Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 52: Chương 52




CHƯƠNG 52

Vết thương trên người đã nhiều đến mức chẳng muốn đếm nữa, tiếng rạn nứt của da thịt đến giờ vẫn vang vọng bên tai. Trong nháy mắt máu tươi chảy ra, trước mắt tràn ngập đều là màu đỏ, mũi còn có thể ngửi thấy vị huyết tinh khiến cho người ta buồn nôn.

Tại góc phòng lạnh lẽo, thiếu niên ném xuống chiếc khăn thấm đẫm máu, cầm lấy băng gạc lộn xộn bắt đầu từng vòng từng vòng quấn lên cánh tay. Máu vẫn đang không ngừng rỉ ra, băng vải vốn đã không sạch sẽ gì rất nhanh đã thấm ướt huyết hồng. Chẳng thèm quan tâm mà thắt lại một nút cuối cùng, y sờ sờ mặt mình, xác định vị trí vết thương, sau đó cầm băng cứu thương bên cạnh lên, dựa vào trí nhớ mà dán lên vết thương.

Đau đớn, thật ra cũng chẳng phải quá khó chịu, đau đã lâu cũng chỉ còn là một loại cảm giác mà thôi, so với vui sướng cũng chẳng khác là bao.

Sau khi xử lí xong tất cả, y dốc mạnh bình nhựa trong tay xuống, uống một ngụm lớn, còn lại đều đổ xuống đầu mình. Thỉnh thoảng có người đi qua cũng không để tâm, ngay cả nhìn cũng lười nhìn thêm một cái. Tại một võ đài quyền anh ngầm, tình huống cùng khuôn mặt thiếu niên như vậy có thể nhìn thấy vô số.

Tại xó xỉnh an tĩnh đó, chẳng có ai tới quấy rầy, so với đã chết cũng không có gì khác biệt.

Dòng nước lạnh lẽo từ đỉnh đầu chảy xuống, chậm rãi chảy từ trên mặt, theo cổ lan xuống vùng ngực, đối với một cỗ thân thể xanh xanh hồng hồng thì có thể coi là ‘thuốc giảm đau’ không tồi.

Mãi cho đến khi cả người cũng dần trở nên lạnh lẽo, một giọt nước cuối cùng trên tóc còn chưa kịp rơi xuống, bên tai đột nhiên xuất hiện một âm thanh khác, ngẩng đầu lên, nụ cười cùng ánh mắt thiện ý của người kia là thứ y chưa từng thấy qua ở nơi đây, đã nhanh quên mất rồi …

Cái kẻ được xưng tụng là người đàn ông mạnh nhất thế giới ngầm kia, y chỉ có thể đứng ở một nơi rất xa lẳng lặng mà nhìn, ngay cả đưa tay chạm đến người ta trong khoảng không cũng không thể. Hiện tại, người đó lại đang đứng trước mặt y, mỉm cười nhìn y.

Đau đớn, những cảm giác khác đã không còn nữa.

Người kia hỏi y: “Đau không?”

Mờ mịt, ngay cả suy nghĩ cũng quên mất, nhưng trong vô thức vẫn chẳng có cách nào cự tuyệt, y nói: “Đau …” Nói xong chính bản thân y cũng lấy làm kinh hãi.

Đáp án của y chiếm được ánh mắt tán dương của người kia, gật đầu, “Biết đau nói lên là còn có thể cứu được.”

Trong thế giới này, tê liệt là kẻ thù lớn nhất.

Tình tiết giống như trên phim vậy, trong ngực có thứ gì đó khẽ xao động. Người kia tới gần ngồi xuống bên cạnh y, giúp y cột chặt băng vải một lần nữa, động tác không tính là dịu dàng nhưng y cũng chẳng thấy đau.

Vị đạo nhàn nhạt trên thân người đàn ông này khiến y thấy an tâm.

Người đánh ngã vô số đối thủ trên võ đài này, trên người vậy mà lại chẳng có một chút vị máu tanh nào. Anh ta anh tuấn, tao nhã tựa như một thầy giáo, hoặc là một nghề nghiệp gì đó tương tự như vậy … Nói chung là không giống một võ sĩ quyền anh nơi chợ đen.

Trước khi rời đi, người kia dịu dàng xoa đầu thiếu niên, giống như người cha đối với con trai vậy, sau đó, anh ta hỏi: “Cậu muốn thắng tôi sao?”

Đột nhiên có loại cảm giác, kẻ yếu không có tư cách đứng bên cạnh người đàn ông này, có lẽ chính loại cảm giác đó đã khiến cho thiếu niên gật đầu.

Y không muốn thắng anh ta, y chỉ là muốn đứng ở bên cạnh anh ta mà thôi. Ý niệm toát ra trong nháy mắt đó sau này mới được khẳng định lại.

Khi ấy, người kia 31 tuổi. Cận Sĩ Triển, 19 tuổi.

Toàn bộ cuộc sống của y đã từng là mong muốn có thể đứng trên cùng một võ đài với người đàn ông kia. Bởi vì ngoại trừ cách đó, có lẽ vĩnh viễn y cũng không có khả năng cùng xuất hiện với anh ta.

Bọn họ là hai kẻ thuộc về hai thế giới khác nhau trong cùng một thế giới.

Từ khi y bắt đầu bước lên võ đài kia, một lần ngã xuống rồi lại một lần đứng lên, trong một trận đấu bình thường có lẽ chỉ là vấn đề thắng thua một lần đó, nhưng với y mà nói, y đã đem tính mạng của mình ra đặt cược. Muộn một bước, chậm nửa nhịp, thứ chờ đợi bọn họ chính là cái chết. Mà đám đông ở nơi đó, chẳng ai muốn bọn họ có thể sống sót, nhìn kẻ khác chết đi sẽ đem đến cho bọn chúng niềm vui thích khi thể nghiệm tử vong.

Đầy người đều là máu cùng vết thương, từ trên võ đài tìm được đường sống trong chỗ chết, ngày mai còn có thể sống sót không đã trở thành một vấn đề chẳng còn muốn suy nghĩ nữa.

Có lẽ, tới một mức độ nào đó mà nói, y rất may mắn, hết lần này đến lần khác đối mặt với tử vong đã tôi luyện cho y một thân thể cùng ý chí không tầm thường. Sự lo lắng hãi hùng mỗi ngày đã bắt đầu trở thành tê liệt mà đánh bại đối thủ, rốt cuộc phải dùng bao nhiêu thời gian đã hoàn toàn không có ý nghĩa nữa.

Dẫm lên ‘thi thể’ của những người khác, từng bước từng bước tiến tới, không còn lựa chọn nào khác.

Có những phút giây, y đã từng nghĩ tới, một ngày nào đó mình mệt mỏi mà chết đi trên võ đài, có lẽ là phương pháp giải thoát duy nhất. Sau đó chẳng biết từ khi nào bắt đầu, số lần ý niệm này xuất hiện trong đầu càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng mãnh liệt. Mãi cho đến khi gặp được người kia, y bắt đầu muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ cần mạnh hơn anh ta thì có thể tiếp tục sinh tồn trong thế giới này, thậm chí có thể tiếp tục đứng ở bên cạnh anh ta. Đã từng chỉ có thể nhìn từ phía xa, sau khi đến gần, ham muốn đó từ nay về sau càng không thể cứu vãn được nữa, không còn dừng lại ở mức độ chỉ cần nhìn là có thể thỏa mãn.

Muốn chạm đến người kia, muốn cảm thụ độ ấm trên mỗi một tấc da thịt đó. Ngay cả lời nói hay ánh mắt khẽ chuyển động của anh ta đối với y mà nói đều là mê hoặc chết người.

Người kia ôm một đứa trẻ, cười mà nói với y: “Cận, đây là con trai tôi! Tám tuổi!”

Nhóc con đáng yêu vươn tay về phía y, nhưng trong mắt y chỉ có nụ cười dịu dàng của người kia. Dục vọng cùng cảm giác tội lỗi không ngừng tuôn ra, cho dù tìm bao nhiêu kẻ đến phát tiết cũng không ích gì! Vài giây cao trào vui vẻ, sự tiếp xúc trong giây lát chỉ đổi lấy khát vọng càng sâu cùng trống rỗng vô tận, đã sắp không nhẫn nổi nữa rồi.

Võ đài trở thành một nơi phát tiết không tồi, người kia tự mình dạy hắn toàn bộ kỹ năng, một loại cơ khát khác với anh ta có thể để cho y hấp thu toàn bộ của đối phương.

“Cận, tôi đã hơn ba mươi rồi, phải kết thúc thôi …” Sau khi huấn luyện cho y, anh ta đứng ở phía sau mà nói như thế, dùng khăn giúp y lau khô mái tóc ướt đẫm, “Trận đấu cuối cùng của tôi, mong rằng đối thủ sẽ là cậu, tôi muốn thấy cậu đứng ở trên đỉnh …”

Trầm mặc. Y muốn nói cho người kia, với y mà nói, có đứng ở trên đỉnh không cũng không phải là quan trọng nhất. Ở bên cạnh anh ta mới là mong muốn cuối cùng của y, nếu như vế trước là điều kiện thiết yếu của vế sau thì nhất định y sẽ làm được.

Sau đó, ngày ấy cuối cùng cũng tới. Trận đấu của y với người kia, tiền đặt cược lớn đến mức có thể đủ để mua một thành phố nhỏ.

Y muốn đấu một trận công bằng với người kia, với y mà nói, đó đã không còn chỉ là một trận đấu, vô luận thắng thua, y đều sẽ nói cho người kia biết tâm ý của mình. Y vẫn luôn chờ đợi ngày này, đã chờ lâu lắm rồi.

Đó sẽ là trận đấu cuối cùng của mình trong cuộc đời này.

Thế nhưng, y đã sớm hưởng thụ được cảm giác ‘hạnh phúc’. Đêm trước trận đấu, người kia đến phòng y, nằm dưới thân y, mở rộng thân thể với y … Vui thích trước nay chưa từng có, quả thật nằm mơ cũng không ngờ đến mình sẽ có được.

Đêm hôm đó, y tiến nhập thân thể người kia, hứa hẹn với đối phương, đồng thời cũng được đáp lại.

Hạnh phúc tới quá bất ngờ, gần như là ‘xa xỉ’, hưởng thụ nhiệt độ cùng mùi vị trên người đối phương, cho rằng đó là khởi đầu mới của hai người, chỉ cần qua ngày mai, bất kể ai thắng ai thua bọn họ đều có thể nhận được tiền thưởng của trận đấu cuối cùng, thế cũng đủ cho bọn họ sống hết nửa đời còn lại …

Ngày thứ hai, y thắng. Người kia chết trên võ đài, ngay trước mặt y.

Trận đấu cuối cùng trong cuộc đời khiến y bước lên tới đỉnh cao, đồng thời cũng rơi xuống địa ngục.

Hồi ức kết thúc có phần bất ngờ cùng vội vã. Cận Sĩ Triển cảm thấy hình ảnh trong đầu gián đoạn, cũng không tận lực truy xét nữa, nghĩ tới cái gì thì nói cái đó, ký ức vẫn luôn chôn dấu tại nơi sâu nhất trong đáy lòng, cần phải biểu đạt ra bằng ngôn ngữ tất nhiên phải có chút khó khăn.

Tiễn Diệp an tĩnh ngồi bên cạnh, tựa như một thính giả vậy, chẳng nói lời nào, yên lặng hút thuốc. Lần này không ai ngăn cản hắn, độ ấm trên người dần thấp xuống, tất cả đều chìm vào yên lặng.

“Có phải rất cũ không?”

Ánh mắt chuyển tới trên mặt Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển hỏi.

Tiễn Diệp không nói gì, nhả điếu thuốc trong miệng ra, giây tiếp theo, Cận Sĩ Triển vô cùng tự nhiên đưa tay nhận lấy. Hai người cùng chia sẻ một điếu thuốc, dường như đã thành một thói quen.

“Có chút.” Mặt không đổi sắc mà đánh giá, Tiễn Diệp cúi đầu, cầm lấy khung ảnh trong tay, khuôn kính rẻ tiền bình thường nhất, sát mép còn có vết rạn khác thường. Ngón tay khẽ gõ trên mặt bức ảnh, đây là biểu hiện tự hỏi của Tiễn Diệp.

“Không cảm thấy tôi rất tàn nhẫn sao?”

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Tiễn Diệp cười cười ra vẻ không sao cả.

“Anh vẫn luôn như vậy.”

Cận Sĩ Triển cũng cười, ngay cả điếu thuốc trong miệng cũng rung rung theo. Sau khi cười xong, càng trở nên trầm mặc hơn so với lúc ban đầu.

“Đúng vậy! Ngay cả với người mình yêu nhất cũng xuống tay được, quả thật là … vô cùng tàn nhẫn.”

Tiễn Diệp chậm rãi nhắm mắt lại, môi khẽ mấp máy gần như không thể thấy được.

“Chứng kiến anh ta chết trước mặt mình, cảm giác ra sao?”

Bàn tay đang chuẩn bị nhét điếu thuốc vào miệng ngừng lại, Cận Sĩ Triển nghiêng đầu nhìn Tiễn Diệp vừa mới hỏi một câu, khẽ nhíu mày.

Loại vấn đề này thật ra là tàn nhẫn nhất, nhưng lại phát ra từ miệng Tiễn Diệp. Sắc mặt khẽ biến, trong lòng Cận Sĩ Triển có một tia không hài lòng. Tiễn Diệp hỏi bất kì cái gì y đều có thể chấp nhận, duy nhất không nghĩ tới hắn sẽ hỏi một câu như vậy, tựa như một người đứng xem ‘vui mừng trên nỗi đau của kẻ khác’, loại cảm giác này, y không thích.

Giống như là phản bội vậy …

“Thế nào?” Tiễn Diệp nhìn y, khẽ nhướn mày, cong khóe miệng, hỏi: “Không trả lời được? Hay là đã quên? Vậy, để tôi nói cho anh …”

Cận Sĩ Triển nhìn hắn, điếu thuốc trong tay lặng lẽ cháy …

“Cảm giáy đầu tiên, chính là không có cảm giác gì.” Tiễn Diệp vươn tay đặt lên cổ mình, ngón tay dán xuống mạch đập, “Trong đầu trống rống giống như đang nằm mơ. Cả người anh ta đều là máu, ngoại trừ màu đỏ vẫn là màu đỏ, ngã xuống trước mặt anh, đừng nói đến ngẩng đầu lên nhìn anh, ngay cả sức lực để hít thở cũng không còn. Sau đó anh nghe được âm thanh sụp đổ, muốn quát to lên nhưng một âm tiết cũng không phát ra được, ôm chặt lấy thi thể anh ta, lạnh như băng, hô hấp cùng mạch đập đều dừng lại rồi …”

Điếu thuốc tuột khỏi kẽ tay, rơi xuống ga giường, đốt ra một vết cháy nhỏ màu đen, chẳng ai phát hiện.

“Máu cũng lạnh … Đã không biết còn có thể làm gì, đã chẳng thể làm gì nữa rồi, chỉ có thể nhìn anh ta, muốn giống như bình thường mà gọi anh ta một tiếng, lại biết rằng đã không thể nhận được bất kể sự đáp lại nào nữa …” Mỗi một chữ đều như kim đâm vào người, có thể chảy ra máu.

“Tiễn Diệp …” Cận Sĩ Triển vươn tay muốn giật cánh tay đang đặt trên cổ ra, chẳng biết vì sao nó khiến y thấy khó chịu. Nhưng trước khi y động đến người hắn, Tiễn Diệp đã nhấc chân ngồi trên người y, bên hông y.

Chiếc chăn đang phủ lên người hai người vì động tác này mà cuốn thành một đống, thân thể nửa che nửa hở lộ ra bên ngoài. Tiễn Diệp từ trên cao nhìn xuống Cận Sĩ Triển, đối phương hơi ngẩng đầu lên, trên cổ bị thứ lạnh như băng chạm vào, mạnh đập chậm rãi nhảy lên …

“Hình như tôi nói nhầm rồi, đó không phải cảm giác của anh.” Khẽ mỉm cười, Tiễn Diệp thoáng di chuyển khung ảnh trên tay mình. “Vậy, anh nói cho tôi biết, lúc nhìn thấy anh trai tôi chết thì có cảm giác gì?”

Sợ run một chút, Cận Sĩ Triển nhíu mày, sau đó từ từ trầm tĩnh lại.

“Sao thế? Đừng nói với tôi thật ra anh không biết quan hệ của tôi và Niếp Phong Vũ?” Tiễn Diệp cúi người, một tay đặt trên vai Cận Sĩ Triển.

Không lập tức phủ nhận, một lát sau, Cận Sĩ Triển nói: “Trước đây, tôi cũng không biết người đó là cậu.”

Bí mật, nhiều người biết đến sẽ trở thành lời đồn đại.

Lúc người đàn ông kia chết, quả thật Cận Sĩ Triển cũng có mặt, làm chứng cho một hồi huyết tinh, đó là phần ký ức gần như đã bị lãng quên.

“Rốt cuộc là ai đã giết anh tôi?” Tiễn Diệp hỏi từng chữ, để có được đáp án này, hắn vẫn chờ cho tới bây giờ.

“Không phải cậu vẫn cho rằng là Niếp Phong Vũ giết sao?” Cận Sĩ Triển hỏi lại.

Đích xác là Niếp Phong Vũ đã mang thi thể anh trai về, đồng thời để hắn tìm anh ta báo thù, nhưng hắn biết người không phải do Niếp Phong Vũ giết, anh trai yêu người đó, vì vậy, hắn tin tưởng …

Tiễn Diệp không nói gì, đáp án chẳng cần nói cũng biết, Cận Sĩ Triển cũng không tiếp tục hỏi.

“Cậu giết Vương Quyền cũng là vì vậy?”

“Ông ta đáng chết.”

Vương Quyền, là người có mặt ở đó. Chỉ cần là kẻ bị hoài nghi đều sẽ không bỏ qua.

Cận Sĩ Triển nhìn Tiễn Diệp, thứ gì đó đang để trên cổ ngày càng chặt, y không chút nghi ngờ thứ này có thể lấy mạng mình, nhưng thứ y hoài nghi, lại là Tiễn Diệp.

“Nếu như tôi nói là tôi, cậu sẽ giết tôi sao?” Y có chút đùa cợt hỏi.

Ánh mắt Tiễn Diệp tối đi, nói: “Đừng nói đùa.” Hiện tại không phải lúc đùa giỡn.

Cận Sĩ Triển khẽ nở nụ cười, y cũng không phải đang nói đùa, y đang đánh cược.

“Trả lời tôi đi.” Lần này, y kiên trì muốn có được đáp án.

Sự tức giận đầy oán hận dần hiện lên trên mặt Tiễn Diệp, oán hận Cận Sĩ Triển hay oán hận chính hắn, dường như cũng chẳng có gì khác nhau.

Không buông tha bất kì thay đổi nào trên mặt hắn, hai tay Cận Sĩ Triển khóa tại hai bên sườn thắt lưng Tiễn Diệp, hết sức dịu dàng mà vuốt ve.

“Tiễn Diệp, cậu không thể rời xa tôi.” Yêu cũng được, hận cũng tốt. Ngữ khí thuyết minh khẳng định, bàn tay chậm rãi di chuyển trên làn da nhẵn nhụi, tư thế hiện tại của hao người, tuyệt đối không tương xứng với những lời đang nói.

Tiễn Diệp khẽ cụp mắt, cười trong yên lặng.

Nếu như hắn có thể giống như tối hôm đó giết chết Vương Quyền mà giết người đàn ông này, tất cả sẽ trở nên đơn giản. Thế nhưng, hắn không muốn lần thứ hai thấy hình ảnh khiến hắn sụp đổ kia …

Hắn hiểu rất rõ tâm tình Cận Sĩ Triển vào thời điểm kia, bất kể có phải tự tay giết chết người kia hay không, hắn biết, Cận Sĩ Triển yêu người đó. Mà hắn, cũng vậy. Có lẽ khi đó bản thân đang ở độ tuổi không biết giữa đàn ông với nhau có thứ gọi là ‘yêu’ không, thế nhưng, như vậy cũng đủ rồi.

“Cận Sĩ Triển, nếu như anh xuất hiện muộn mười năm, tôi nhất định sẽ quên đi anh …” Ý hắn nói, chính là tất cả.

Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày, trong ánh mắt là sự rối rắm không thể chân thực hơn.

Y đưa tay lên, khẽ xoa phần lông mày đang nhíu chặt của Tiễn Diệp, “Nếu như cậu xuất hiện sớm mười năm, tất cả của tôi đều thuộc về cậu.”

Quá sớm hay quá muộn đều có thể sẽ bỏ qua rất nhiều thứ, hiện tại mới bù đắp, chẳng biết có còn kịp hay không.

Giống như muốn hả giận, một vết thương bị tạo ra trên cổ Cận Sĩ Triển. Trước đây người bị thương luôn là Tiễn Diệp, bây giờ hắn cần được bồi thường. Cúi đầu, đầu lưỡi nếm thử vị máu của người đàn ông này, động tác ám muội lần thứ hai dẫn phát dục vọng.

Muốn phát tiết, giống như hai người ‘đồng bệnh tương lân’, muốn được an ủi từ nơi nào đó trên người đối phương.

Trong nháy mắt Cận Sĩ Triển lần thứ hai tiến nhập Tiễn Diệp, thanh âm quyến rũ của Tiễn Diệp làm cho người ta phát cuồng. Bất kẻ người phía trên luật động như thế nào, Tiễn Diệp đều ôm chặt cổ đối phương, sau đó, một lần lại một lần hỏi: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai …”

Hỏi một trăm lần, lần cuối cùng thì nhận được câu trả lời của Cận Sĩ Triển.

“Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn biết đâu …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.