Nắng ban trưa gay gắt dội thẳng vào căn phòng vắng lặng, thoảng tiếng
rên rỉ. Chàng trai nằm co ro trên giường, chăn bông đắp kín người vẫn
thấy lạnh. Đầu anh nặng trịch như có keo dính chặt vào gối, không cách
nào gượng dậy nổi.
Minh Quý thở rất nhẹ, làn môi mỏng khô nứt
bật ra những âm không rõ ràng. Trán anh lấm tấm mồ hôi, trên người còn
nguyên bộ đồng phục thanh lịch từ lúc tan học. Bụng anh đau quặn, từng
cơn buốt nhói lan đến tận đỉnh đầu khiến anh ngủ không trọn, chỉ những
giấc chập chờn. Thứ ám ảnh ngay cả trong mơ là cô gái nhỏ với mái tóc
rối thường bị gió quật tung, bước chân luôn nằm gọn trên từng ô gạch…
“ Anh xin lỗi, Đông Vy, xin lỗi… ”
Nằm mê man rất lâu, tựa hồ cả thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua, Minh Quý
mới tỉnh giấc, lặng lẽ nhìn quanh. Sắc đêm phủ kín ngoài khung cửa, thời gian như lắng đọng với những cú nhích đều đặn của kim đồng hồ. Anh đã
mê man suốt một ngày, cũng không buồn nhúc nhích, chỉ nằm nghe và đếm
từng tiếng tích tắc buồn tẻ, đôi mắt vô hồn dán chặt trần nhà … mông
lung.
- Cậu cảm nặng, sao không nói cho ai vậy?
- Kê tôi!
Minh Quý gạt mảnh khăn gấp còn chườm trán, làm động tác hết sức trẻ con là kéo chăn trùm kín mặt. Anh không cảm thấy lạ với sự có măt đường đột của quản gia Lâm tại đây bởi ông ta và Đinh Hữu Phong là hai kẻ tùy
tiện nhất thế giới này, thích thì sẽ đột nhật nhà người khác, mặc kệ chủ nhà có cho phép hay không!
- Cậu xuất huyết dạ dày à?
- Kệ tôi!
- Nốc rượu cho lắm vào!
- Kệ tôi!!! – Minh Quý quát lớn.
Thật khó chịu! Người quản gia này thân cận cận với Hữu Phong nhưng cũng
rất gần gũi với anh . Mọi thứ về Minh Quý, ông ta đều tường tận hơn cả
chính bản thân anh. Từ bé đã thế và bây giờ vẫn luôn thế. Bất kể chuyện
gì quanh anh, ông ta luôn là người nắm rõ trước tiên.
Minh quý
vốn sống khép kín, bề ngoài luôn trái ngược với nội tâm nhưng trước một
Lâm quản gia cáo già, anh chưa từng phải vờ vịt, mà nếu có, cũng không
qua nổi con mắt tinh tường của ông ta.
- Tôi có một tin vui và
một tin buồn dành riêng cho cậu đây! - Quản gia Lâm bưng tô cháo đến
ngồi cạnh giường, nhìn chàng trai đang cuộn tròn trong chăn đầy buồn
cười. - Cậu muốn nghe tin vui hay tin buồn trước?
- Vui là tôi hạ sốt rồi, đúng chứ?
- Sai! Vui là Hữu Phong đã về đây. Em trai cậu đang hồi phục rất nhanh.
- Sao không chết luôn đi? Thế này mà gọi tin vui à!
- Vui chứ! - Quản gia Lâm cười mỉm, đọc rõ tâm tư của người cháu ruột – Cậu sẽ hết dằn vặt, hết trách mình. Không vui sao được!
Lời tố cáo kia chính xác đến mức Minh Quý tức nghẹn, thu tay nện mạnh lên gối. Hiềm khích giữa anh và cậu em trai, quản gia Lâm là người rõ nhất thế
mà ông ta coi như không có, cũng chẳng thèm hòa giải hay khuyên can. Kệ! Ông ta chỉ hay thở dài, than thở rằng hai người ghét nhau do quá giống
nhau…
Minh Quý hé mắt khỏi chăn, lườm:
- Còn tin buồn là gì đây?
- Đông Vy vẫn còn sống!
Hồ Minh Quý tung luôn chăn, ngồi bật dậy với vẻ mặt bàng hoàng. Anh đã
ngờ ngợ về điều này từ mấy hôm nay khi học viện đồn thổi việc gặp người
giống cô gái nhỏ. Anh chỉ không ngờ nổi mình bị lừa ngay trước mặt như
thế. Rõ ràng trông đám y tá bác sỹ xúm quanh Đông Vy, luôn miệng bảo “
Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức .” Sau đó, còn có dì của cô gái nhỏ
nhận tro cót đem về quê… Cú lừa này, ngoạn mục thật! Dù sao thì...
- Đây mới là tin vui! – Minh Quý cười nhẹ.
- Buồn chứ! Cậu sẽ không biết phả đối mặt với cô bé ấy thế nào. Thú
thật là cậu cố ý gây tại nạn thì có lẽ người ta không nhìn mặt cậu nữa,
còn giấu giếm thì cậu sẽ không sống nổi với mình! – Lôi hết suy nghĩ của chàng trai ra nói chán chê, quản gia Lâm vờ thở hắt – Haiz, buồn quá
phải không!
- Lão già chết tiệt! Tôi không ăn cháo của ông!
Minh Quý nhảy dựng, lại chui vào chăn ôm một bụng bất mãn.… Chết tiệt! Có cần hiểu anh đến thế không?