác gì nghi ngờ Anh Khôi không phải con ruột của chồng con?”
“Đừng mở miệng gọi tôi là cha, tôi chưa bao giờ rước cô vào nhà làm con dâu.” Ông nội Trần chỉ tay thẳng mặt Thạch Anh, cứng rắn bật ngược lại: “Nếu Anh Khôi nó là con của Trần Khiêm thì cô lo cái gì?”
“Con không lo, nhưng ch... bác làm như vậy, sau này Anh Khôi lớn lên, nếu nó biết ông nội từng nghi ngờ nó không phải máu mủ, nó sẽ tổn thương thế nào đây ạ?”
Không đợi ông nội Trần trả lời, bà nội Trần vừa nắm khư khư tay của Hình Sở Nhan, vừa cất giọng châm biếm: “Con trai cô biết tổn thương, thế con gái của con dâu tôi không biết à?”
Thạch Anh siết chặt tay, bực bội hất tay Trần Khiêm đứng bên cạnh, nhưng ông ta thà chịu nhục để được chia tài sản, còn hơn bênh vực cô ta để rồi khiến ông nội Trần ghét bỏ.
Trái ngược với thái độ tức không dám nói của Trần Khiêm và Thạch Anh, Hình Sở Nhan lại ngang nhiên nói thẳng: “Không cần xét nghiệm ADN, dù sao con cũng không phải con cháu nhà họ Trần.”
“Phải hay không thì dựa vào kết quả xét nghiệm.” Ông nội Trần dứt khoát phản bác, từ từ đứng dậy đi ra ngoài trước.
Không thể làm trái ý, tất cả cùng di chuyển đến bệnh viện gặp bác sĩ mà ông nội Trần đã hẹn trước để làm thủ tục xét nghiệm ADN.
Sau một hồi lấy máu xong, Hình Sở Nhan trở ra hàng ghế chờ trên hành lang ngồi xuống cạnh bà nội Trần.
Bà xót ruột xót gan hết vuốt đầu rồi lại xoa nắn bàn tay của Hình Sở Nhan, trong lúc đợi Trần Khiêm và Anh Khôi lấy máu bên trong phòng, bà rầu rĩ hỏi han: “Chuyện lớn như vậy, sao con không gọi cho ông bà một tiếng?”
Hình Sở Nhan đối với dáng vẻ lo lắng của bà nội Trần chẳng chút xúc động, bởi ngày trước dù họ không ghét cũng chưa từng đối xử với cô dịu dàng như hiện tại. Hình Sở Nhan không trả lời câu hỏi vừa rồi mà hỏi ngược lại: “Sao ông bà lại đột ngột về nước, lại còn muốn xét nghiệm ADN? Chẳng lẽ, ông bà thật sự chỉ muốn chia tài sản?”
Nét mặt bà nội Trần thoáng chốc trở nên bối rối, giữa chừng điện thoại của Hình Sở Nhan có người gọi đến lôi kéo sự chú ý của cô qua chuyện khác, lúc này bà mới lén thở phào.
Vừa phát hiện người gọi là Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan có hơi giật mình nhưng tay vẫn nhanh chóng nhấn nghe: “Alo, anh yêu?”
Tiếng hừ khẽ của Nghiêm Nhất Thành bên kia vọng đến, giọng nói anh vừa tỏ rõ sự không vui lại vừa ẩn chứa sự bất lực: “Ngọt quá nhỉ? Đi đâu?”1
Hình Sở Nhan chẳng chút chần chừ, nhẹ giọng đáp: “Để mình gửi địa chỉ qua cho cậu.”