Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 49: Chương 49




CHƯƠNG 49

Khi Tiễn Diệp quay về căn phòng trọ của chính mình thì đã là hừng đông, trời đã sáng rồi. Quần áo trên người đã được giặt sạch, khô thoáng còn thoang thoảng mùi xà phòng. Đi ra khỏi thang máy, Tiễn Diệp thò tay vào túi tìm chìa khóa. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, ngay chính bản thân hắn cũng chưa từng phát hiện ra trên môi mình luôn mang theo một chút ý cười như có như không, tuy rằng nhạt đến mức có thể biến mất bất kỳ lúc nào nhưng vẫn khiến cả người hắn sinh động hẳn lên.

Mấy chiếc chìa khóa va vào nhau phát ra âm thanh giòn tan khe khẽ, rõ ràng một cách khác thường trên hàng lang trống trải. Cầm chìa khóa, Tiễn Diệp chuẩn bị mở cửa ra, bàn tay đang giơ lên giữa không trung đột nhiên ngừng lại, sau đó chậm rãi buông xuống.

Cửa mở ra.

Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp tình huống này, bất luận là đến đâu, dường như hắn đều không cần phải khóa cửa vì có khóa nữa cũng bằng không. Khẽ nhíu mày, chẳng biết nên khóc hay nên cười, vẫn nắm chìa khóa trong tay, Tiễn Diệp đẩy cửa phòng ra.

Vừa vào cửa, Tiễn Diệp đã bị mùi rượu trong phòng xộc vào đến mức phải nhíu mày, ý cười nơi khóe miệng cũng dần biến mất.

Trong phòng không bật đèn bởi vì trời rất nhanh sẽ sáng rõ, rèm cửa vẫn mở, cả không gian tối mờ như chìm trong một màn mưa bụi, không thể thấy rõ thứ gì.

Trên sô pha có một bóng người đang ngồi, cúi đầu, một tay chống lên đầu gối, trán tựa vào mu bàn tay, tay kia cầm một ly rượu vẫn còn một nửa, khẽ lắc. Trên bàn kính trước sô pha là một chai rượu ngoại đã uống hết ba phần tư.

Nghe thấy âm thanh, bóng người ngẩng đầu lên đối mặt với Tiễn Diệp. Cố Kinh Duy khẽ nở nụ cười, một phát ngửa đầu uống cạn rượu còn lại trong ly.

“Sao muộn như thế mới về?” Cố Kinh Duy mở miệng, trong giọng nói lộ ra một tia khàn khàn, hẳn là đã một đêm không ngủ.

Tiễn Diệp đi tới trước mặt anh ta, đưa tay đoạt lấy chai rượu Cố Kinh Duy vừa mới cầm lên định rót thêm ly nữa, “Anh uống bao lâu rồi?”

Tay vẫn duy trì động tác giữa không trung thêm vài giây, Cố Kinh Duy bĩu môi, rụt tay về, cả người dựa vào sô pha phía sau, nhắm mắt lại giả ngủ. Tiễn Diệp dẹp rượu sang một bên, lại hỏi: “Anh bụng rỗng uống rượu phải không?”

Cố Kinh Duy cười cười, mở mắt ra nhìn Tiễn Diệp, vươn tay về phía hắn, “Ngồi xuống đi.”

Đây rốt cuộc là nhà ai chứ? Tiễn Diệp khẽ nhíu mày, chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, căn phòng này quả thật là Cố Kinh Duy cấp cho hắn.

Vì vậy, ‘chủ nhà’ đã lên tiếng, Tiễn Diệp lướt qua bàn trà, ngồi xuống cạnh cạnh Cố Kinh Duy. Sô pha ba chỗ, Cố Kinh Duy ngồi giữa, Tiễn Diệp có ngồi đâu thì khoảng cách cũng như vậy thôi.

“Cậu đang quan tâm tôi đấy sao?” Nghiêng người sang, Cố Kinh Duy mỉm cười nhìn Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp không nói gì, quan sát ánh mắt cùng biểu tình của Cố Kinh Duy, muốn nhìn xem anh ta có thật là đã say hay không.

“Tối hôm qua có chuyện tốt gì à?” Cố Kinh Duy lại hỏi, đồng thời vươn một tay ngả ngớn gẩy gẩy mấy lọn tóc vểnh lên hai bên má Tiễn Diệp.

Khẽ nghiêng đầu sang, thản nhiên né tránh, Tiễn Diệp hỏi: “Chuyện gì?”

“Hừ!” Cố Kinh Duy hừ lạnh một tiếng, nói: “Từ lúc biết cậu đến nay, chưa bao giờ thấy cậu như vậy, vẻ mặt ‘xuân tình’, trong mắt đều là ý cười. Chẳng nhẽ không phải là do đêm qua ‘mong muốn đã được thỏa mãn’ à? Ngay cả tội giết người hắn cũng nhận thay cậu, vừa lúc cho cậu thấy rõ hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào nhỉ!”

“Anh say rồi.” Không muốn phản bác, Tiễn Diệp nhẹ giọng nói một câu. Cố Kinh Duy không phải mười phần cũng phải đến bảy phần là đã say.

“Phòng này tôi tặng cho anh, đi tắm rồi ngủ một chút đi.” Tiễn Diệp nói xong, đứng lên, vừa muốn đi thì cánh tay đã bị kéo lại.

“Tiễn Diệp …” Viền mắt Cố Kinh Duy có chút đỏ, sắc mặt mệt mỏi chưa từng thấy, dùng một loại biểu tình gần như là thận trọng nhìn Tiễn Diệp, “Nếu như không phải cậu có quan hệ với Cận Sĩ Triển, tôi sẽ không tiếp cận cậu.”

Tình ý giả dối có mục đích, có khi không chỉ kẻ bị lừa mới bị tổn thương.

Tiễn Diệp nhìn xuống, trầm mặc trong chốc lát rồi nói một câu: “Tôi biết.” Hắn vốn chẳng phải là kẻ người gặp người thích, chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường đến chẳng thể bình thường hơn mà thôi.

“Thế nhưng hiện tại tôi hối hận rồi.” Cố Kinh Duy thoáng cười khổ, “Nếu biết mọi chuyện sẽ trở thành như hôm nay, dù biết quan hệ giữa cậu và Cận Sĩ Triển, tôi cũng sẽ không đi tiếp cận cậu.”

“Không sao. Còn kịp mà, ai cũng không để tâm đâu.” Tiễn Diệp vừa nói xong, cánh tay đã bị kéo mạnh một cái, hắn phản ứng lại, kịp thời ổn định thân thể. Cố Kinh Duy thế nhưng lại đứng lên.

Đi tới trước mặt hắn, Cố Kinh Duy gần như là mang theo hận ý mà hỏi: “Tại sao cậu luôn nói ra những lời không thèm quan tâm như thế? Thật con mẹ nó giết người không dao!”

Vào cái ngày Tiễn Diệp tới bên người Cố Kinh Duy, kỳ thực Cố Kinh Duy vẫn chưa sinh ra cái loại cảm giác ‘thích’ đối với Tiễn Diệp, vẫn đang chần chừ ở giai đoạn ‘cảm thấy hứng thú’. Loại cảm giác đó dần thay đổi, càng ngày càng tích lũy lại. Anh ta cũng chẳng phải tên nhóc con ngây thơ tin tưởng vào cái gọi là nhất kiến chung tình. Lần bị thương trốn vào trong quán của Tiễn Diệp kia, anh ta đã nhìn thấy cũng như nhận ra Cận Sĩ Triển. Sau đó gặp được Tiễn Diệp, cậu ta đối mặt với kẻ người đầy máu như mình cũng chẳng có một chút sợ hãi, trái lại còn có một tia ‘oán hận’, Cố Kinh Duy biết, mình làm bẩn sàn nhà của cậu ta.

Nhưng thứ khiến Cố Kinh Duy cảm thấy hứng thú chính là người đàn ông kia: Cận Sĩ Triển, vì sao lại bắt gặp kẻ đó tại một cửa tiệm bánh ngọt bình thường như thế. Vì vậy, anh ta tiếp cận Tiễn Diệp, không hề che dấu sự ‘hứng thú’ của mình với hắn, một trong những mục đích của anh ta chính là khiến Tiễn Diệp cho rằng loại ‘hứng thú’ này là ái mộ. Tiện thể xem lại thật kỹ người đàn ông bình thường này rốt cuộc có chỗ nào có thể hấp dẫn Cận Sĩ Triển.

Sự giả tạo có ý đồ, cuối cùng đã bị trừng phạt nghiêm khắc.

Cố Kinh Duy và Cận Sĩ Triển là đối thủ, bọn họ đã vô số lần cùng nhìn trúng một thứ, âm thầm tranh đoạt có thể nói là ‘huyết vũ tinh phong’, Cố Kinh Duy có thắng có bại, dù sao cũng không tính là thua. Hiện tại, anh ta biết bản thân lại lần nữa cùng Cận Sĩ Triển hợp ý một thứ, mà lần này, anh ta thua.

“Xin lỗi.” Lời xin lỗi lúc này của Tiễn Diệp là thật tâm. Cố Kinh Duy tiếp cận hắn là có mục đích, mà hắn cũng lợi dụng lại Cố Kinh Duy.

“Tiễn Diệp, phải chăng nếu tôi nói với cậu sớm một chút thì vẫn có cơ hội không?” Ngữ khí của Cố Kinh Duy đột nhiên trở nên mềm mỏng, có lẽ thật sự là uống say, tâm tình biến đổi thất thường cũng có thể hiểu được. Anh ta tiến lên ôm lấy Tiễn Diệp, người kia cũng không ngăn cản.

Cái ôm đơn thuần, vẫn phân biệt rõ ràng.

Chỉ là, sớm … có thể sớm hơn bao lâu? Tiễn Diệp thở dài trong lòng.

“Lần đầu nhìn thấy cậu, khi cậu băng bó vết thương cho tôi, tôi nên trực tiếp đè cậu!” Bên tai vang lên giọng nói mang theo một chút không cam lòng cùng hối hận của Cố Kinh Duy.

Tiễn Diệp bật cười, nói: “Bộ dạng của anh khi đó, ai đè ai còn không biết được đâu!”

“Nếu thật không được thì cho cậu đè cũng được …” Cố Kinh Duy đột nhiên nói một câu, rất nhỏ, ôm Tiễn Diệp càng chặt hơn.

Trái tim Tiễn Diệp theo đó hơi thắt lại một chút. Cố Kinh Duy, anh chính là quá dịu dàng, dịu dàng đến mức …

“Lẽ ra tôi phải nói với cậu sớm một chút …”

Cố Kinh Duy, nếu anh muốn sớm thì hãy xuất hiện trước Cận Sĩ Triển đi.

Ôm Tiễn Diệp một hồi, hô hấp của Cố Kinh Duy đã bình ổn trở lại, thân thể cũng thả lỏng, hơi rượu dâng lên, hoặc là thần kinh buộc chặt cả đêm đột nhiên thả lỏng. Tiễn Diệp vỗ về người còn cao hơn hắn nửa cái đầu vào phòng ngủ, thả Cố Kinh Duy xuống giường, lúc đắp chăn chợt cảm thấy có thể sẽ hơi lạnh một chút, đang định đi lấy túi chườm nóng cho đối phương thì người trên giường đột nhiên gọi hắn một tiếng, không biết là cố ý hay chỉ là lời vô thức trong mê man.

“Cậu cho rằng Cận Sĩ Triển là cái loại người tốt gì … Để có được tất cả như ngày hôm nay, hắn đã đánh chết người tình yêu hắn … Hắn sẽ không … yêu bất kì ai …”

Một câu nói gián đoạn, lúc nói xong toàn bộ căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Tiễn Diệp đứng tại chỗ, chậm rãi quay đầu lại nhìn người trên giường.

Cố Kinh Duy nhắm hai mắt, ngực chậm rãi phập phồng, thấy thế nào đều là bộ dạng đã ngủ say. Lời nói vừa rồi, rốt cuộc có phải có người đã từng nói qua hay không, giống như ảo giác vậy …

Không thể, bình tĩnh …

Trong quán bar vốn hẳn là phải tối om, lúc này ánh đèn lại sáng rực. Bàn ghết được sắp xếp ngăn nắp, trải qua một đêm cuồng hoan, đám người sáng sớm đã rời đi khiến trong trong quán an tĩnh đến mức có chút âm lãnh. Chốn náo nhiệt khi trở nên hiu quạnh sẽ khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái.

Mấy tên phục vụ đang quét rác lau bàn, dọn sạch các ngõ ngách. Tới gần chiếc bàn trước quầy bar, ba thanh niên đang tụm lại một chỗ đánh bài, mặc áo phông chữ T rộng rãi, tóc rối bời, hiển nhiên là mới rời giường chưa được bao lâu.

“Mẹ nó! Lại thiếu một con! Nếu không ông đây đã có thể một phát ù luôn rồi!”

“Mày mẹ nó đừng kêu nữa, đến giờ còn kêu!”

“Chuyện của mày chắc?”

“Được rồi được rồi! Nhanh ra bài! Xong ván này thì đi gọi anh Phi dậy đi! Tối qua chơi quá đã mà …”

“Tiêu Tuấn Phi đâu?” Một giọng nói không thuộc về bất kì kẻ nào trong ba người vang lên khiến cả bọn thất kinh, bị dọa đến mức bài trong tay cũng bay mất.

“Diệp, Diệp ca!”

Tiễn Diệp đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua bài trên bàn, đưa tay khẽ đẩy kính mắt, mặt không đổi sắc nhìn ba người, hỏi: “Tiêu Tuấn Phi ở đâu?”

Ba người sửng sốt một chút, mày nhìn tao tao nhìn mày, ai cũng im lặng.

Ánh mắt Tiễn Diệp quét qua một lần trên mặt ba người, cuối cùng dừng lại tại một trong số đó.

Người bị nhìn nuốt nuốt nước miếng, chỉ chỉ phía sau.

“Ở trong phòng …..”

“Cả đêm qua hắn đều ở đây?”

“Cũng không phải, sau nửa đêm mới tới.”

“Một mình?” Tiễn Diệp khẽ nhíu mày, hiển nhiên về cơ bản đã biết đáp án.

Dừng một chút, “Không phải.”

Tiễn Diệp xoay người đi về phía căn phòng phía trong trong quầy bar, đi vài bước lại quay đầu nói với ba tên vẫn không nhúc nhích theo dõi hắn: “Các cậu tiếp tục đi.”

Quán bar rất lớn, là sản nghiệp của Cố Kinh Duy, từ lâu đã giao cho Tiêu Tuấn Phi quản lý, bình thường Tiêu Tuấn Phi nếu không có việc gì thì đều ở đây, một tháng thì có phân nửa thời gian đều ở chỗ này, tiểu thư nào ở đây thay đổi kiểu tóc hắn cũng có thể biết đến rõ ràng.

Chân bước lên thảm đỏ mềm mại, vô cùng êm ái. Hành lang im ắng, đèn tường vẫn mở nhưng cũng không sáng lắm. Tiễn Diệp ngừng lại trước cửa một căn phòng, đưa tay õ cửa, tay vừa chạm đến cửa vậy nhưng lại bị đẩy ra một chút. Cửa phòng cách âm đều là đặc chế, so với bình thường thì nặng hơn.

Cửa hé ra một khe hở, nhìn không rõ bên trong nhưng cũng đã có thể nghe thấy âm thanh truyền ra.

Tiếng rên rỉ *** loạn, tiếng thét chói tai hỗn độn cùng tiếng thở dốc từ bên trong truyền ra. Tiễn Diệp thoáng sửng sốt, cánh tay vốn định đẩy cửa ra khựng lại.

Đối với cuộc sống phóng đãng này của Tiêu Tuấn Phi, Tiễn Diệp đã thấy nhưng không thể trách. Hắn liếc qua đồng hồ trên cổ tay, suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị nhẹ nhàng đóng cửa lại …

“Tiễn Diệp Tiễn Diệp ! Ưm! Tiễn Diệp!”

Tay dừng lại giữa không trung, giống như kẻ mới bị đánh cho một gậy, Tiễn Diệp giật mình một cái.

Trong phòng, tiếng hô của Tiêu Tuấn Phi vẫn đang tiếp tục, mỗi một câu đều có tên Tiễn Diệp, tiếng gầm nhẹ tràn ngập dục vọng, thanh âm thân thể hỗn loạn va chạm vào nhau, càng ngày càng rõ ràng như đang xảy ra trước mắt, giống như một người khác trong kia chính là Tiễn Diệp.

Có loại cảm giác tội ác, tự chán ghét bản thân. Bên tai tràn ngập tiếng thở dốc phát tiết của đàn ông cùng tên mình, Tiễn Diệp có chút thống khổ nhắm mắt lại. Khi xoay người rời đi lại một tiến thét chói tai khi đến cao chiều truyền ra từ khi hở đó, không phải giọng của Tiêu Tuấn Phi nhưng vẫn có thể nghe ra một tia quen thuộc.

Hồi tưởng lại một chút sẽ có đáp án, Tiễn Diệp cũng không tiếp tục nghe nữa, bước chân dần nhanh hơn, cũng không quay đầu lại, rời đi.

Trở lại bên ngoài, ba người vừa đánh bài đã sớm thu dọn rồi, đang giúp những kẻ khác quét tước, thấy Tiễn Diệp vẻ mặt âm trầm đi ra, cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, có phải cãi nhau cùng anh Phi không?

Một người trong đó đang lau ly thủy tinh, hỏi: “Diệp ca, anh …”

Tiễn Diệp giơ tay lên ý bảo cậu ta dừng lại, nhìn thoáng qua bốn phía, lấy ví tiền trong túi, móc ra toàn bộ tiền mệnh giá lớn trong đó vứt xuống quầy bar.

“Cái này để mời mọi người uống rượu. Đừng nói với Tiêu Tuấn Phi là tôi đã tới đây.”

“Hả?” Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ánh mắt lạnh lùng của Tiễn Diệp quét qua đám người.

“Chúng em biết rồi.” Đều là người biết suy nghĩ, đạo lý lúc nào có thể nói, lúc nào không ai cũng hiểu.

Gật đầu, Tiễn Diệp bước nhanh ra khỏi quán bar, ở nơi đó thêm một giây hắn đều có ảo giác hít thở không thông.

Ra tới cửa lớn, cơn gió mát thổi qua trước mặt khiến Tiễn Diệp bình tĩnh không ít. Đi xa quán bar một chút, Tiễn Diệp rút điện thoại di động trong túi ra, đầu ngón tay do dự trên phím bấm một hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Thả điện thoại lại vào túi, móc ví ra, nhìn một ít tiền mặt còn sót lại, tính toán một chút, Tiễn Diệp đứng ở ven đường vẫy tay ngăn lại một chiếc tắc xi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.