Chiếc Nhẫn Cưới

Chương 1: Chương 1: Cuộc Sống Hiện Tại




1:00 pm thủ đô , Pháp Ngôi biệt thự nằm giữa lòng trung tâm thành phố với màu chủ đạo là màu trắng kết hợp cùng với màu vàng cổ điển tạo nên nét hài hoà cho căn phòng. Trong phòng, Như Ý đang ngủ cô lại mơ thấy giấc mơ đó, giấc mơ này đã đeo bám cô suốt 5 năm kể từ cái ngày mà cô bị tai nạn giao thông mất trí nhớ cho đến nay. Những hình ảnh, lời nói cử chỉ mơ hồ cứ lặp đi lặp lại làm cô khó chịu. Cô bừng tỉnh mở đôi mắt to tròn nhìn lên trần nhà rồi bắt đầu suy nghĩ miên man ' Rốt cuộc, cuộc sống trước kia của mình như thế nào, mình từng làm bạn với những ai, thậm chí là tính cách sở thích va ước mơ của mình như thế nào?'

'Cốc... Cốc ... Cốc'

“Như Ý à, anh vào được không? “

Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Là Long cô biết anh lo lắng cho cô, không muốn để anh đợi lâu cô lên tiếng “Anh vào đi”

Người con trai tên Long ấy bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tuy trời đã tối nhưng nhờ có chút ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào Như Ý vẫn có thể nhìn thấy được gương mặt của Long. Long rất điển trai vẻ ngoài lịch lãm và nam tính đối lập hoàn toàn với vẻ đẹp của Ý. Nhìn vào gương mặt không tùy vết của cô có chút lạnh lùng có chút quyến rũ lại có chút ương bướng.

“Em lại mơ thấy giấc mơ ấy nữa à” Long ngồi lên giường nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay lạnh run của cô ma hỏi

“Đúng rồi” Vừa nói nói cô vừa nhích lại gần anh hơnrồi dựa đầu vào vai anh

“Nếu như hôm đó không có anh có phải em đã chết rồi không, nếu như không có anh mắt của sẽ mãi mãi chỉ nhìn thấy bóng tối phải không?..”Càng nói cô càng siết chặt lấy cánh tay của anh hơn “Lúc đó khi em mở mắt ra em chỉ nhìn thấy... 1 màu đen trong đầu hoàn toàn trống rỗng!” cô thở ra 1 hơi dài “Em sợ lắm...Cảm ơn anh vì tất cả!”

“Bé ngốc, anh không biết trước kia cuộc sống trước kia của em như thế nào nhưng từ bây giờ anh sẽ bảo vệ em” Anh lấy tay xoa đầu cô khiến tóc cô rối loạn, cô nhíu mày chun mũi ra vẻ giận dữ, chỉ có khi ở trước mặt anh cô mới có thể thả lỏng nói chuyện 1 cách chân thành nhất.

“À thuốc em cần đây” Nói rồi anh lấy từ trong túi quần ra 1 hộp thuốc màu trắng đưa cho cô

“Cảm ơn anh, không có chúng gần đây những giấc mơ lạ lùng ấy lại xuất hiện nhiều hơn” cô nhận lấy hộp thuốc rướn người đặt chúng trở lại hộc tủ.

“À còn 1 chuyện anh chưa nói với em “ Không biết anh đã bắt điện từ lúc nào cả căn phòng bỗng chốc sáng trưng “Em đã biết chưa, thật ra gia đình em rất giàu có, công ty của cha em rất có tiếng cả trong nước lẩn ngoài nước, em đã từng nghe nói tới khách sạn Le Royal chưa?”

“Sao?” sao cô lại không biết Le Royal là khách sạn có dịch vụ tốt nhất ở Paris, khách sạn có phòng chiếu phim, hồ bơi trong nhà và thư viện sách nghệ thuật đương đại, tất cả các phòng của khách sạn được trang bị nội thất hiện đại, từ trong phòng có thể nhìn ra được toàn cảnh của thành phố, khách sạn này có rất nhiều chi nhánh mở rộng ở các nước lân cận, cô lâm vào trầm mặt có lẽ vì quá bất ngờ.

“Bất ngờ lắm đúng không, khách sạn đó là của cha em quản lí còn nữa có lẽ lần này ông ta gọi em về chẳng có gì tốt đẹp hay là...!”

“Không sao em sẽ cẩn thận” Cô vỗ nhẹ lên vai anh như trấn an. Ánh mắt của anh xuất hiện 1 tia khác thường nhưng rất nhanh bị anh che giấu được.

“Thôi em ngủ sớm đi để lấy lại sức sáng mai bay sớm nữa” Nói rồi anh ấn cô xuống giường đắp chăn cho cô rồi cúi xuống đặt lên trán cô 1 nụ hôn. Cô không nói gì nghe lời anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại giả vờ ngủ đợi đến khi anh tắt đèn bước ra khỏi phòng cô chậm rãi mở mắt ra

“Trương Chính Minh ngoài cái tên này ra cô ngay cả gương mặt của ông ta cô củng chưa nhìn thấy, 5 năm qua cô không biết thêm gì về người cha này cho đến hôm nay Thế Long nói cho cô biết thêm nhiều chuyện như vậy, 5 năm thế nhưng ông ta gọi cho cô được 2 lần, lần thứ nhất là lần đầu tiên khi cô chuyển sang Paris này sống, ông ta hỏi thăm cô qua loa vài câu lại tắt máy khi đó ông ta không biết cô thật sự có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi muốn hỏi ông ấy nhưng chúng đến cổ họng rồi bị nghẹn lại bỗi sự lanh lùng của ông, lần thứ 2 khi ông gọi đến là cách đây vài ngày, ông ta yêu cầu cô quay về Việt Nam, nếu như không có cuộc gọi đó cô củng có 1 người cha có 1 gia đình. Ngày mai là cô sẽ về Việt Nam cô chấp nhận quay về không phải vì sợ ông ta mà là lòng hiếu kì, cô muốn tìm hiểu cuộc sống trước kia của mình như thế nào?

Ngoài cửa Thế Long vẫn chưa đi, anh vẫn đứng đó tựa người vào tường thở ra 1 hơi dài “Anh xin lỗi, chỉ còn cách này anh mới có thể giữ được em”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.