Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 78: Chương 78




– Anh chỉ là ông chủ? Em ngoan ngoãn ở bên anh không gì khác ngoài anh là ông chủ. – Mặt Vũ Phong sầm xuống, giọng anh tỏ rõ anh đang rất kiềm chế bản thân không nổi giận._ Tùng, nếu em có gan lập lại một lần nữa điều đó em sẽ hối hận.

– Anh…anh lúc nào cũng dùng giọng điệu đó với em. Vậy không phải ông chủ chứ còn là gì, ngoài hăm dọa và ra lệnh anh có còn cách nào khác đối xử với em không? – Tùng không nén nổi giọng mình, cậu to tiếng với Vũ Phong.

– Có! Trừ khi từ miệng em không có mấy chữ “Anh chỉ là ông chủ của em”. Đừng nói cho anh biết trước nay em ngoan ngoãn như vậy đều do anh là ông chủ của em. Vậy bây giờ anh không phải là ông chủ thì sao, em liền đổi thái độ.

– Không có! – Tùng phát hiện mình vừa nói bậy.

– Thực không có? – Giọng Vũ Phong lập tức dịu đi.

– Không…không có. – Tùng quên mất mình đang bắt bẻ Vũ Phong, thoáng chốc lại bị anh áp đảo.

– Vậy thì ngồi xuống ăn cơm, anh còn chưa tắm rửa cả ngày nay. – Vũ Phong đổi thái độ nhanh đến nỗi Tùng không theo kịp.

Vũ Phong tiến tới lần nữa lấy túi xách của Tùng quẳng sang một bên rồi kéo cậu ngồi vào bàn ăn. Anh tự tay vào bếp bưng những thứ Tùng đã làm dọn đầy đủ lên bàn. Tự tay xới cho cậu chén cơm rồi gắp thức ăn vào, không quên đặt đũa vào tận tay cậu, những chuyện vốn xưa nay toàn do Tùng làm. Tùng một lời cũng không nói im lặng ăn, Vũ Phong thỉnh thoảng bắt chuyện nhưng Tùng cũng chỉ ậm ừ.

– …

– Bảo thằng Sơn về đây ở đi, ở phòng trọ chi cho cực, trong nhà còn rất nhiều phòng mà.

Tùng dừng ăn, đề tài này Tùng không thể ậm ừ cho qua, trong lòng Vũ Phong cũng đắc ý không thôi. Anh biết động đến gia đình Tùng là cậu thể nào cũng không tiếp tục làm ngơ anh.

– Nó ở đó với Xuân, cũng không có gì không tiện, vả lại hai người chia tiền phòng cho nhẹ. Bây giờ nó đi ai chia tiền phòng với Xuân. Mà em nghĩ nó ở đây sẽ không quen đâu. Cám ơn anh. – Tùng lập tức khéo léo từ chối.

– Năm sau bé Lam cũng có dự định lên thành phố học làm giáo viên. Con gái ở bên ngoài không tốt, em cứ để tụi nó về đây em cũng dễ dàng trông chừng. – Vũ Phong vẫn không bỏ ý định.

– Em ở bên đó trông tụi nó cũng được mà.

– Linh năm sau cũng tốt nghiệp cấp ba rồi, sức học của nó rất tốt, cứ lên đây luyện thi một thời gian đường vào đại học cũng không khó.

– Anh à! Cha em sẽ không thích tụi nó làm phiền người khác đâu. Tụi nó lên em sẽ chỉ tụi nó cách vừa có thể học vừa có thể làm…vả lại em cũng lo được cho tụi nó mà, anh không cần để ý quá.

– Là anh hứa với tụi nó sẽ lo cho tụi nó khi tụi nó lên thành phố học. Lam, Linh cũng đồng ý rồi em lại làm khó. Anh nghĩ cha em sẽ rất nhanh gật đầu để hai cô con gái cho anh giám hộ, em và thằng Sơn dù gì cũng là con trai ra ngoài thế nào cũng được nhưng hai đứa nó là con gái, khác.

Tùng lần nữa muốn nghẹn cơm vì nghe Vũ Phong nói. Từ khi nào anh quan tâm tới nhiều thứ như vậy, những thứ chẳng mang cho anh lợi lộc gì.

– Anh! Anh tự dưng quan tâm tới tụi nó dữ vậy?

– Anh đã làm quen với tụi nó hết rồi mà, tình cảm cũng rất tốt hơn nữa em của em cũng như em của anh mà, không lo cho tụi nó đàng hoàng sao đáng mặt làm anh. Anh còn chưa trả ơn tụi nó giúp đỡ anh rất nhiều khi anh ở nhà em nữa. – Vũ Phong cười, nói rất thành thật.

– Em không nghe lầm chứ? Không giống anh trước đây.

– Tùng, anh biết trước đây anh thật quá đáng nhưng cũng là trước đây, nếu em không cho anh cơ hội sao em biết anh có khác xưa không. Tùng! Tin anh đi, anh yêu em, rất yêu, yêu rất nhiều. Từ từ anh đền bù lại cho em hết mọi thứ, nếu bây giờ anh nói rằng không nhìn thấy em ngày nào anh ăn không ngon ngủ không yên ngày đó chắc chắn em sẽ không tin. Nên em về nhà đi, như vậy em mới thấy anh có nói dối em hay không.

– …

Tùng vốn nghe lời Anh Kỳ, cậu hôm nay tới nhà Vũ Phong chính là “về nhà” nhưng không lường trước lại có sự xuất hiện của Kim Thành, Tùng xuất hiện thêm một cảm giác hờn giận không thể tả thế là cậu nhất nhất muốn đi.

Mà Vũ Phong là kẻ khó ưa, cậu đang hờn giận trong lòng chưa thôi đã vì một câu nói hớ hênh bị anh chụp lấy bắt chẹt ngược lại cậu. Dám nói cậu thay đổi này nọ. Mà không, tại sao cậu lại nhượng bộ khi Vũ Phong nói cậu thay đổi, cậu đang nói chuyện cậu giận anh mà sao lại thành anh giận ngược lại cậu thế.

– Anh thật đáng ghét. – Tùng bật thành tiếng.

Dĩ nhiên trong phòng ăn chỉ có Vũ Phong và Tùng, thêm nữa mọi giác quan của Vũ Phong cũng đã tập trung trên người cậu, Tùng dù nói nhỏ mấy anh cũng nghe không sót một lời.

– Em thật sự nghĩ vậy sao? Anh rất đáng ghét? – Vũ Phong nhìn Tùng rất nghiêm túc chờ câu trả lời.

– Em…em không định nói vậy…chỉ là… – Không hiểu sao Tùng có cảm giác không nên nói lung tung, nhất là cái từ “ghét anh” không nên lập lại.

– Anh rất dễ thương? – Vũ Phong trả lời thay Tùng.

– Cũng không phải vậy!

– Vậy thì là như thế nào?

Vũ Phong rời khỏi chỗ ngồi, anh đến cạnh Tùng, ngồi trên gối, hai tay nắm lấy hai bàn tay cậu, một không khí vô cùng kỳ lạ làm Tùng khó thở. Cậu không biết Vũ Phong lại tiếp tục giở chiêu gì.

– Vẫn yêu anh chứ, Tùng!

– Tại sao…tại sao lại hỏi chuyện này? – Tùng bối rối, Vũ Phong đặt vấn đề ngoài dự tính làm Tùng không biết phải trả lời làm sao.

– Vì anh làm em rất buồn, anh biết có thể anh đã đánh mất tình yêu của em dành cho anh rồi. Nhưng nếu bây giờ em nói em vẫn còn yêu anh dù chỉ một chút anh sẽ không bao giờ làm em phải buồn nữa. Anh sẽ mang đến cho em niềm vui, sẽ không để em ân hận vì đã yêu anh.

– Em… Vậy anh Kim Thành? – Cuối cùng Tùng cũng có thể mở miệng hỏi vào việc cậu muốn hỏi nhất.

– Kim Thành thì sao, cậu ấy liên quan gì đến chuyện anh và em. Em đừng nhìn thấy cậu ta như vậy mà nghĩ lung tung, chuyện lúc nảy không có gì ý nghĩa gì đâu. Cậu ta hay đùa quá lố. – Vũ Phong đánh trống trong bụng, chỗ nguy hiểm muốn né cuối cùng cũng bị hỏi tới rồi.

– Em biết anh ấy yêu anh và anh cũng luôn rất coi trọng anh ấy.

Vũ Phong khẽ sượng người, anh luôn nghĩ Tùng không hề biết chuyện này.

– Em đang nói gì thế, đúng Kim Thành với anh là một người bạn rất quan trọng nhưng không phải như em nghĩ. Không có chuyện yêu đương gì ở đây cả.

– Anh không cần nói tránh, em biết chuyện này lâu rồi từ khi em không là gì của anh cả. Anh không cần…

– Em nói lung tung chuyện gì nữa. Cái gì mà từ khi em không là gì của anh…

– Không đúng sao? Vậy nói em biết lúc anh phạt em mấy bạt tai vì túm áo Kim Thành em là gì của anh. Anh có biết lúc đó Kim Thành đã nói với em những gì không? Anh ta châm chọc em đũa mốc muốn chòi mâm son đấy. Anh ta cứ làm như em là tình địch của anh ấy vậy, hạ nhục người khác.

– Ah, à… Vậy ra Kim Thành sáng suốt hơn anh nhiều quá, cậu ta nhìn ra được em sẽ là tình địch của cậu ấy. Chứng tỏ người ngoài còn có thể thấy anh rất thương em khi mà chính em lẫn anh vẫn không biết mà, tin anh chưa?

– Anh…! Anh nói đi đâu vậy. Anh yêu em từ hồi đó khi nào… Có ai không nghe một lời công bằng nao mà đánh người yêu đâu. Anh làm gì có để em trong mắt… – Tự dưng cậu đang ghen thành ra tự mình đưa ra lý do cho Vũ Phong tự biện hộ, không lẽ thực sự suốt đời Tùng cũng không thể trên cơ anh một lần nào sao.

Tùng cảm thấy chắc chắn mắt cậu đã đỏ lên rồi nên cậu cúi mặt càng thấp để giấu đi, khổ nổi Vũ Phong ngồi thấp hơn cậu rất nhiều nên anh nhìn thấy hết.

– Vẫn yêu anh chứ, Tùng! – Vũ Phong lập lại lần nữa câu hỏi chưa được trả lời.

– …

– Nếu em không nói gì anh sẽ xem như em trả lời có đấy nhé… Em trả lời vẫn rất yêu anh đúng không…? Anh nghe rồi. Vậy là anh có thể ở cạnh em tiếp phải không? Em cũng sẽ ở cạnh anh mãi phải không? Sẽ không còn giận anh nữa phải không…? Từ nay anh và em sẽ là một. Tùng! Anh yêu em.

– Nếu em nói không thì sao? – Tùng ngẩn mặt nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe đã ngân ngấn nước.

– Hết giờ cho em trả lời rồi. Không được tính.

– Anh… đáng ghét. Anh lúc nào cũng ăn hiếp em.

Vũ Phong nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất, ôm cậu thật chặt trong tay mình. Bữa cơm đành phải bỏ dở…

Buổi sáng thức dậy, còn đang trong trạng thái mơ màng, Tùng cảm thấy cả người lạnh lạnh_ Cảm giác không có cái gì trên người._ Nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua làm Tùng thiểu não. Cuối cùng cậu cũng thua Vũ Phong, cậu giận chẳng được mấy ngày cũng bị anh dụ mất, trao thân vào tay giặc. Tùng chán nản, tới chừng nào tiếng nói của cậu mới có trọng lượng với anh đây? chứ không phải lời anh nói là quân lệnh của cậu. Anh nói gì một lát cậu cũng nghe, vâng lời như lính.

Tùng thò đầu ra khỏi chăn, mặt còn mơ mơ chưa tỉnh đã thấy Vũ Phong nhìn cậu cười thỏa mãn. Tùng nhăn mặt. Không cần nhìn khuôn mặt luộm thuộm của cậu sát tới như vậy chứ, xấu lắm. Vũ Phong ôm hai má cậu xoa xoa vò vò, giọng ngọt còn hơn mía đường.

– Em chuẩn bị đi, chúng ta sang gặp cha mẹ anh. Em chưa gặp họ lần nào phải không?

– Chưa. – Tùng lắc nhẹ đầu.

Cậu không để ý lắm câu hỏi của Vũ Phong mà trả lời đại. Cậu đang bận nghĩ tới những lần gặp trước với cha Vũ Phong. Ông ta từng cảnh cáo cậu đừng dính tới con trai ông ta, Tùng cũng không biết một người gia trưởng, độc tài, dữ dằn chỉ có hơn không có kém Vũ Phong đã dùng thái độ như thế nào để đến nhà cậu nói chuyện. Mà không chỉ một nhà mà những hai nhà. Lý do nào làm cho ông, một người phản đối kịch liệt chuyện hai kẻ cùng giới yêu nhau lại nhanh chóng đồng ý như thế.

Mẹ Vũ Phong thì cậu chưa từng gặp, nhưng một người phụ nữ bị chồng bỏ hay phải bỏ một người chồng như cha Vũ Phong thì chắc chắn thuộc dạng người trái với bà tổng. bà chắc chắn là một người hiền lành, dịu dàng. Có phải chăng bà chính là người đi năn nỉ cha Vũ Phong chấp nhận chuyện của con cái.

– Tùng! Tùng!

– Dạ!

– Em đang nghĩ chuyện gì vậy? Anh gọi mấy lần mà không trả lời.

– Dạ!… Anh! Em… không gặp cha anh được không?

– Đùa? …Thôi được, em không gặp cha anh cũng không sao, anh cũng chẳng muốn gặp ông ấy. Nhưng mẹ anh thì em phải gặp. Nhanh lên thay đồ đi.

Tùng thở phào, Vũ Phong không lẽ thay đổi dữ vậy sao, cậu nói một tiếng không gặp anh liền đồng ý. Vũ Phong trở nên chiều ý cậu triệt để như thế từ lúc nào?

– Mẹ anh đang ở đâu, có nên mua gì đó đến không? Em chưa gặp bác gái lần nào, không biết bác là người như thế nào, chắc hiền lắm ha. – Tùng nhấc được nỗi lo trong lòng cười rất tươi nói với Vũ Phong.

Trái với dự định Vũ Phong sẽ đồng ý với ý kiến của cậu, Vũ Phong im lặng nhìn Tùng rồi thở dài.

– Em đã gặp mẹ anh rồi.

– Chưa!

– Bà bảo đã từng gặp em rồi.

– Không, em chỉ gặp cha anh…

– Gặp cha anh? Khi nào?

– Trong lần ông ấy tới nhà với bà Tổng, lần trong bệnh viện chưa kể trong lần anh khai trương Vũ Trường đó, bác trai có gọi em ra nói chuyện…

– Gọi em nói chuyện? – Vũ Phong cảnh giác, chuyện này anh chưa từng nghe Tùng nói đến.

– Cũng không nói gì nhiều, chỉ vài câu thôi.

– Vài câu. Em biết một câu của ông ta đáng giá cỡ nào không, ông ấy nói gì với em? Đừng nói với anh ông ta chỉ hỏi thăm sức khỏe thôi nhé.

– Cũng gần giống vậy…- Tùng cười gượng.

– … – Vũ Phong im lặng nhìn Tùng chờ đợi câu trả lời.

– Em… -Nhìn thái độ của Vũ Phong là Tùng biết anh không muốn nghe cậu quanh co_ Ông ấy muốn cho em một số tiền lớn để em đừng bám theo anh. – Tùng nhỏ giọng tỏ thái độ thành thật báo cáo.

– Vậy em trả lời như thế nào?

– Trả lời như thế nào! Anh hỏi em?

– Phải.

– Anh còn hỏi! – “không phải sự thật đã trả lời cho anh rồi sao. Cậu vẫn bám theo anh đấy thôi có làm theo lời của ông tổng đâu”.

– Anh muốn biết em trả lời ông ấy thế nào mà bấy lâu ông ấy cũng không có động tới em. Theo lý thì không vâng lời ông ta thì em không toàn vẹn tới bây giờ. – Vũ Phong tỏ ra vô cùng thắc mắc, ngạc nhiên lẫn lo lắng.

– Anh lo cho em sao? – Tùng nghe vui trong bụng, không phải anh lại nghĩ cậu hám lợi.

– Dĩ nhiên, và anh cũng muốn biết em đã nói gì mà thuyết phục được ông ấy.

– Thuyết phục? Làm gì có, lúc đó em chỉ có im lặng chứ nói được gì. Vả lại ông ấy cho em thời gian quyết định con số muốn nhận để không được bám theo anh nên cũng không có nói gì nhiều lắm.

– Vậy sau đó em có liên lạc với ông ấy?

– Không, em về nghĩ kỹ lắm. Không nghe lời ông ấy cũng chết, mà không nghe lời anh cũng chết. Thôi đành vậy, chết kiểu gì thì đành phó mặc cho ông trời định đoạt giùm.- Tùng quá mức thành thật.

– Em…không phải em vì yêu anh nên không nhận lời ông ta? Em không nhận tiền chỉ vì lí do như thế sao? Em…

– … Ha…a…a…à…em…em… – Tùng lần này líu lưỡi thật, cậu sao mà thiệt tình dữ vậy. Vũ Phong mặt đen xì rồi. cậu bây giờ mới đúng lá chết chắc.

– Em…em thậm chí còn không cãi một lời? – Vũ Phong nhấn mạnh chi tiết Tùng đã không hề lên tiếng bênh vực tình cảm của hai người.

– Cãi…cãi… anh muốn em cãi chuyện gì?

– Chẳng hạn như “Em yêu anh là thật lòng, tiền bạc không mua chuộc được em ấy”. – Vũ Phong tức giận bừng bừng, trong khi anh chống đối các đấng sinh thành đứng trước nhiều nguy cơ có thể sẽ bị cha anh ép đến ra đường mà đi ăn xin như Minh Hàn thì cậu nhóc chẳng mảy may bảo vệ tình cảm của hai người. Ít ra cũng lên tiếng khẳng định cậu nhóc cũng yêu anh chứ. Trời ơi tức chết anh mà.

– Em có yêu anh không? – Vũ Phong nói như hét.

– Có – Tùng lập tức trả lời không dám chậm trễ.

– Vậy tại sao em không làm gì để bảo vệ tình yêu của chúng ta chứ. Ít ra là trong ý nghĩ của em.

– Để làm gì? Anh còn chưa có yêu em nữa thì em biết bảo vệ cái gì? – Tùng thản nhiên khẳng định làm mặt Vũ Phong càng tối hơn.

– TÙNG! Em chọc gan anh phải không? Đừng nói với anh là khi cha anh đặt vấn đề với em chúng ta là hai người xa lạ.

– Không phải.

– Vậy thì em nói xem, cho anh câu trả lời đàng hoàng.

– Anh phi lý, không dưng lại la em. – Tùng mặt buồn thiu, anh nói không sai nhưng thực sự mối quan hệ của cả hai không rõ ràng, cậu lấy gì mà bảo với chẳng vệ.

– Thôi được rồi, chuyện qua rồi không nói nữa. – Vũ Phong thấy Tùng xịu xuống cũng thấy không nên la lối chuện đã cũ rích cũ mèm nữa. – Cũng may là ông tổng không làm gì em, những chuyện như vậy ít ra em nên nói với anh không thì em có chết cũng không biết tại sao đâu.

– Chắc do người họ hàng gì đó của anh nói giúp nên cha anh không làm gì em cả.

– Họ hàng? – “Anh có họ hàng nào có khả năng làm cha anh nghe lời sao?”.

– Người đi cùng Kim Thành hôm đó đó. Bà ấy…

– Em đã gặp Kim Thành trước đây?

– Dạ, ngay sau khi cha anh rời đi thì người đó cùng Kim Thành tới, ban đầu em còn không nhận ra anh ấy.

– Em cũng chưa từng nói cho anh biết em có gặp Kim Thành. Em biết cậu ấy vẫn còn sống trong khi anh cũng chỉ vừa gặp cậu ấy hôm qua, tới hôm qua anh mới biết cậu ấy không chết.

– Em, hôm qua em cũng mới hay anh không biết. Lúc đó anh Kim Thành bảo em đừng nói, em nghĩ anh ấy muốn dành bất ngờ cho anh.

– Em còn chuyện bí mật nào giấu anh nữa không hả Tùng? Không lẽ anh thật không xứng để cùng em chia xẻ gánh vác mọi thứ sao?

– … Không…phải…em!.!.! – Tùng lúng túng khi Vũ Phong lại bắt đầu tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.