Hồ Minh Quý, xóa nợ nhé! Em không có khả năng chi trả!
*
- Tại sao anh ấy lại không muốn?
Thầy giám thị chưa vội trả lời, chỉ lơ đãng khuấy nhẹ tách cà phê như
gợi thêm trí tò mò từ cô con gái nuôi. Quản gia Lâm vốn đứng ngoài cuộc
trò chuyện của hai bố con bỗng lên tiếng:
- Hữu Phong rất trọng hình thức! Cậu ấy sẽ không muốn cháu thấy cậu ấy trong đồ bệnh nhân. Hiểu chưa cô nhóc?
- À, hóa ra anh ấy cũng biết ngại!
- Hahaha!
Cùng lúc, hai người đàn ông trung niên phá lên cười trước lời nhận xét
hồn nhiên của cô gái nhỏ. Buồn cười quá đi chứ! Thiếu gia nhà họ Đinh
vốn cao quý là thế, trong mắt một thiếu nữ bình thường lại là kẻ
không-biết- ngại! Tuy điều đó… không hẳn sai nhưng người khôn ngoan
không bao giờ nói ra hết thảy những gì mình biết. Chẳng may ai kia nghe
được thì cô gái nhỏ sẽ… chết chắc rồi!
Thầy giám thị cùng quản
gia Lâm im bặt, len lén nhìn chàng trai xuất hiện từ lúc nào. Hơi thở
lạnh lẽo mang mùi tàn bạo lan tỏa khắp văn phòng vừa nãy còn ngập tiếng
cười. Ánh mắt cảnh cáo như có ma lực, đánh đổ cốc chè trên tay cô gái
nhỏ…
- À, hóa ra Vy cũng biết sợ! – Hữu Phong dằn hung dữ vào
giọng nói, chẳng để bất kỳ người nào kịp mở miệng đã túm áo Đông Vy lôi
xềnh xệch. Đánh anh, anh có thể chấp nhận. Mắng mỏ anh, anh có thể cho
qua. Còn bêu xấu anh ...chết chắc! Phải biết anh là ai và mình là ai!
Anh chừa cơ hội để cô nhóc theo đuổi anh chứ đâu phả nới lỏng khoảng
cách để cô cô nàng lộng hành. Dám lợi dụng lúc anh ngủ chạy tới đây tụ
tập nói xấu anh!
Đông Vy nén đâu bước theo Gió Quỷ, khẽ nhăn
mặt xuýt xoa, tay đang bị nghiền nát nhưng không dám than vãn. Cô biết
anh rất tức giận với lời buột miệng kia. Phải là cô, cũng phát điên nếu
bị cho là không-biết-ngại ...
- Này, buông tay cô ấy ra!
Đôi giày thể thao khựng lại, Đinh Hữu Phong quay người ném chút ngạc
nhiên vào kẻ cả gan ra lệnh cho anh. Là một tên con trai cao ráo, mảnh
khảnh trong bộ đồng phục Trung Anh. Mái tóc lãng tử khẽ phất phơ trong
gió, gương mặt. Dường như hắn đẹp nên người cạnh anh cứ nhìn chằm chằm
như bị thôi miên.
- Buông? – Gió Quỷ vờ thắc mắc.
- Cậu hiểu đúng rồi đấy! Giờ thì buông cô ấy ra! – Nam sinh lạnh lùng không kém.
- Nếu không? – Hữu Phong nhếch miệng, thách thức. Cảm nhận rõ sự run rẩy từ bàn tay mềm mại của ai đó.
- Nếu cậu có ý định bóp nát tay cô ấy, tôi sẽ không cản. Nhưng này, cậu
dám chắc là mình có can đảm làm người cậu yêu đau hay không? – Đôi môi
cánh anh đào nhấn nhả, đùa cợt – Nếu không, thôi ngay cái trò chà đạp
người khác như đồ chơi của cậu đi!
Gió Quỷ nghiến răng, muốn
nện tên kia trận nhừ tử ngay lập tức. Cái mặt hắn ta thật biết gợi đòn! Ý nghĩ bạo lực lúc ấy bị dập tắt bởi cái níu tay dịu dàng của cô gái nhỏ, giọng nói khe khẽ kèm âu lo.
- Đừng anh!
Đừng? Hữu
Phong khó tin nhìn cô gái nhỏ đang căng thẳng nín thở, đôi mắt xám tro
hun tia nhìn hụt hẫng, phảng phất những vệt sáng u tối . Anh chợt bật
cười đứt gãy, không chút do dự buông tay ai kia ra.
- Bạn gái tôi hư hỏng, dạy dỗ chút có sao?
Anh nói rất khẽ, từng chữ thanh thoát tựa gió lướt qua mặt hồ, thổi vào không gian những sững sờ kinh ngạc. Nếu mọi vật đều sở hữu linh hồn,
chắc chắn chúng sẽ đột tử trước lời lẽ quỷ quái của Đinh Hữu Phong. Anh
hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, để lại cô gái nhỏ mở tròn mắt với cảm giác
trống trải từ bàn tay truyền tới tận tim.
Đông Vy hướng Hồ Minh Quý, khẽ gật đầu thay lời chào hỏi rồi vội vã chạy đi.
- Khoan đã!
Bị gọi giật lại, cô gái nhỏ đứng im nhưng nhất quyết không quay đầu. Cô sợ phải đối mặt với người đã suýt cướp mất sinh mạng của cô và nhất là
người cô yêu.
- Có ba câu anh muốn hỏi! Một, em đã biết hết rồi sao?
- Thế nào là biết hết? Là biết những chuyện anh làm hay nguyên do để anh làm thế?
Minh Quý ngỡ ngàng với lời chất vấn đẩy ngược về phía mình. Anh từng
mường tượng ra cảnh nữ sinh học bổng sẽ xem anh như người lạ hoặc tỏ ra
tinh kởm anh nhưng không ngờ, con người bé nhỏ ấy lại bình tĩnh đến thế. Câu hỏi cô vừa vứt cho anh, nghĩa là ... cô đã biết hết, kể cả những
chuyện xấu xa anh làm và cả nguyên do để anh ra tay.
- Câu thứ hai. Em làm ơn tha thứ, được không?
Chẳng cần suy nghĩ bởi đã suy nghĩ quá nhiều, cô gái nhỏ bấu mép váy, hít thở sâu và từ từ buông giọng tắc nghẹn.
- Em từng hận anh !
Lúc biết Minh Quý lợi dụng mình nhằm dằn mặt cậu em trai, Đông Vy đã rất hận. Hận anh cố tình tiếp hận cô, cố tình thân quen, tạo dựng niềm tin ở cô rồi phút chốc đánh vỡ tất cả. Hận anh quá coi thường mạng sống của
cô, chỉ vì hiềm khích cá nhân, anh đem cô giao cho thần chết. Thế nhưng, tận sâu của nỗi hận là nỗi đau. Đông Vy từng tôn trọng, kính nể anh
biết bao. Ánh hào quang vây quanh luôn khiến anh tỏa sáng, với cô anh là thiên sứ đáp xuống trần thế.
- Giờ em tha thứ rồi! Còn anh,
cũng tự tha thứ cho mình nhé! – Cô gái nhỏ bình thản tiếp lời .Hận một
người cũng không thể những gì đã mất. Vậy tại sao không tha thứ, sẽ đổi
lại tâm hồn thảnh thơi.
Hồ Minh Quý cúi gập người, tỏ lòng cảm
kích. Hành động này được cho là hạ mình đối với người thuộc dòng họ cao
quý như anh, tuy nhiên, cô gái nhỏ không hề biết.
- Câu cuối cùng. Anh cần đáp án chính xác.
- Em chưa từng nói dối anh và sẽ không!
- Vậy...Đông Vy, có biết anh thích em không?
- Không biết!
Cô gái nhỏ thẳng thắn đến vô tình, ngầm dứt bỏ thứ tình cảm mong manh
đó. Minh Quý thích cô được bao nhiêu, khi mà sẵn sàng đổi cô lấy sự hả
hê của bản thân. Đông Vy không trách anh, không ghét anh nên cô buộc
phải dứt khoát để anh không ngủ quên trong những rung động thoáng qua.
Anh cần người có thể khiến anh thoải mái phô ra những nhược điểm của một chàng trai trẻ hơn là khoác lớp vỏ bọc hoàn hảo tựa thiên sứ.
- Không biết cũng là không chấp nhận. Có em, Hữu Phong thật may mắn!
Minh Quý hẫng, lời tỏ tình không chính thức anh bị từ chối thẳng thừng
nhưng từ sâu thẳm, tim anh chẳng hề buồn. Nó hiểu, chủ nhân của nó quá
khác Đông Vy. Nó hiểu, cô gái ấy là của ai và nên thuộc về ai.
- Em không cần nhận nhịn cậu ta!
- Hẳn thế rồi!
- Mau đuổi theo người ta đi! –Chàng trai thả giọng nhẹ tênh tựa hồ
chiếc lá lặng lẽ rời cành, đáp đất. Có thứ gì đó nhói buốt trong anh.
Cô gái nhỏ quỳ xuống, cột dây giày, không vội chạy mà hét to.
- Hồ Minh Quý, xóa nợ nhé! Em không có khả năng chi trả!
Nụ cười tinh nghịch tan ra bao la, quẳng lại dấu hỏi to đùng cho nam
sinh đẹp như bức tranh vẽ, đứng ngần ngơ nhìn theo đôi giày thể thao nền trắng sọc đen đang chạy trên từng ô gạch để tới bên đôi giày giống hệt
thế. Bất giác, anh cười lắc đầu, lòng nhẹ một cách lạ lùng.