Phải ha, mục đích anh chạy tuốt tới cái phòng trọ chật hẹp đó làm gì suýt chút anh quên. Cả đêm qua dù anh có cố mấy cũng không làm thức được cái tên say chí tử này. Cuối cùng anh đành bỏ cuộc ôm cậu ngủ đỡ ghiền. Bây giờ khác rồi, cái miệng kia rất tỉnh táo, còn đang ‘lách chách’ nặng nhẹ với anh nữa kìa. Quá lắm rồi mà, chắc được cưng quá hóa hư rồi. Anh phải đòi cả vốn lẫn lãi.
Vũ Phong càng tiến gần giường, Tùng càng lùi xa mép giường.
Cạch
Một tiếng kim loại kêu khô khốc. Chuyện gì vậy, chân cậu bị níu lạị không tiếp tục lui nữa được. Cậu muốn tung chăn ra xem nhưng cậu biết bên dưới cậu không có gì che chắn mà tung ra bây giờ trước mặt anh thì, xấu hổ chết mất._ Dù cái món này Vũ Phong thấy hết trơn hết trọi từ lâu rồi_.
– Anh làm gì cái chân em vậy?_ Tùng nhúc nhích cái chân, tiếng kim loại vang lên rõ rệt hơn._Vũ Phong, anh ….?!.
Tùng túm cái chăn kéo từ dưới lên để lộ hai bàn chân cậu. Và kia, thủ phạm của những tiếng lanh canh. Hai sợi xích màu trắng xích hai cổ chân cậu lại và đầu bên kia có lẽ là chân giường.
– Vũ Phong, sao lại làm vậy?!!_ Tùng hoảng, cậu đang có một suy nghĩ vô cùng kinh dị_
– Xích em lại chứ làm gì. Phạt em cái tội đi không xin phép. Từ nay xích chặt ở đây.
– Khônggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng thét kinh hoàng của Tùng chấm dứt bằng đôi môi của cậu bị lấp mất. Vũ Phong dĩ nhiên đang đòi cả vốn lẫn lãi rồi.
Tùng lóp ngóp bò lại thành giường, nữa nằm nữa ngồi dựa vào thành giường. Vũ Phong đang thay đồ. Anh xăn xăn tay áo sơ mi, nút còn chưa thèm cài nhìn Tùng bộ dạng rất buồn cười. Nhưng anh không cười, mặt anh nghiêm túc
– Ở yên đó cho tới khi nào anh thấy em hối lỗi đủ thì sẽ thả. Nếu còn cố gắng gây chuyện….hừ…đừng trách anh không nhẹ tay.
“Không nhẹ tay gì chứ, có lần nào anh nhẹ tay với cậu đâu”._ Tùng nghĩ thầm trong bụng_ cũng như nảy giờ…. Trời, bây giờ cái mông cậu, hai chân cậu tê không nhấc lên nổi. Hết ngày nay không biết có trở lại bình thường được chưa, làm gì mà dữ thế không biết, cứ như muốn giết người ấy. Nhưng không hiểu sao anh vẫn tỉnh thế cơ chứ không biết mệt là gì sao, bây giờ còn thản nhiên tắm rửa đi làm”
– Nghe anh nói gì không?
– Nghe rồi! _ “ khi thì anh anh em em ngọt sớt, khi thì cậu cậu tôi tôi lạnh ngắt. Sao cái thân mình hẩm hiu quá trời”_ Nhưng anh xích em thật hả! Còn công việc phải làm mà, vả lại em có phạm lỗi gì đâu_ Tùng bắt đầu giở chiêu nài nỉ_
– Phạt em cái tội đi mà chưa được sự cho phép của anh. Xích như vậy cho nhớ.
Mặt Tùng nhăn không bút nào tả xiết. Vũ Phong bước ra khỏi cửa, vừa khép cửa Tùng đã xả ấm ức. Chỉ vô tấm hình Vũ Phong đặt ngay trên tủ con bên đầu giường cậu mắng.
– Người ta là tình nhân được cưng muốn chết, lên xe xuống ngựa. Mình cũng ở trong giường người ta mà suốt ngày không bị đòn thì cũng bị mắng, cấm cái nọ cấm cái kia, vô tù ra khám, hôm nay còn bị xích nữa chứ. Cái đồ vô lương tâm!
– Anh nghe hết đó!
Tùng giật bắn cả người, tay cậu trượt khỏi mép giường suýt té luôn xuống đất, hất đổ cả tấm hình. Mặt cậu cắt không còn giọt máu, vội vội vàng vàng dựng tấm hình lên. Vũ Phong đi ra nhưng chưa khép hẳn cửa đã nghe tiếng cậu rủa, anh đẩy cửa đứng nhìn, thấy Tùng nhè tấm hình anh mà chửi anh vô lương tâm. Anh thản nhiên lên tiếng và trông thấy bộ dáng cậu hốt hoảng thực sự anh cũng thấy sao sao…
– Em không có nói gì đâu…không có…
– Nếu không hối lỗi anh sẽ còn vô lương tâm hơn thế nữa đó. Liệu hồn em, tội này chiều về anh sẽ tính.
– Em biết rồi._ Tùng gật gật đầu như gà mắc tóc_
Vũ Phong xuống cầu thang vừa đi vừa cười. Anh ngày càng thỏa mãn và vui vẻ khi ở cạnh Tùng. Anh phạt cậu vì cậu dám ăn nằm với kẻ khác_ ăn = nhậu và nằm = xỉn quắc, lăn quay_ làm anh một phen đứng tim. Anh phạt cậu vì cậu làm anh phát hiện một thứ mà anh không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ có. ‘Ghen’ phải. Cảm giác muốn xé cậu và người nằm cạnh cậu ra ngay lập tức, cái cảm giác bức bối không chịu được đó anh không nghĩ rằng có ngày anh lại có. Anh ghen, anh công nhận điều đó. Khi Tùng giải thích rõ ràng thì cái cảm giác đó mất đi. Nhưng anh không muốn thừa nhận với thằng nhóc đó là anh thua, chết cũng không nhận. Anh chỉ thừa nhận với lòng mình rằng anh bị thằng nhóc khống chế trái tim mất rồi.
Tùng nằm dài trên giường, không thôi lẩm bẩm. “ kì này tiêu thật rồi, không biết cái thân này nát cỡ nào đây. Sao không đợi anh ta đi rồi hãy mắng chứ….ngu..ngu…ngu…Bộ không nhớ là anh ấy rất không để tâm chuyện mày đau hay không sao. Mới được người ta nhẹ nhàng một chút đã ỉ lại rồi. Tỉnh táo lại tỉnh táo lại……hay là mình chạy trước nhỉ”
Tùng mò xuống chân giường, sợi xích rõ ràng làm bằng bạc rỗng, mềm lắm. Sức cậu bức một cái ra ngay. Kéo nhẹ thử, những mắc xích đã giãn ra.
Chợt chuông điện thoại cậu réo. Vũ Phong gọi…..cậu thận trọng bắt máy.
– Alo.
– Nếu em bứt đứt dây xích bạc đó thì em biết hậu quả thế nào rồi. Đừng làm anh có lý do không tha cho em đó nha, anh không muốn thất vọng chút nào đâu. Hôm nay anh sẽ về sớm.
Vậy rồi Vũ Phong cúp máy cái rụp.
Trời!
Vậy mà anh cũng biết cậu định làm gì, hay là anh cố tình báo cho cậu biết cậu có thể tự giải thoát rồi để xem cậu sẽ như thế nào. Có vâng lời hay không, có biết sợ anh hay không.
Không lẽ anh ấy muốn mình lúc nào cũng nơm nớp e sợ anh ấy hay sao. Thời buổi gì thế này, tự do, dân chủ vậy mà có kẻ tự nguyện làm con rối cho người khác như mình sao nè trời.
Chán quá cậu nằm dài xuống giường…..chợt nhớ tới Anh Kỳ cậu lại lồm cồm ngồi dậy tìm cái điện thoại.
Anh Kỳ có vẻ còn chưa biết đi đâu nên còn ở lại chỗ thằng Sơn, cậu thuyết phục một hồi Anh Kỳ đồng ý ở lại chia tiền phòng với thằng Sơn. Lần này chia tiền phòng thực sự chứ không phải nghĩa bóng.
An nhàn được một chút cậu bắt đầu đói. Không lẽ Vũ Phong bỏ đói cậu cả ngày với sợi dây xích này sao. Còn ba cái chuyện nhu cầu cá nhân nữa không lẽ bắt nhịn.Tùng lúi húi leo xuống, không đến nỗi tệ, vào được đến toilet nhưng không ra được cửa phòng.
Khoảng một tiếng sau khi Vũ Phong đi, thức ăn được mang vô. Ban đầu nghe tiếng gõ cửa cậu định lên tiếng cho vào, nhưng thoáng thấy người hơi trống trãi mới nhớ nảy giờ cậu vẫn trình diễn màn con nhộng. Ngó quanh chỉ nhìn thấy cái áo ngủ Vũ Phong thay ra còn vứt trên thành ghế Tùng vội tròng vô, tót lên giường kéo chăn che cái chân với sợi xích lại. Trong bụng lần bầm “ Vũ Phong chết tiệt”
Người làm mang cho cậu thức ăn và đồ uống cả bánh trái. Dư ăn đến trưa, chị ta nhìn cậu cười cười không biết nghĩ gì. Chờ cho chị ta đi khuất cậu mới nhảy ra giải quyết cho cái bao tử rỗng tuếch của mình.
Đến chiều khi cậu đang nằm xem tivi thì Vũ Phong về.
– Xem nào, không hề giống có người đang chịu phạt. Phải tăng hình phạt lên thôi.
Giọng nói không chút ý là sẽ làm thật nên Tùng cũng không lo lắng lắm.
– Anh mới về
– Ở nhà vui không?_ thực ra ý là hỏi có buồn không_
– Vui!_ Tùng trả lời thật lòng vì từ khi đi làm tới giờ có ngày nào cậu được nhàn nhã nghĩ ngơi sung sướng như vậy đâu, lúc nào cũng vắt giò lên cổ mà chạy._
– Vậy em vui rồi tới anh.
Hậu quả của việc bàn tay vàng ngọc của Vũ Phong tắm rửa bồng bế cậu một đêm cậu phải trả lại cả tuần sau đó. Tắm gội cho anh, phục vụ ông chủ ăn và điều không thể thiếu là phục vụ ông chủ ngủ. Mà ông chủ của cậu đâu chỉ lên giường là nhắm mắt ngủ, chỉ tội mỗi cậu nắm mắt đưa mông rên rỉ. Mà cảm giác làm mọi chuyện trừ lúc tắm với dây xích dưới chân cũng giống một nô lệ lắm, cảm giác rất lạ.
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, Tùng sung sướng cũng không ít, đêm nào chẳng mặn mặn nồng nồng ân ân ái ái trong tay người mình yêu. Vũ Phong lại có chút thay đổi, cậu chẳng phải trân mình chịu đau đớn xen lẫn thỏa mãn mà cứ thản nhiên để khoái lạc chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể đầu óc cậu đến ngất ngây.
Nhưng nói gì thì nói đến ngày thứ bảy thì Tùng chịu hết nổi. Cậu liều rên rỉ với Vũ Phong.
– Khi nào mới thả em ra, em còn cả đống hợp đồng chưa thanh lý kìa. Chắc thế nào em cũng bị nghĩ là chảnh cho coi, không có uy tín. Mất uy tín của anh nữa._ chủ yếu là muốn cho cái mông cậu được nghĩ ngơi_
– Không cần em nghĩ giùm. Hôm nay được tha. Ngày mai anh đi công việc vài ngày mới về.
– Anh đi đâu?
– Không phải chuyện của em._ Vũ Phong phán lạnh tanh_
Tùng bị quăng nguyên một cục đá lạnh vô mặt sượng trân. Cậu im lặng không nói gì….
– Hết ngày hôm nay mới thả._ Vũ Phong nhấn mạnh_
Nói rồi Vũ Phong đi mất tiêu. Nhưng cậu lập tức quên ngay chuyện của Vũ Phong khi mà điện thoại cậu báo Xuân gọi.
– Alo ra bên xe đón tui đi.
– Hả bến xe nào?_ Tùng há hốc miệng không biết nó nói bến xe nào_
– Tui xuống tới thành phố rồi. Ra lẹ đi.
– Trời sao không báo trước, lỡ tui đi làm chỗ khác thì sao.
– Ờ ha. Nhưng bây giờ có ở nhà không?
– Có.
– Vậy được rồi. Tui chờ đó.
Nói rồi nó cúp cái rụp. Tùng quính quáng nhào xuống giường chạy ra cửa..nhưng…KỊCH….cậu bị giật lại mém té. Cậu quên cậu chưa được thả.
– Chết, làm sao bây giờ. Cái thằng chuyên làm mấy chuyện….
Làm sao đi đón nó bây giờ nó lại chưa lần nào vô thành phố, loay hoay một hồi cậu nhớ tới thằng Sơn và Anh Kỳ.
Lật đật gọi điện nhờ vả. Sơn đi làm không có nhà, Anh Kỳ nhận sứ mạng đi đón với manh mối duy nhất là số điện thoại của thằng Xuân.
Anh Kỳ thức dậy, nhìn thấy em của Tùng ngồi ăn cơm một mình trong khi mình chiếm mất giường của nó. Cậu cười trừ.
– Tôi say lâu quá hả?
– Không sao. Anh Hai em mỗi lần say còn dai hơn anh. Anh ra ăn cơm luôn đi, cũng trễ lắm rồi.
Anh Kỳ còn ngại nhưng Sơn giục mãi cũng ra ngồi ăn chén cơm với Sơn. Xong cậu chào Sơn đi về.
Ra đến đầu đường nhìn qua ngó lại, ngoài đường rộn rịp ngược xuôi nhưng cậu cảm thấy trống trải vô cùng. Hôm qua cậu vừa làm một việc vô cùng trọng đại đó là từ bỏ mối tình điên của mình. Nhìn quanh quất các ngã đường xe qua lại cậu giờ chẳng biết nên đi theo ngã nào. Chẳng nơi nào có thể đi, chẳng nơi nào muốn chờ cậu.
Cậu thấm thía câu hát “Em mang tội si mê nên đường yêu lạc nẻo về”. Vì anh cậu bỏ cha mẹ, nhà cửa, bỏ cả lòng tự trọng của chính mình, bỏ rơi cả trái tim mình mặc cho nó luôn đau quay quắt vì yêu. Nếu tối hôm đó không gặp Tùng cậu không biết mình sẽ đi về đâu.
Khi Minh Hàn băng mình vào làn mưa mù mịt chạy theo Toàn Hiếu cậu biết mình không còn cơ hội, dù cậu có đứng lại chờ anh thì cũng sẽ nghe những câu đại loại như “xin lỗi, hay bồi thường” như những gì anh đã nói
Cậu không cần nghe xin lỗi, cậu không cần tiền của anh, vậy cậu đứng lại chờ anh để làm gì. Anh Kỳ lặng lẽ rời mái hiên nơi anh đã ấn cậu vào, để bước ra khỏi đó cậu cũng cần nhiều can đảm lắm. Vì cậu biết ra khỏi nơi đó cậu sẽ vĩnh viễn ôm mãi mối tình si dại này, vĩnh viễn sẽ không thể đợi anh về, vĩnh viễn sẽ không thấy anh nhìn cậu, không nghe hơi ấm anh quanh quẩn bên cạnh.
Tại sao ngày đó anh nhìn cậu cười làm chi để cho linh hồn cậu thu hết vào nụ cười đó, đôi mắt đó.
Đâu đó trong quán văng vẳng bên tai tiếng bài hát lẫn vào tiếng mưa như nói thay lòng cậu.
“…..nếu ngày xưa bước đi nhanh qua con đường mưa thì em đã không gặp người…Nếu ngày xưa anh nhìn em nhưng không mỉm cười thì em đã không mộng mơ……”
Ngày đó nếu cậu không vội băng qua con đường ngập nước mưa, không làm nước bắn lên áo anh…chờ nghe mắng nhưng không, anh lại nhìn cậu mỉm cười. Cậu đánh mất trái tim mình từ đó…
Nhưng giờ đây khi cậu lang thang trong màn mưa dày đặc này cậu chỉ muốn biết
“………làm sao để tim em thôi đừng mơ…..
…….làm sao để ngày mai anh lại quay trở về…..”
Tiếng hát như dội vào lòng cậu đau đớn hơn, nước mắt cậu hòa cùng làn mưa nhạt nhòa. Anh Kỳ lang thang tới nơi nào bản thân cậu cũng không biết….
“…nếu lòng em không còn yêu anh hơn chính mình thì em đã quên được anh……
……………làm sao để quên niềm vui, niềm hạnh phúc khi em có người…..”
Bài hát cứ lặp đi lặp lại nỗi lòng cậu, cậu lặng lẽ bước, lặng lẽ khóc. Chẳng ai hiểu cho trái tim cậu nhưng những gì người ca sỹ hát lại hiểu đến từng ngóc ngách trái tim cậu, như nói thay những lời trái tim cậu đang thổn thức….
“ Làm sao cho lòng em thôi gọi tên anh trong mỗi giấc mơ……
………….làm sao để mưa mùa thu đừng rơi thêm cho em nhớ anh……”
Cả người cậu ướt sũng, dù toàn thân cậu run lên nhưng cậu không thấy lạnh. Cậu cứ đi mãi đi mãi cho đến khi cậu nghe ai đó gọi..
Giờ đây đứng ở ngã ba đường, Anh Kỳ cũng chưa biết phải đi về đâu. Nhà mà cả hai đang sống cậu cũng không muốn về. Trong căn nhà đó chẳng có gì là của cậu cả. Tất cả là của anh, cậu không muốn lấy bất cứ thứ gì của anh như món bồi thường cho tình cảm của cậu. Tình yêu của cậu, trái tim cậu giành cho anh, với anh chỉ đáng giá một món đồ gì đó nhưng với cậu là vô giá.
– Anh…Anh Anh Kỳ!
Anh Kỳ đang chìm vào những suy nghĩ mông lung tưởng như không thể dứt ra được. Tiếng gọi kéo cậu về với thực tế, tiếng xe cộ ồn ào và trăm ngàn thứ tiếng khác ập vào tai cậu…
– À…_ Anh Kỳ quay nhìn thì thấy Sơn em Tùng đang cầm trên tay mấy gói mì ăn liền nhìn cậu. Có lẽ Sơn ra tiệm tạp hóa mới nhìn thấy cậu ở đây mãi chưa đi_
– Anh không về sao lại đứng đây? Anh ra khỏi nhà em lâu lắm rồi đó.
– À…anh đi ngay mà_ Rồi Anh Kỳ lại nhìn rađường, nhìn các ngả rẽ.._
– Nếu nhà anh xa quá hay nghỉ lại chỗ em một đêm đi_ Sơn đề nghị khi thấy Anh Kỳ có vẻ như chưa biết đi đâu_
– Em không ngại hả?
– Anh là bạn của anh hai em, cứ coi như anh trai trong nhà. Vả lại anh cũng ở hết một ngày rồi còn gì, không có gì phải ngại. Có hơi chật một chút, anh không thấy bất tiện là tốt rồi.
Nấn ná một hồi Anh Kỳ cũng gật đầu. Thôi đằng nào cũng tối rồi, mai hãy quyết vậy.
Vậy là Anh Kỳ ở lại chỗ Sơn một đêm và hôm sau cậu bị Tùng thuyết phục ở lại luôn, chia tiền phòng với Sơn rồi đi tìm việc làm.
Nhưng chưa kiếm ra việc gì đã có thêm nhân khẩu mới. Xuân, một người bạn nào đó của Tùng mà cậu đi đón giùm.
*
Tối Vũ Phong mới về đến nhà. Không như mọi hôm, về tới là dùng giọng điệu xóc hông hỏi han Tùng. Hôm nay anh đặc biệt im lặng.
Anh tháo dây xích cho cậu mà chẳng nói lời nào. Tùng thấy la, sợ anh bệnh lân la hỏi thăm nhưng bị đẩy ra khỏi phòng không một lời giải thích.
Sáng hôm sau anh cũng đi mất tiêu không lời nhắn nhủ. Tùng chán nản nằm dài trên giường mình.
Vũ Phong cứ như mây như gió chẳng biết đâu mà lần. Cứ tưởng anh thích cậu đó thì ngay lập tức tạt một gáo nước lạnh. Nhưng Tùng cũng biết chắc một điều là anh không để dành trái tim anh cho cậu vì nếu anh yêu cậu thì không đối xử với cậu lạnh nhạt như vậy. Dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ tế nhị hơn, đó là cách đối xử khi người ta có quan tâm nhau. Tùng kết luận vậy và cậu nằm ăn vạ trên giường mình hết nửa ngày trời để tiêu hóa cho hết cái cảm giác khó diễn tả này. Nó đau đau, nó buồn buồn, kéo tâm trạng chùng xuống. Hết muốn nhúc nhích!
Nằm đâu cũng cỡ 10 giờ sáng cậu lại nhổm dậy. Không nghĩ nữa, chỉ vì cả tuần qua anh đối xử với cậu kỳ lạ quá làm cậu tưởng bở… Nhưng những gì như bây giờ thì mới đúng là anh với cậu từ trước tới giờ.
Chán!
Cũng là do cậu tự tưởng tượng tự hy vọng quá nhiều. Đi kiếm Xuân thôi, hôm qua cậu không đón nó thể nào hôm nay nó cũng ca một bài ca về tình nghĩa bạn bè dài mấy trăm cây số cho cậu từ từ thưởng thức. Cậu còn phải thanh toán cái lịch làm việc vì bị anh nổi hứng bất tử làm rối tùm lum, thế nào cũng bị anh trợ lý ca thán.