Chấp nhận con người thật của tôi hoặc xem tôi như đã chết!
Hồ
Minh Quý trong nháy mắt đã biến thành nam sinh bất cần nhất học viện.
Không ai đả động tới thì thôi nhưng hễ túm tụm xì xào là anh dẹp cả đám. Thế nên, chủ đề về anh là chủ đề nóng hổi nhất và đồng thời bị hạn chế
nhất trong những cuộc trò chuyện. Minh Quý cũng từng trịnh trọng lên
tiếng rằng:
- Chấp nhận con người thật của tôi hoặc xem tôi như đã chết!
Về việc này, có lẽ nữ sinh thích ứng nhanh hơn cả. Nhoáng cái đã thấy
cả đám cười tình tứ với Hồ Minh Quý, tỏ ý luôn xem anh là bạn. Mà họ cao cả vậy cũng phải thôi, phong độ của anh đâu hề suy giảm, thành tích học tập vẫn cao ngất, nụ cười lãng tử vẫn cướp hồn … chỉ có điều, đừng dại
mà xấn lại gần anh như trước!
- Hi Minh Quý! Tan học cậu rảnh không? Có thể đi ăn tối với tớ một lát không?
- Ăn mà nhìn cậu, nuốt sao nổi!
Minh Quý luôn thế, phang một câu lạnh nhạt rồi bỏ đi trong tiếng khóc
rấm rứt của những nữ sinh mến mộ anh. Thực ra anh không có ác ý, chỉ là
quá phát ngớn với thứ tình cảm ngớ ngẩn của họ. Anh đã cho họ ra rìa
cuộc sống thì còn cố chen vào làm gì để bị hắt hủi?
Giờ ăn trưa của ngày hôm đó, Minh Quý cứ tưởng mình sẽ chẳng còn ai dám quấy rầy
anh nhưng suy đoán ấy hoàn toàn trật lật. Lúc anh đang chậm rãi thưởng
thức bữa trưa thì có kẻ sà vào bàn anh, trợn mắt nạt sừng sộ:
- Này, anh dạy dỗ con bé ấy cho tốt vào chứ! Để nó du côn như thế sao?
- Con bé nào? Du côn nào? Cô nghĩ tôi hiểu không? - Minh Quý thở hắt
nhìn nàng hoa khôi lớp dưới. Anh bực nhưng chẳng rõ vì lẽ gì mà không
đuổi quách nàng ta đi!
Thanh Ngân đan tay vào nhau, bờ má thoáng ửng đỏ bởi ngại. Cô nàng thỏ thẻ:
- Tôi không nói, anh cũng biết con bé đó là ai. Hôm trước nó vừa đánh tôi!
Minh Quý ngạc nhiên, anh đã rõ vấn đề nhưng vẫn không hiểu nổi nàng hoa khôi chia sẻ với anh điều này để làm gì trong khi anh và nàng ta đâu hề dính dáng tới nhau? Làm vạ sao, tiểu thư này vô duyên thật! Thế nhưng
Minh Quý không thể phủ nhận rằng trước “sự duyên dáng” này, tâm trạng
anh bỗng khá khẩm hơn chút.
- Bị đánh à? Mách với tôi làm gì? Muốn tôi bảo vệ à? - Minh Quý lại vứt ra loạt câu hỏi dồn ép.
Thanh Ngân biết sự hớ hênh của mình nên đỏ bừng mặt, tay xoắn xoắn tóc
chữa thẹn rồi phóng luôn theo lao. Đôi môi đỏ thẫm bướng bỉnh cất tiếng:
- Anh liệu hồn dạy bạn gái anh đi! Nhân cách và đạo đức mất hết rồi, hừ.
- Bạn gái tôi? Cũng được đấy! - Đôi môi mỏng tựa cánh anh đào chợt cười nhẹ tênh.
- Không cấm cản được thì xuôi theo, thế thôi! - Federer nhún vai.
Sớm trong lành, mùi sương mùi cỏ quấn lấy nhau, lan tỏa khắp khu vườn.
Những cành lá ươn ướt vươn mình dưới nắng mai, từng tia vàng óng ả ươm
soi rõ sắc xanh diệp lục. Chút yên bình của buổi sáng, Federer tản bộ
cùng quản gia Lâm như mọi khi, vừa bàn chuyện công việc vừa hít hương
hoa, hai mái đầu điểm bạc thấp thoáng trong sương mai.
Quản gia Lâm thuật lại chuyện Hữu Phong nhất quyết đòi về thăm quê mẹ và tìm
hiểu nơi mình từng gắn bó để nhặt thêm những ký ức đã rơi rớt. Có lẽ,
bệnh mất trí nhớ quái ác tới đâu cũng phải biến trước con người quỷ
quyệt kia. Thôi thì như Federer nói, không cấm cản được thì đành xuôi
theo…
- Vậy mai tôi sẽ theo cậu chủ về Việt Nam, thưa ngài.
- Ừ. Nhưng thời hạn là một tuần! - Federer dứt khoát - Tới lúc đó, biện pháp nào cũng phải đem Richard về cho ta, nhớ đấy!
- Vâng, chủ nhân. - Quản gia Lâm cúi gập người đầy kính trọng - Ngài còn dặn dò thêm gì không?
Federer phẩy tay ra chiều khó chịu với thái độ quá mức cung kính của
Lâm quản gia. Bởi mối quan hệ giữa hai người không đơn thuần chỉ là chủ
tớ, bề trên bề dưới như bao năm qua vẫn thế. Thực chất, quản gia Lâm còn có thân phận khác nữa là… anh vợ của Federer! Tuy nhiên, điều này được
giữ kín tuyệt đối đến nỗi Minh Quý cũng không hay biết gì!
- Này Lâm, ông lớn tuổi rồi. Cứ theo hai cha con tôi mãi thế này sao được? - Federer buông tiếng thở dài.
- Tôi sẽ ở bên cạnh hai người cho tới hết đời. - Quản gia Lâm chân thành.
- Bậy!
Federer nạt ngang, nét mặt cau lại đầy bực bội. Ông là chủ nhân của Lâm về mặt quyền lực nhưng xét theo khía cạnh khác, Lâm là một người bằng
hữu, một tri kỉ đáng quý. Suốt nhiều năm qua, Lâm luôn dốc hết thời
gian, tình cảm cho Federer và hoàng tử bé Richard cứ như … người vợ hết
lòng vì mái ấm của mình.
Federer bất chợt nhìn xuống đôi giày
da dưới chân, màu nâu cổ điển đã dần phai theo năm tháng. Ông cười buồn, lời nói thoát ra nhẹ tênh như mây xốp trắng nhưng day dứt từng chữ:
- Lâm! Đừng hy sinh vì tôi nữa!