Chiếc Mặt Nạ Hoàn Hảo Của Thiên Thần

Chương 11: Chương 11: Công Việc Mới




Lam Yên đang bước đi thì nghe tiếng giày đằng sau. Trên con đường vắng này, chỉ có mỗi một mình cô đi, cớ sao lại có tiếng giày chứ? Không lẽ lại là....

Ý nghĩ thoáng qua khiến Lam Yên rùng mình, cô mím môi căng thẳng, mấy giọt mồ hôi chảy trên má, cố gắng rảo bước nhanh hơn, nhưng tiếng bước chân vẫn theo cô, mỗi lúc càng rõ hơn. Cô đi nhanh thì bước chân kia cũng nhanh, tiếng giày gần như đã sát với Lam Yên. Tim cô đập thình thịch, cho đến khi....

Bộp!

Một bàn tay đập nhẹ vào vai cô, Lam Yên sợ hãi hét lên:

- A!!!

Khi định thần lại, cô thấy đứng trước mặt mình là một lão già, khuôn mặt có chút gì đó nham hiểm, ánh mắt nhìn cô từ đầu tới chân, lão mặc một chiếc áo hoa hoè, trông rõ nhức mắt, mắt sâu hoắm. Lam Yên khẽ thở phào, nhưng rồi cô lùi lại, cảnh giác nhìn lão:

- Ông....ông là ai? Sao lại đi theo tôi?

Lão già cười sun soe, vẻ mặt nịnh nọt, cất giọng ngọt ngào:

- Ồ, xin lỗi, thành thật xin lỗi cô. Có điều tôi muốn hỏi....cô cần việc làm không?

Nghe đến hai chữ “việc làm”, Lam Yên giật mình, vẻ mặt cô tươi vui hẳn lên, cô cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh ý cười, hỏi:

- Ông nói đến “việc làm” sao?

Lão già giả bộ thở dài, liếc cô, cất giọng kiêu ngạo:

- Aizz, đáng lẽ tôi không định tuyển thêm người đâu, nhưng hôm nay tình cờ tôi thấy cô xin việc mà không được. Thấy cô cũng tội nghiệp nên.....

Lam Yên mừng rỡ nhìn lão, giọng cô ngập ngừng, không nén nổi sự xúc động:

- Vậy tôi xin cảm ơn ông, cho tôi hỏi đó là việc gì ạ?

Lão già nhếch môi cười đểu, ngoắc ngoắc tay và bước đi:

- Đi theo tôi!

********************************

Lam Yên lúng túng nhìn khách sạn to lớn trước mặt. Cô nhìn sang lão già, ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ. Khách sạn sao? Có ý gì chứ? Không lẽ lão ta định......Không được, dù có chuyện gì cô cũng sẽ không làm cái việc hèn hạ đó, cô rút điện thoại ra, cảnh giác nhìn lão già. Được, nếu dám làm gì cô thì cô sẽ......Thấy cô cứ nhìn, lão già dường như hiểu ra, lão quay lại, cười hiền:

- Đừng lo, tôi không dám có suy nghĩ đó đâu. Thực ra tôi là quản lý của khách sạn này, tôi sẽ nhận cô vào làm, công việc của cô là dọn dẹp phòng, được chứ?

Lam Yên sững người, mặt cô đỏ ửng. Ngại quá, ra là cô đã nghi oan cho người ta. Cô cất điện thoại vào túi xách, cúi đầu cảm ơn lão và nói:

- Cảm ơn ông, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt việc. Mà ông không cần hồ sơ của tôi ạ?

-Ừm, không cần đâu, khách sạn của tôi rất đơn giản, chỉ cần nhân viên đừng có tật xấu gì là được. Bây giờ mới có 19 giờ, hãy còn sớm, làm phiền cô lên dọn giùm tôi phòng 403, dọn xong cô có thể về. Bắt đầu từ mai cô đến làm việc từ lúc 8 giờ nhé, tối thì về lúc 20 giờ. Mà cô tên gì? Nhà ở đâu? - Lão già nhìn đồng hồ rồi đáp

- Dạ, tôi là Hạ Lam Yên, nhà ở phòng 55, khu trọ XY, phố AB. Giờ tôi xin phép vào làm việc- Lam Yên lễ phép cúi đầu rồi đi vào khách sạn. Cô hơi thấy lạ vì có nơi nhận nhân viên vào làm việc mà không cần hồ sơ, nhưng giờ cô cũng không muốn bận tâm nữa, cô rất cần tiền, cho nên, đành bỏ qua việc này vậy. Cô nghĩ rằng cái khách sạn lớn thế này, chắc không thể lừa đảo được đâu.

Lão già cười nham hiểm, rút điện thoại ra và bấm số:

“Alo?”- Một giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu dây bên kia

- Thưa ngài- Lão già giở giọng nịnh nọt- Tôi đã chuẩn bị cho ngài một con mồi vô cùng thơm ngon. Giờ cô ta đang lên, phiền ngài chờ chút.

“Được rồi, làm phiền ông quá”- Dứt lời, đầu dây bên kia cúp máy

- Cô gái, phải phiền cô rồi- Lão già cười khoái trá, và cất điện thoại đi

Lam Yên ngốc nghếch đâu có biết rằng, cô đã rơi vào bẫy của lão già này. Thực chất, khách sạn này vốn là nơi dành cho những vị khách tầm cỡ, họ sẽ đến nghỉ ngơi, thư giãn với những cô gái xinh đẹp, mang danh nhân viên khách sạn. Cái khách sạn này tưởng rất bình thường, thực chất nó chẳng khác gì một quán bar, nhưng đến giờ chính quyền vẫn không hề hay biết sự thật về cái khách sạn này, bởi chủ khách sạn rất khôn, ông ta đã âm thầm hối lộ những người cảnh sát, hơn nữa, thời điểm những vị khách lui tới thường là đêm muộn, rất ít khi vào buổi tối, không chỉ vậy, các vị khách còn biết khôn ngoan, bỏ đi vào tầm sáng sớm, độ 5-6 giờ sáng, cho nên chưa ai phát hiện ra sự thật về khách sạn này.

Lam Yên không thể ngờ được, chính buổi tối hôm nay là mở đầu cho những việc cô gặp phải sau này.....Một câu chuyện bí mật....của các thiên thần....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.