Nghĩ kỹ đúng là Xuân xúi cậu nhưng không trách nó được bởi cậu không nói rõ nội tình cho nó biết lấy đâu nó không xúi tầm bậy mà cậu đã biết là tầm bậy mà vẫn nghe theo thì bây giờ ngồi đây là đáng rồi…
…thở dài mãi cũng chán…cậu nghe đâu như tiếng điện thoại cậu reo nhưng vừa móc ra thì nó tắt ngúm, mở tới mở lui cũng không khởi động lại được…
…chắc Xuân gọi…cậu lững thững ra lề đường đứng cho Xuân dễ tìm thấy.. thỉnh thoảng lại nhảy nhảy cho đỡ lạnh…
trời bắt đầu mưa lất phất…bên kia đường một chiếc xe hơi quen thuộc đỗ lại…vì nó quá quen mắt nên cậu chú ý nhìn…cửa mở…một con người còn quen hơn bước ra…băng qua đường..
…cậu đứng im một lát …không lầm người này đang tiến về phía cậu…
…không thể được, bất giác cậu co giò chạy.
” sao lại ở đây lúc này, thiếu gì chỗ không tới nhè ngay chỗ mình đứng mà tới, mà tại sao mình lại chạy chắc gì anh ta thấy mình..thôi kệ lỡ chạy rồi”
– Khoan đã, dừng lại, anh cần nói chuyện, Tùng…Tùng..
– Vậy đúng là tìm mình, chửi chưa đã sao trời….có lỡ mang cái gì đắt giá trong nhà anh ta đi không ta..
Đôi dép lê phản chủ cái quy đã lỏng muốn đứt rồi, mang nó cậu chẳng chạy nhanh được lớp đeo cái giỏ đồ lòng thòng vướng chân….và cuối cùng anh túm lấy cậu lôi lại làm cậu té bệt xuống đất.
– Tại sao lại bỏ chạy? _anh nói như hét vừa cố gắng thở, tay vẫn túm chặt chiếc áo cậu sợ cậu lại chạy_
– Anh buông ra đi em không chạy nửa mà, anh làm em nghẹt thở.
– Chắc không?
Cậu gật gật đầu, anh buông tay cho cậu đứng lên. Anh đứng chống nạnh vừa tranh thủ thở vừa nhìn cậu xoa xoa cần cổ vì đau…anh thấy mình cũng giống con nít vừa làm một chuyện cũng không giống ai.
– Anh kêu em có chuyện gì không?
– Kêu em có chuyện gì không?. em hỏi nghe nhẹ nhàng quá vậy…em gây ra bao nhiêu chuyện rồi bỏ đi mất, có biết anh tìm em mấy tiếng đồng hồ rồi không?!
– Là anh đuổi em đấy chứ…mà tự dưng lại tìm em làm gì….em có mang theo cái gì của anh đâu…lương chưa lãnh mà…cần gì thì trừ lương đi đâu cần chạy tìm giữa trời lạnh vầy chứ…
Anh đưa cao tay như định đánh cậu làm cậu né qua để đỡ.
– Em đáng đánh lắm khi nói những câu như vậy.
– Chẳng phải anh vừa bảo em lợi dụng anh để mưu cầu tiền bạc đó sao, chứ không thì biết giải thích thế nào cho việc anh phải tức tốc chạy tìm em khuya khoắt vầy chứ.
– Theo anh về nhà, anh có chuyện phải nói rõ ràng với em.
– Em không về đâu.
– Vậy em làm gì giờ này ở ngoài đường hả, tính lang thang suốt đêm à?
– Không em nhờ bạn cho ở nhờ rồi, sáng mai em sẽ đón xe về nhà, anh không cần lo!
– Không nói nhiều nửa, không thì ngày mai anh ra lệnh không phát lương cho em coi em có đi đâu được không.
– Anh vậy là chơi xấu..
– Anh không nói mình là người tốt
– Không được em hẹn bạn ra đón rồi._cậu cãi_
– Không sao, gọi cho cậu ấy không cần tới nửa.
– Điện thoại em hư rồi gọi không được. _cậu ngang ngạnh_
– Hèn gì anh gọi hoài không được.
– Lấy máy anh gọi đi.
– Em không nhớ số. _cậu lì_
– Tưởng anh không trị được em sao? chọn đi gọi cho ban em bảo không cần tới nửa hoặc người ta sẽ phải tìm em trong tiết trời như thế này mà không gặp được.
– Anh lúc nào cũng, cần gì phải làm thế. Để như vầy chẳng phải dễ cho cả hai sao …
– Quyết định nhanh lên, anh lạnh rồi.
Cậu cầm máy anh đưa bấm số.
– Alo, Xuân hả, tui nè.
…
– À! tui mượn máy.
…..
– Cậu khỏi tới tui về nhà ngủ…….. mai tui giải thích cho.. ……thông cảm đi mà.
….
– Sáng mai cậu tới sớm chở tui ra bến xe giùm nh..a…nha….năn nỉ mà……
chưa nói hết câu cái máy bị anh giật mất.
– Alo, cậu là Xuân hả, tôi là anh của Tùng bây giờ tôi đón cậu ấy, ngày mai cũng không cần đưa ra bến xe, cám ơn cậu đã giúp đỡ.
Cúp máy
Anh ngoắc xe vòng lại, mở cửa ‘nhét’ cậu vô xe.
…
Ngồi đối diện nhau trên cái bàn mà hồi đầu hôm hai người cùng ngồi ăn tối.
– Bác sỹ nói em bệnh như thế nào.
– Không có gì đâu.
Anh trừng mắt nhìn cậu đầy đe dọa..”QUANH CO LÀ KHÔNG XONG VỚI TÔI ĐÂU NHÉ”
– Thôi được rồi, là ung thư gan kỳ 2.
– Có nói hướng chửa trị như thế nào không?
– Không, chưa hỏi… thật ra thì bác sĩ bảo làm xét nghiệm thêm ..nhưng em không làm thôi.
– Sao lại không? tốt cho em chứ.
– Mai anh sẽ đi xem hồ sơ bệnh của em xem như thế nào.
– Không có đâu mà xem..
– Sao lại không có._giọng anh bắt đầu nghi ngờ_ hay lại giả vờ.
Cậu giận tím mặt, rút trong giỏ ra đống giấy tờ mang từ bệnh viện về đập thật mạnh xuống bàn.
– Là em không mang đi khám tiếp mà đem thẳng về luôn nên có đi cũng không có đâu mà xem
Anh cầm mớ hồ sơ lật coi từng thứ, cuối cùng nhìn xuống phần chẩn đoán bệnh. “ung thư gan kỳ 2″
Ngẩn lên nhìn cậu, thấy mặt cậu tím đi vì giận dữ, anh chậm rãi hỏi
– Em có vẻ chấp nhận tin dữ này nhẹ nhàng quá không khỏi làm người khác nghi ngờ?
– Ai chẳng phải chết,có gì mà dữ với lành.
Thấy cậu trả lời ngang như cua anh thôi không hỏi tới nửa.
– Thôi được, vậy em sẽ đi chửa bệnh chứ?
– Anh thấy có ai chửa hết không?
– Những người anh biết thì chưa. Nhưng giai đoạn 2 thì y học có thể kéo dài cuộc sống cho em không phải tốt hơn là để như vậy chứ.
– Nhưng nhiều tiền lắm, rồi rốt cuộc cũng chết.
– Tiền bạc quan trọng hơn mạng sống ư?
– Kẻ nhiều tiền như anh thì biết gì, mấy người nghèo có muốn kéo dài cuộc sống cũng không có điều kiện đâu, rồi lại nợ nần chồng chất mà chết thì vẫn chết.
– Không phải có ai đó vừa nói rất yêu tôi cơ mà sao bây giờ có vẻ ghét tôi vậy nhỉ?
Cậu cứng họng không biết phải đỡ đòn anh vừa tung ra bằng cách nào, vừa nói yêu anh là có, nhưng anh xúc phạm cậu cũng có, rồi bây giờ dịu dàng như cũ làm cậu chẳng biết phải tỏ ra làm sao nửa, giận thì dĩ nhiên vẫn giận yêu vẫn còn yêu. Ngồi trước mặt anh trong tâm trạng như thế này làm cậu thấy lúng túng chết đi được..thà lúc nảy cứ ở ngoài bờ hồ mà còn dễ chịu hơn.
– Anh xin lỗi vì những gì đã nói với em, nhưng em cũng phải đi khám bệnh đi… mọi chi phí để anh lo..
Anh chưa nói dứt câu cậu đã nạt ngang.
– Không có lý do nào em phải sử dụng tiền của anh để chửa bệnh cả, anh không cần phải lo tới mấy chuyện đó.
Thấy thái độ gay gắt của cậu anh biết không chỉ một câu xin lỗi là có thể xóa hết những gì anh tổn thương cậu, phải đổi cách khác thôi.
– Vậy em định làm gì đến lúc chết đây?
Bị hỏi bất ngờ cậu cũng không biết ứng phó sao,..đành cứ tình thiệt mà nói như nói với thằng Xuân.
– Em định về nhà xem giúp được gì thì giúp._cậu dịu giọng_
Thấy cậu dịu lại anh lấn tới.
– Em yêu gia đình mình lắm hả?
– Dĩ nhiên rồi. Cha mẹ thì vất vả quá, mấy đứa nhỏ thì không có điều kiện ăn học đàng hoàng._nói tới đây cậu thấy lo lắng thực sự_. Cho tới lúc này em chỉ có hai tâm nguyện muốn thực hiện nhưng coi bộ không cái nào ra hồn rồi.
– Vậy anh giúp em hoàn thành tâm nguyện.
– Giúp em?
– Phải, anh sẽ thuê em làm đầu bếp riêng kiêm người chăm sóc anh, em sẽ có nhiều tiền giúp đỡ gia đình.
– Chăm sóc anh, là làm gì?
– Thì chuyện ăn ngủ, quần áo, công việc..v.v..có người lo giùm mọi thứ anh sẽ chuyên tâm làm việc.
– Vậy là như bảo mẫu của anh đó hả, anh làm như mình là trẻ con không bằng. Thôi không cần anh lo giùm đâu.
– Chẳng phải khi ra đi để lại một chút cho gia đình vẫn an tâm hơn sao.
Cậu lại im lặng suy nghĩ. Thấy bộ cậu muốn xiêu anh tiếp tục..
– Hay cứ nhận làm cho anh, anh sẽ giúp em nhận những hợp đồng nhỏ để em có thể kiếm thêm nhiều thu nhập trong thời gian ngắn….không chừng vừa có tiền giúp gia đình vừa có thể chửa bệnh ….
Anh chưa dứt câu cậu đã lăn ra cười bò cả ra bàn..,cậu vừa cười vừa cố gắng nói..
– Phục anh thật đấy, vậy mà anh cũng nghĩ ra được, công việc gì mà kỳ lạ….
Cậu cố nín cười..nhưng vẫn không thể dứt được.
– Anh không cần làm vậy đâu, thôi kết thúc ở đây đi em tự lo cho bản thân được không cần anh ….
– Em thôi cười đi chứ.
Vũ Phong cố tìm cách..
– Vậy còn nguyện vọng thứ hai của em là gì? Em đã làm xong chưa?
Cậu bất ngờ nín cười ngay lập tức, giọng trở nên trầm hơn.
– Làm ơn đừng nhắc cái nguyện vọng ngu ngốc, chẳng giống ai đó giùm em.
Bất chợt nhìn thấy đóa hông nhung còn nằm lăn lóc trên mặt đất anh chợt hiểu…
– Cái nguyện vọng ngu ngốc mà em nói là cái này phải không?_ anh cúi nhặt bông hoa đã bị bầm giập nhiều cánh lên_
Cậu im lặng như khẳng định điều đó không sai.
– Vậy càng phải để anh giúp em chẳng phải chỉ có anh giải quyết được vấn đề này sao?.Để anh giúp em như lời xin lỗi….
Cậu ngẩu mặt nhìn anh khó hiểu rồi giằng lấy bông hồng từ tay anh..
– Được, vậy anh giúp em hoàn thành cái nguyện vọng ngu ngốc này.
Đặt đóa hoa trước mặt anh cậu trịnh trọng nói
– Mong anh nhận bông hoa này như là thứ tình cảm em dành cho anh. Em yêu anh.
Cậu lại tỏ tình một lần nửa, sau một lần thất bại cậu lại một lần nửa bày tỏ lòng mình một dứt khoát hơn, bình tĩnh hơn, can đảm hơn. Cậu tiếp:
– Tình yêu em dành cho anh không phải chỉ mới đây mà kể từ khi gặp anh ở Sài Gòn, từ khi bị anh cầu hôn ở vệ đường em đã không thôi nhớ đến anh, em cũng chỉ định giữ trong lòng như thế thôi nhưng thật không ngờ có ngày em lại đến làm trong công ty anh, đến ở trong nhà anh. Anh thông cảm giùm em nhỏ tới lớn vốn yêu thích người cùng giới mà phải ở cạnh một người vừa đẹp trai vừa lịch lãm vừa giàu có như anh khó trách không động lòng, kêu dừng lại không yêu nửa thì em không làm được. Nay trời đất dun rủi em dại dột lỡ nói lời không nên nói… anh cũng đã lỡ nghe điều không nên nghe thì anh cũng chịu khó hiểu giùm, em không mong gì anh đáp trả chỉ mong anh biết rằng em dành cho anh một thứ tình…mà thôi anh cũng hiểu rồi mà, cám ơn anh đã lắng nghe.
Vũ Phong cầm đóa hồng nhung giờ đây đã bị bầm giập như chính chủ nhân của nó, anh từ tốn đưa lên môi đặt lên nó một nụ hôn dịu dàng. Điều này làm cậu choáng váng, cậu vốn không có hy vọng gì nhưng thái độ của anh làm cậu không ngừng hy vọng.
Về phần Vũ Phong anh quan sát Tùng một cách kỳ lạ và thỉnh thoảng trong mắt anh lại thể hiện một nét độc ác không thể tả dù chỉ thoáng qua dù Tùng không phát hiện nhưng nó chẳng giống như Vũ Phong hiền lành lịch lãm mọi khi trước mắt Tùng.
– Nếu anh nói anh sẽ đáp trả tình cảm của em thì em thì em sẽ thế nào?
Hoàng Tùng cảm thấy mọi thứ đã ngưng đọng lại xung quanh cậu kể từ khi anh nói anh sẽ đáp trả tình cảm của cậu.
Nhìn thấy vẻ mặt cậu y chang Kim Thành anh biết mình đã vừa làm gì. Nhưng với Kim Thành thì khác nhưng với cậu nhóc này thì khác…thôi thì hôm qua anh đã làm một việc ngu ngốc và hôm nay anh chơi một trò chơi cũng ngốc không kém. Vũ Phong chắc bụng “ không biết tên Kim Thành nghĩ sao về việc mình nhận lời thằng nhóc này”
– Anh không thể đáp trả em bằng thứ tình cảm giống như tình cảm em giành cho anh, nhưng để em bên cạnh như một người yêu thì không thành vấn đề..với điều kiện..
– Điều gì._cậu ngập ngừng hỏi_.
– Những gì anh đã nói lúc nảy, về công việc anh đã đề nghị em phải nhận lời..
– Nhưng…để em suy nghĩ kỹ lại..
– Chẳng lẽ em không muốn dành chút thời gian còn lại ở cạnh anh sao?. Công việc vừa giúp em kiếm tiền vừa có thể ở cạnh anh…không làm em xiêu lòng à…hay là em yêu vẫn chưa đủ?_ Vũ Phong khiêu khích_
– Không phải, nhưng em không dự định sẽ có gì gì đó với anh….
– Em đã làm xong nguyện vọng của em rồi còn lại sẽ theo ý anh,OK?
Cậu bối rối, không trả lời được câu nào. vì thật lòng nó quá hấp dẫn,
– Em im lặng nghĩa là đồng ý rồi nhé, thôi được công việc bắt đầu từ ngày mai.