Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 72: Chương 72




– Cha mẹ thường khó chấp nhận con cái có giới tính thứ ba, nhưng cha mẹ cậu được tụi nó chuẩn bị đầy đủ mọi thứ một cách từ từ, không gây sốc. Như vậy rất hay, họ có thời gian suy nghĩ, từ từ chấp nhận cậu mà không làm ra mấy việc tổn thương tình cảm gia đình. Cũng đáng cậu gả em gái cho nó lắm.

– Ha…ha…anh nói đúng lắm. Này cậu phải cám ơn tụi tui đó nha._Xuân đắc ý còn Sơn thì nhăn nhó._

– Mốc xì…. Mà nghĩ cũng đúng. Ban đầu khi về báo tin Vũ Phong sẽ đến, em đã chuẩn bị tâm lý không dễ dàng gì để cha mẹ chấp nhận, sẽ phát sinh nhiều tình huống ngoài ý muốn nhưng họ chấp nhận rất nhanh, lại rất thông cảm… Bởi lúc đó rối quá… có thắc mắc nhưng không để ý kỹ lắm. Giờ nghe anh nói em thấy hợp lý hơn nhiều.

Ba người ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn trong phòng, đây là phòng của mẹ Vũ Phong trước giờ vẫn được đóng kín đến bà tổng cũng không được vào. Hôm nay lần đầu tiên Minh Hàn và Vũ Phong được vào.

Người phụ nữ được giới thiệu là mẹ của hai người đang ngồi trầm ngâm như suy nghĩ cái gì mông lung lắm, một lát sau bà mới cất giọng:

– Ta không nghĩ ông ta có thể để ả lộng tới mức đó. Không thì đã sớm tống ả đi, tránh hai đứa anh em thương tàn.

Minh hàn và Vũ Phong nhìn nhau. Hai chữ anh em thương tàn thì cũng không đúng lắm nhưng cũng không sai biệt là bao.

Vũ Phong nhớ một ngày nào đó đã lâu lắm, khi mà anh cùng Minh Hàn còn đấu đá nhau từng chút một anh còn có Kim Thành làm bạn, giờ nghĩ lại hình như Minh Hàn không có ai là bạn thân cả. Đến một ngày, khi cả hai hiệp lực chơi bà tổng một trận te tua thì cả hai bắt tay làm hòa, tuy không cùng mẹ nhưng cả hai có một mối sợ chung là ông bố và mối hận chung là bà mẹ và đứa em gái… Thôi thì làm hòa. Từ khi làm hòa cả hai thân thiết và rất hợp nhau, thêm Kim Thành nữa thì bà tổng không một ngày yên thân, cả hai càng bị ông bố mắng ngày càng dữ. Càng lớn sự sợ hãi với ông không giống lúc nhỏ, khi cả hai bước vào tuổi hai mươi cái lo trước mắt là kế vị và gia sản. Bà tổng càng tính toán thì cả hai càng không muốn chịu thua.

Khi ông bố giao chức giám đốc cho Minh Hàn, Vũ Phong ban đầu không giận nhưng cái câu “vì Minh Hàn là con của người phụ nữ ông ta yêu” Vũ Phong bỗng nổi giận vô cớ. Vì người đàn bà đó mà mẹ anh uất ức bỏ đi, vì người đó mà anh không có mẹ, giờ đây cha anh dành cho Minh Hàn mọi thứ…

Nhưng mọi chuyện chắc chỉ dừng ở đó nếu một ngày Minh Hàn không không nói với anh rằng:

– Anh không thể để em làm phó được. Cha không cho phép, cha bảo em còn nông nổi lắm. Không thể giao công ty cho em lúc này.

Vũ Phong như lửa châm thêm dầu. Ai mới là đồng minh của anh? Ai mới là người cùng anh đồng cam cộng khổ? Ai mới là người chia xẻ vui buồn với anh? Mới được cha quan tâm tới lập tức quay mặt với mình. Lời cả hai hứa sẽ hất cẳng bà tổng ra khỏi nhà, cả hai sẽ cùng nhau làm mưa làm gió sẽ thao túng mọi thứ, sẽ cho ông bố đáng ghét kia về hưu sớm… Vậy mà Minh Hàn đã vì lợi quên hết, lập tức nghe lời cha hất cẳng anh.Vũ Phong đã thề, anh sẽ tự lập mọi thứ không coi ai là người nhà nữa, không thèm động vào cái gia tài chết tiệt của ông ta nữa. Anh sẽ như mẹ anh ra đi không chịu nhục.

Vũ Phong bật cười, mối thù anh nuôi suốt thời thanh niên bây giờ bỗng dưng đổ một cái rầm vì những thứ anh không hề tính toán được. Về chuyện Tùng và Anh Kỳ ở đâu nhảy vào cuộc đời cả hai anh em làm mối quan hệ căng thẳng giữa hai anh em dường như giảm hết tám phần, thêm một bà mẹ chung nhảy ra thì mọi thứ cứ như trò đùa.

– Vì sao hai đứa lại đấu đá nhau thế? _Mẹ anh bất ngờ hỏi kéo anh ra khỏi những miên man về quá khứ_ Theo mẹ biết cha con không bạc đãi đứa nào?

– Không bạc đãi nhưng cũng không quan tâm._Minh Hàn thở dài_Ông ấy độc tài gia trưởng, nó làm người ta cảm thấy như ở tù.

– Còn con Vũ Phong?

– À có chút chuyện…chắc là bây giờ cũng không biết có còn là nguyên nhân không?

– …

– Một người hứa với con cả giang sơn trong tay sẽ cùng nhau hưởng, nhưng có lợi lại quên tình nghĩa… hừ!

Minh Hàn trợn trắng con mắt nhìn Vũ Phong rồi bất ngờ anh lao thẳng vào Vũ Phong túm cổ áo đẩy thẳng xuống nền nhà. Cả hai té chồng lên nhau, một nắm đấm vung lên nhưng Vũ Phong đỡ được hất Minh Hàn té lăn xuống khỏi người anh, lập tức Vũ Phong nghe bụng mình đau quặn, một cú đá của Minh Hàn đã nhanh chóng phi thẳng vào bụng…

– Dừng lại!!_Bà Hoàng Mai hét_ Hai đứa làm cái gì vậy? Biết bao nhiêu tuổi rồi không?

Cả hai dang nhau ra… Minh Hàn vẫn còn hậm hực nhìn Vũ Phong.

– Mẹ hỏi nó thì biết!

– Hỏi em, phải hỏi anh mới đúng.

– Ngồi xuống, nói chuyện cho đàng hoàng.

Vũ Phong và Minh Hàn lại ngoan ngoãn ngồi xuống, không giấu được vẻ không đồng tình.

– Con nói, làm sao lại đánh người?

– Nó dám vì chuyện con không bổ nhiệm nó làm phó giám đốc mà đem con ra đùa suốt bao nhiêu năm, đáng đánh.

– Không cần phó giám đốc. Cái chính là anh thấy lợi quên tình nghĩa.

– Đã nói là sau này sẽ giao, có bảo không bao giờ chưa.

– Hừ! Ông ấy nói thì anh nghe ngay. Cái gì mà bảo thằng này không chín chắn, ngụy biện… Uổng công thằng em này đối với anh như anh em ruột thịt.

– …Bốp… Không anh em ruột thịt chứ tụi bay là cái gì?_Bà Hoàng Mai giận dữ trừng mắt bộp cho Vũ Phong một cái rõ đau._

– Đáng…_Minh Hàn phụ họa._

– Hừ!

– Còn con sao lại thất hứa với nó.

– Mẹ cũng biết cha mà, ông ấy là cáo già đó…

…Bốp… Minh Hàn cũng không thua gì Vũ Phong, ăn cái bộp đau điếng.

– Nói năng bừa bãi, ông ta là cha con, không được dùng những từ ngữ khó nghe.

– Thì cha, ông ấy đâu có hiền từ gì. Sau khi con đề nghị để vũ Phong đến giúp con ông ấy không những không chịu mà còn cảnh cáo con: “Đừng nghĩ hai đứa làm gì cha không biết. Con an phận lo việc của con cho chu toàn đi, Vũ Phong tính còn nóng nảy bộp chộp chưa thể xử lý việc lớn. Khi nào thấy được cha sẽ cho nó tới công ty làm việc. Còn nếu cả hai tiếp tục gây chuyện cha tống cả hai ra đường”. Đó nguyên văn, mẹ nghĩ con nên từ chức giám đốc hay ở yên đó chờ ngày nó được bổ nhiệm.

– Lại ngụy biện.

– Chứ mày nghĩ một chức giám đốc chân ướt chân ráo làm được bao nhiêu chuyện._Minh Hàn tức anh ách. Thì ra lâu nay nó cứ úp úp mở mở đi hận anh chính là chuyện này. Nói rõ từ sớm có phải đỡ khổ anh không._

Bà Hoàng Mai muốn cười mà không dám cười. Hai thằng con to đầu mà cứ như trẻ nhỏ giành đồ chơi trước mặt bà.

– Rồi con gài anh con cho một thằng nhóc hả?

– Sao mẹ biết?

– “Sao mẹ biết” Hỏi nghe dễ thương. Mẹ còn biết một thằng nhóc tên Tùng với một đứa tên Kỳ Long nữa kìa.

Lập tức Minh Hàn và Vũ Phong giương bộ dạng phòng thủ ra nhìn mẹ.

– Mẹ định làm gì? _Cả hai đồng thanh hỏi._

– Tụi bay làm gì vậy? Muốn ăn tươi mẹ chắc. Mẹ gặp tụi nó rồi, cũng rất đáng yêu. Con dâu tốt…

– Mẹ!

– Mẹ!

– Sao hả, có thiện cảm với mẹ tụi bay rồi hả…bộp…bộp…Hư đốn… Sinh tụi bay ra để tui bay đối xử như thế hả. Cha con y như nhau.

– Con không giống cha.

– Con cũng vậy.

– Không giống chỗ nào? Đứa nào cũng độc tài, độc đoán, lì lợm. Có chỗ nào không giống hắn…

– Sao mẹ lại bỏ đi?_Minh Hàn đánh trống lảng sang chuyện khác._

– Rồi sao giờ lại về?_Vũ Phong cũng không muốn tiếp tục bị mắng._

– Không vì hai đứa bay mẹ không về đâu. Mẹ chưa hả giận về làm gì chứ. Nếu không vì hai cái đứa con trời đánh cả mẹ cũng không nhận ra này…

– Thôi bớt giận mà mẹ… Mà sao mẹ lại chấp nhận chuyện tụi con, không phải mẹ cũng nên giống cha phản đối mới đúng.

– Mẹ mày không cổ hủ như thế. Nhưng một phần vì lão phản đối mẹ sẽ tác thành, xem lão giám nói không không.

– Thật sao mẹ?_Vũ Phong với Minh Hàn mừng như điên. Không ngờ lại có thể dễ dàng được mẹ ủng hộ thế._

– Không phải cứ ông ấy phản đối là mẹ đồng ý. Con ta ta không muốn dính vào loại người hư hỏng. Mẹ đã nhìn qua chúng, cũng khen hai đứa bay biết nhìn người. Được, mẹ tác thành cho hai đứa.

– Vậy mẹ chịu đi gặp gia đình em ấy hả mẹ?_Minh Hàn lập tức tóm lấy cơ hội._

– Được! Còn con?_Bà quay sang hỏi Vũ Phong._

– Cũng cần, nhưng chưa phải lúc này. Lúc này cửa con còn chưa bước vào được chứ nói gì tới chyện khác.

– Em cũng có ngày như vậy, cho biết thế nào là vào nhà thấp thì phải cúi đầu.

Mặt Vũ Phong lúc này đúng là méo xẹo.

– Mẹ vì sao mẹ lại bỏ đi vậy? Thấy cha có vẻ nể mẹ lắm mà, không lẽ ông ấy lỡ có con riêng nên mẹ giận.

– Ông ta hả. Thật ra thì chuyện dài dòng lắm…_Bà Hoàng Mai bắt đầu kể_ Công ty này vốn là của ông ngoại con, nhưng lúc ông ngoại kinh doanh thì nó chưa có tiếng tăm lớn như bây giờ. Mẹ lúc đó quen cha con ở câu lạc bộ khiêu vũ, hợp nhau thì quen lâu dần thành không thể rời ra. Cha con lúc đó đang đi tìm việc, ông ta cũng chẳng giàu có gì.

– Mẹ không ngại cha nghèo sao.

– Ông ta giỏi.

– À, thì ra vậy.

– Không phải chỉ mình mẹ thấy được ông ta giỏi. Ông ngoại con cũng biết.

– Vậy là quá thuận lợi rồi.

– Hừ! Ông trời cũng thử lòng người ghê gớm. Cho đồ tốt tất có thử thách. Mẹ quen ông ấy vốn không câu nệ chuyện hai bên không môn đăng hộ đối. Ông ngoại con lại khác, ông muốn tìm một chàng rể để thừa kế sự nghiệp. Mẹ không nghĩ ông ấy lại chọn cha con, đáng ra ông ấy phải chọn những người có cùng địa vị hay kẻ có bằng cấp chẳng hạn.

– Mẹ gan quá, biết ý ông thế mà còn dám…

– Bất chấp ý của ông ngoại mẹ tới với cha con không cưới hỏi. Khi cha con xin được việc làm thì trời xui quỷ khiến thế nào ông ấy xin vào ngay công ty của ông ngoại con. Mẹ thì hồi hộp, cha con vì cứ nghĩ mẹ cũng cùng cảnh nên cứ thản nhiên như không. Tới khi mang thai Minh Hàn thì đùng một cái ông ngoại bảo phải gả mẹ vì tìm được chàng rể ưng ý. Mẹ còn đang khóc nháo làm trận làm thượng không chịu thì đàng kia cha con đề nghị mẹ trở thành người của ông ta trong bóng tối…Con biết ông ta mặt dầy thế nào không? Ông ta dám bảo với người đàn bà bỏ cả vinh hoa phú quý mang thai con ông ấy rằng ông ấy sẽ cưới người khác làm vợ, khi giàu có sẽ chu cấp cho hai mẹ con ta đầy đủ. Điên, mẹ cần gì tiền… Một bên ông ngoại con bảo ông ấy có cấp dưới rất giỏi, gia thế lại mồ côi chưa vợ, đồng ý ở rể theo họ ông ngoại để thừa kế sự nghiệp. Ông ngoại con rất cao hứng, một mực bắt mẹ gả…

– Không lẽ…

– Đúng! Người ông ngoại con chọn trúng chính là cha bay. Thiệt trớ trêu, khi mẹ biết ra thì cục tức càng cao. Không hề mừng, người đàn ông của mẹ vì một gia tài kếch xù vì tiền tài địa vị dám bỏ rơi mẹ… Mẹ ra cho ông ấy hai con đường lựa chọn: Một là bỏ việc làm cưới mẹ, hai là cưới cô tiểu thư đó vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy mẹ và đứa trẻ chưa được sinh ra nữa.

– Vậy cha chọn cái nào?

– Chọn? Hắn chọn cả hai. Dám đem giam mẹ lại…hừ…còn hứa hẹn sẽ không yêu người vợ chính thức cưới hỏi, sẽ để cho Minh Hàn mai này thừa kế sự nghiệp của ông ta. Đứng tư cách là người đàn bà sẽ cưới ông ta chính thức thì cả nhà ta bị lừa tiền, còn tư cách người yêu của ông ta thì ta bị lừa tình. Đâu có dễ vậy…

– Vậy cuối cùng sao hai người lại có thêm con._Vũ Phong vô cùng thắc mắc_

– Thì mẹ đợi tới sát ngày cưới thì gọi người tới đem mẹ về. Con biết cái mặt cha con lúc mẹ xuất hiện như thế nào không? Mẹ chỉ cần nhìn thấy cái mặt cha con lúc đó là thấy hả biết bao nhiêu giận. Mẹ định sẽ vạch mặt ông ta, nhưng sau khi xác nhận rằng mẹ đúng là người ông ta phải cưới… Mẹ tới giờ con ân hận… Mẹ đã bị cái mặt hạnh phúc vui mừng đến đỏ bừng của lão làm mẹ bỏ mất thời cơ tốt vạch mặt lão lừa đảo.

– Chung quy cũng vì mẹ yêu cha, nhưng cha cũng lợi hại thiệt. Dám toan tính ly miêu tráo chúa, đem con mình thế chỗ chân mệnh thiên tử. Nhưng nếu cha sinh một đứa khác thì nó cũng là con ổng vậy. Là con nè_Vũ Phong chỉ chỉ mình_ Hèn gì bà tổng nói không sai, Minh Hàn là con của người yêu, còn con là con của người vợ bị ép cưới. Nếu mẹ là hai người khác nhau hay là một thì bà ta cũng nói không hề sai.

– Kết quả tốt đẹp thế sao mẹ lại bỏ đi?

– Nhưng sau đó cục tức không thể bỏ xuống được, mẹ cứ canh cánh bên lòng. Nếu đứng ở địa vị mẹ là cô gái ông ta dưỡng bên ngoài thì bao lâu ông ta vì vợ đẹp con ngoan mà ruồng bỏ hai mẹ con hay không, ông ta từng làm qua một lần rồi đấy thôi. Nếu đứng địa vị là con gái ông ngoại con, mẹ là vợ chính thức của hắn mà hắn lại dưỡng một người khác ở bên ngoài yêu hơn yêu mẹ, dám dự định đem con của một người đàn bà khác chiếm đoạt địa vị của mẹ, sự nghiệp của ông ngoại con… Những chuyện này gặm nhấm mẹ mãi đến một ngày mẹ không chịu nổi đã bỏ đi…

– Bỏ cả con, tụi con còn nhỏ như vậy…

– Ông ấy dễ gì cho mẹ mang theo hai đứa bây, hai đứa bây lúc đó là bảo bối của ông ta đó chứ. Có cái thứ gì được quảng cáo là tốt cho trẻ con mà ông ta không tha về nhà. Chất đầy đó có sử dụng hết đâu. Ông ngoại con lúc đó rất tâm đắc đã chọn được một chàng rể quý yêu vợ yêu con. Không biết là suýt nữa thì mất cả không còn gì.

Minh Hàn và Vũ Phong lại nhìn nhau như không bao giờ tin rằng chuyện bà Hoàng Mai kể là sự thật.

– Vậy sao sau này ông ấy lại cưới vợ, lại đâu có coi tụi con vừa mắt miếng nào đâu…

– Ông ta làm vậy để mẹ nóng ruột quay về. Nhưng mẹ thừa biết ông ta chẳng làm hại tới tụi con đâu…Cuối cùng…ông ta ra chiêu lấy vợ kế…

– …

– Mẹ càng không về.

– Cuối cùng…?

– Thật ra nhiều năm nay ông ta vẫn lằng nhằng theo năn nỉ mẹ về. Nhưng sĩ diện bảo khi nào mẹ bằng lòng về thì mới chịu bỏ người đàn bà đó…không thì cứ để cô ta chiếm hết những gì đáng ra là của mẹ. Xì!! mẹ mà cần sao…

– Vậy rốt cuộc tụi con là người chịu thiệt thòi nhất.

– Mẹ biết, cho nên lần này về là đền cho hai đứa bay…ha… Người mẹ này tốt không?

– Trời ơi, có cha mẹ kiểu này thà không có còn hơn._Vũ Phong than thở_

– Còn nói nữa đừng hòng mẹ đi hỏi vợ cho.

– Không có, có mẹ là tốt nhất…_Vũ Phong cười nịnh nọt cầu tài_

– Mẹ lần này về luôn?

– Không muốn cũng không được. Mẹ đã thoả thuận với cha tụi bay. Ông ta đồng ý chuyện của tụi bay, mẹ sẽ về.

– Ôi trời! Hoan hô mẹ. Mẹ là nhất…_Minh Hàn ôm mẹ nịnh nọt không thôi_

– Vậy mẹ sẽ tái hôn với cha hả?

– Ta có ly hôn lúc nào đâu mà phải tái hôn_Bà Hoàng Mai bình thản trả lời_

– Hả?

– Hả?

– Vậy bà tổng!!! Thì sao…o?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.