Năm Thịnh Hòa thứ mười bốn Lương Hòa đế băng hà, đại Tần để tang ba ngày theo đúng nghi thức lễ tang của một quân vương.
Không khí âm u phủ khắp bầu trời đại Tần, rèm lụa trắng, đèn lồng trắng. Tất
cả mọi thứ đều màu trắng, màu của sự tang thương. Thế nhưng bá quan văn
võ, bách tín muôn dân không một người nào rơi nước mắt
Lương Hòa
đế tục danh là Lương Tĩnh Mặc. Năm mười một tuổi đã đăng cơ, lúc đó hắn
còn là một đứa trẻ ngoan luôn trầm mặc ít nói. Mọi việc đều nghe theo
chỉ bảo của Tam thúc, thờ ơ mặc kệ ông ta buôn rèm nhiếp chính
Thế nhưng mọi người không ngờ đứa trẻ được người khác sắp đặt ngồi ở trên
địa vị tôn quý làm bù nhìn lại trở thành một kẻ tàn ác không có tính
người, nắm trong tay sinh mạng hàng vạn người xem như cỏ rác
Vào
một ngày mưa của năm Thịnh Hòa thứ bảy, bầu trời vần vũ. Âm thanh của
những tia chớp đánh ra đinh tai hơn mọi ngày. Trong Hoàng Cung tiếng kêu khóc, van xin vang lên thê lương. Cẩm y vệ túc trực xung quanh ngai
vàng, kiếm đã được rút ra khỏi võ. Tọa trên chổ ngồi cao quý đó là một
vị thiếu niên mười tám tuổi, gương mặt tuấn mỹ lại tà ác, ánh mắt hắn
lạnh lẽo từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống đám người đang liên tục dập đầu
xuống nền gạch, máu đã rỉ ra thấm ướt cả đại điện nhưng miệng vẫn không
ngừng khóc lóc van xin trong đám người này có cả nhiếp chính vương - Tam thúc của hắn
Chỉ một cái phẩy tay, kiếm vung lên đầu rơi máu chảy...
Ngày hôm đó trong Võ Anh Điện một cuộc huyết tẩy đẫm máu đã xảy ra. Thân
thích chín đời của hơn ba mươi đại thần chỉ sau ba ngày tất cả đều được
ban thánh chỉ: “chém”
Sử sách đại tần đã ghi chép Lương Hòa đế
năm mười một tuổi đăng cơ là vị vua trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Lương
Tĩnh Mặc từ một thiếu niên trầm tính ít nói đã trở thành bạo vương tàn
ác nhất thời bấy giờ. Trải qua mười năm đăng cơ, đại Tần dưới sự trị vì
của Lương Hòa đế bách tín cơm no áo ấm, quốc gia phồn thịnh.
Nhưng bạo vương này dã tâm không nhỏ, mọi năm chiêu binh mãi mã. Đánh đủ mọi
loại thuế nặng mục tiêu chính là xăm lăng, kích động chiến tranh, mở
rộng lãnh thổ. Điều này khiến người người phẫn nộ, chia ly tiễn biệt
diễn ra không ngừng
Đến năm Thịnh Hòa thứ mười bốn. Thù trong
giặc ngoài, phản loạn nổi lên khắp nơi. Lương Hòa đế hai mươi lăm tuổi
tử trận nơi sa trường, bị kẻ địch đuổi giết rơi xuống vực sâu vạn
trượng. Hậu cung trống vắng, không người nối ngôi, thừa tướng tuổi trẻ
tài cao tính tình nội liễm hiểu rỏ lòng dân được mọi người ủng hộ đăng
cơ. Từ đó kết thúc niên đại Thịnh Hòa
--- ------ ------ ------ ------ ------
Lương Tĩnh Mặc từ nhỏ đã có tư chất hơn người, hắn vốn dĩ cũng muốn yên thân
yên phận sống cuộc sống của kẻ bù nhìn. Thế nhưng cung cấm như một cái
lồng sơn son thép vàng muốn sống cuộc sống đơn giản chỉ là mộng tưởng.
Hắn luôn phải thấy những việc làm kinh tỡm, đảo loan tráo phượng, âm mưu quỷ kế như một thói vui của những kẻ tự cho mình là cao quý
Rốt
cuộc vào năm mười bốn tuổi Tam thúc đã phá hủy đi giới hạn cuối cùng của hắn. Ngày ngày ông ta đều tổ chức các cuộc yến hội ca múa tụ tập các vị tiểu thư nhà quan hằng mong hắn chú ý đến, quá đáng hơn là dâng họ đến
tận long sàn, chuốc rượu bỏ dược, làm mọi thứ ngu xuẩn tầm thường nhất
để đạt được mục đích. Có lẽ ông ta muốn hắn trở thành một kẻ đam mê tửu
sắc sau đó bị người đời phỉ nhổ, làm một cái nền để tôn vinh sự đạo mạo
chính trực của ông ta
Thôi được, hắn sinh ra mang huyết mạch của
rồng vậy hắn sẽ thuận theo thiên cơ làm một con rồng cao quý nhất. Với
cái đầu thông minh của mình hắn bắt đầu thực hiện những kế hoạch, âm
mưu, làm những việc mà trước đây hắn cho rằng kinh tỡm.
Đối với
Lương Tĩnh Mặc giết người hay trị quốc đều là cuộc sống. Số mệnh đã sắp
đặt như vậy, giống như mọi người đều có vị trí riêng của mình. Vị trí
của hắn là đứng trên thiên hạ, gánh vác cơm áo cho muôn dân. Chỉ là cách làm của hắn có chút độc đoán mà thôi
Lúc nhỏ hắn đã từng xuất
cung đi theo mẫu thân ngao du thưởng ngoạn cảnh đẹp. Trên cổ hắn luôn
đeo một sợi dây tết bằng chỉ đỏ, trên sợi dây xỏ một chiếc nhẫn bạc khắc họa tiết đơn giãn
Lương Tĩnh Mặc nhớ chiếc nhẫn này không phải
bất kì người nào đưa cho mà là hắn nhặt được ở bờ sông Lạc Dương. Thời
điểm đó là lúc hoàng hôn, ánh dương buổi chiều tỏa ra rực rở nhiễm đỏ
mặt nước sông. Hắn như người bước ra từ trong mộng, ngây ngốc nhìn cảnh
đẹp ráng chiều, mặt sông gợn nước nhấp nhô lấp lánh như có hàng vạn hạt
kim cương dưới đáy sông. Có lẽ vì nhìn quá lâu lại một điểm, nên mắt hắn mơ hồ nhức nhối. Lương Tĩnh Mặc thấy một đường tơ đỏ trải dài trên mặt
nước, hắn đơn giản nghĩ rằng đường tơ đỏ kia chỉ là một ánh dương. Vì
thế Lương Tĩnh Mạc lẳng lặng nhìn từ điểm bắt đầu đến điểm kết thúc của
đường tơ đỏ
Khi nhìn đến dưới chân mình thì phát hiện ra chiếc nhẫn màu bạc nằm lẫn trong cỏ xanh um tùm kia.
Hắn là hoàng tử ở trong cung thấy không ít ngọc ngà châu báu, nhưng đột
nhiên tâm lại sinh hứng thú không ngần ngại mà xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình
Lúc đó hắn bảy tuổi, chiếc nhẫn rất rộng trượt khỏi
ngón tay thế nhưng Lương Tĩnh Mặc không vứt đi mà xỏ vào một sợi dây đeo ở trên cổ. Kể từ ngày hôm đó, trong giấc mơ của hắn luôn xuất hiện một
nữ hài tử.
Lương Tĩnh Mặc rất phiền hà với những giấc mơ đó,
nhưng rồi tập mãi thành quen. Mỗi tối rất lại muốn đi ngủ sớm để gặp
được người trong mơ. Thời gian cứ thế mỗi ngày trôi qua, hắn đều đặn đi
vào giấc mơ chứng kiến nữ hài tử trưởng thành trở thành một cô nương
xinh đẹp nhưng cách ăn mặc của nàng có chút... kì quái
Không biết từ lúc nào, đối với hắn nữ tử trong giấc mơ như một phần của tiềm thức. Lương Tĩnh Mặc không ít lần suy tư lẽ nào nữ tử kia là chân mệnh thiên
tử của hắn. Thế nhưng rất nhanh hắn gạt bỏ suy nghĩ này, nhưng trong nội tâm vẫn luôn ẩn dấu sự chờ đợi, một sự chờ đợi mông lung không rõ ràng. Lương Tĩnh Mặc chỉ biết hắn cần giữ bản thân trong sạch, bằng không mỗi đêm hắn sẽ không dám đi vào giấc ngủ.
Lương Tĩnh Mặc coi đó như
một bí mật nhỏ của riêng mình, hắn vui vẻ sống, vui vẻ làm bù nhìn, vui
vẻ nhìn nữ tử dùng cơm, nhìn nàng đọc sách, nhìn nàng nấu ăn, nhìn nàng
khóc, nhìn nàng cười, nhìn nàng ngủ, nhìn nàng... tắm
Hắn vẫn
luôn nghe thấy giọng nói của nàng. Từ lúc bập bẹ i a tập nói rồi thành
âm thanh trong trẻo như hiện tại. Lương Tĩnh Mặc khao khát được nói
chuyện với nàng, nói cho nàng biết sự tồn tại của hắn. Nhưng rồi Lương
Tĩnh Mặc cười bản thân ngu ngốc, nàng chỉ là một giấc mơ, có lẽ nàng
cũng không có thực
Mặc dù khẳng định như vậy nhưng không hiểu sao hắn không chịu được những lúc Tam thúc đưa những nữ nhân khác lên
giường của hắn. Lương Tĩnh Mặc ghê tởm, hắn bài xích sự đụng chạm thân
mật dù cho đó chỉ là cái hôn phớt nhẹ. Mỗi tối đều có nữ nhân kề cận bên giường khiến hắn không dám đi vào giấc ngủ, Lương Tĩnh Mặc cảm thấy bản thân đang làm một điều sai trái chẳng hạn như... bạc tình
Rồi
đến một ngày hắn mệt mỏi việc mỗi đêm không ngon giấc, mỗi đêm phải tổn
hao sức lực đuổi những nử nhân xuống giường. Tam thúc tại sao lại đụng
đến điểm mấu chốt của hắn, lão hổ không phát uy thì tưởng là mèo bệnh
sao ? Lương Tĩnh Mặc biết rằng không thể để mọi việc tiếp diễn như vậy.
Sau đó...
Sau đó hắn cho rằng nếu vận mệnh chỉ có hai con đường
để lựa chọn. Hắn chọn... Chọn tay dính đầy máu tươi hắn vẫn giữ thân như ngọc.
Lương Tĩnh Mặc biết đây vỗn dĩ chỉ là sự hoang tưởng của
hắn. Mỗi đêm trong mơ hắn nhìn nữ tử kia an giấc, miệng lẩm bẩm hàng vạn câu yêu thương. Lương Tĩnh Mặc nghĩ... hắn điên rồi
--- ------ ------ ------ ------ ------
Năm Thịnh Hòa thứ mười bốn, Lương Tĩnh Mặc thân chinh cầm quân ra sa
trường. Trận địa đã nắm trong lòng bàn tay, kế hoạch tường tận rõ ràng
như ban ngày. Chỉ có thắng không thể thua. Hắn vẫn biết lòng quân không
yên. Họ căm phẫn bạo quân như hắn chia lìa tình thân. Nước nhà cơm no áo ấm tại sao phải chinh phạt bốn phương ? Nhưng họ làm sao hiểu được
chính vì cơm no áo ấm nên số đầu người trong những năm gần đây đã tăng
vọt một cách nhanh chóng. Đất đai đã không còn đủ chổ, nhân lực thiếu
thốn. Tình trạng di dân diễn ra khắp nơi, con dân đại Tần cư trú trên
lãnh thổ người khác bị ức hiếp ra sao không lẽ họ không biết. Nếu tình
trạng này vẫn tiếp tục trong vòng mười năm, hai mươi năm vậy thì cơm no
áo ấm này sẽ không còn tồn tại. Đây chỉ là một lí do trong hàng vạn lí
do, và lí do mấu chốt nhất là hắn muốn. Vì thế hắn kiêu ngạo không phân
trần
Kết cục của sự kiêu ngạo là hắn đã trả giá bằng tính mạng của chính mình
Vào lúc hắn rơi xuống vực sâu, thân thể va đập mạnh xuống đất đá. Lương
Tĩnh Mặc biết nơi đây là lưng chừng vực, nhưng hắn vẫn không thoát khỏi
cái chết. Lục phủ ngủ tạng muốn bung ra khỏi lớp da, tứ chi và xương
sườn nứt ra từng khúc.
Trong lúc Lương Tĩnh Mặc cảm nhận sự đau
đớn trước cái chết hắn lại đi vào trong mộng. Hắn nhìn thấy nữ tử kia,
nàng đang chau mày, khuôn mặt tĩnh lặng nhưng đôi mắt trong veo đã ngập
nước. Tay nàng ôm ngực trông có vẻ rất đau đớn.
Lương Tĩnh Mặc
cong khóe môi cười, trong hoàn cảnh này nụ cười của hắn vẫn tuyệt luân
như vậy. Ngón tay hắn vô thức run rẫy muốn nâng tay lau nước mắt vươn
trên mặt nàng nhưng không thể. Hắn đau quá, thể xác đau, trái tim hắn
cũng đau. Vì sao? cho đến lúc chết hắn vẫn không thể chờ được nàng,
chẳng lẽ nàng chỉ là giấc mộng của hắn. Hắn không cam tâm
Lương
Tĩnh Mặc cố chịu đau đớn dùng hết sức lực kéo ra chiếc nhẫn bạc trên cỗ. Chiếc nhẫn rất thuận lợi trượt vào ngón tay vẫn còn ướt máu của hắn
Đến chết Lương Tĩnh Mặc vẫn tin, tin rằng nàng thực sự có mặt trên thế gian này, tin vào trái tim của hắn. Chỉ là hắn chưa tìm ra nàng cũng không
đợi được nàng. Nếu hắn chỉ là một linh hồn liệu còn có thể đi vào giấc
mộng ?