Quỳ xuống…Cột dây giày thật chặt và bắt đầu…chạy.
Đông Vy bặm
môi lao thật nhanh về phía trước, gió hất tung đám tóc lòa xòa, tiếng
giày nện mạnh trên vỉa hè đầy nắng. Vài ngọn gió cuốn lá khô ném vào nắp cống .Vài người đi đường suýt bị cô gái nhỏ đâm sầm vào.
Một
tích tắc không để ý khiến cú nhấc chân của Đông Vy rơi ngay vào vũng
nước còn đọng lại sau trận mưa lớn ban sáng. Cô gái nhỏ sững sờ khi thấy váy đồng phục phút chốc đã lấm những vệt nâu ẩm ướt.
Ngày quái đản gì đây ! Ngủ muộn, lạc đường, lên nhầm bus…Đông Vy tức giận dậm
mạnh chân khiến nước văng lên cao , đáp thật êm lên chiếc áo trắng tinh
có phần nhăn nheo.
Hay rồi…Với bộ dạng Lọ lem tèm nhem này, cô
sẽ bị ném ra khỏi học viện danh giá kia mất ! Đông Vy lắc lắc đầu để
những suy nghĩ tiêu cực kia rơi khỏi bộ não, Trung Anh sẽ không vì lí do trang phục nhếch nhác mà đuổi học cô nhưng có lẽ cô sẽ nhận được sự bài xích , khinh rẻ từ đám công tử, tiểu thư trong đấy…
Cô gái nhỏ vừa ngán ngẩm vừa buồn bã, tâm trạng nặng nề kéo những bước chân của cô trở nên chậm dần…chậm dần …và đứng yên một chỗ…
Vẫn mang dáng vẻ thẫn thờ đó cho đến khi thoáng thấy phía xa chiếc xe bus hai tầng đã tấp vào bến chờ.
Đông Vy hét lên một tiếng rồi guồng chân chạy, chiếc balô đeo vai dập mạnh vào lưng, vài sợi tóc phách lối đâm vào mắt .
Cô gái nhỏ vịn lấy tay ghế chờ tại trạm bus , người chúi xuống, hai
chân khụy hẳn đi và thở dồn dập. Đông Vy đã dốc kiệt hết sực lực vào
cuộc chạy vừa rồi , cuối cùng chỉ đổi lại đám khói xe xộc thẳng vào mũi.
Bus kia…đã sớm vênh váo rời đi.
Tay cô run run dò trên bảng giờ, lập tức, mạch máu mới lưu thông đã tắc lại.
Hơn một tiếng nữa mới có bus ghé qua Trung Anh, đến lúc đó…cô đã không còn là học sinh nơi đó nữa rồi.
Người mới như cô, vốn đã thấp bé lại mờ nhạt, vắng mặt ngay buổi lễ
khai giảng đầu tiên thì chắc chắn sẽ bị gạch tên khỏi danh sách.
Đông Vy bỗng thấy mũi cô nghẹt lại, bao nhiêu tâm huyết cô bỏ ra trong
suốt ba năm qua, chỉ vì một lí do lãng xẹt thế này mà đã tiêu tan hết
sao ?
Những điều ấy…cô còn chưa thực hiện được ! Từ bỏ ư ? Sẽ không bao giờ có phương án đó trong kế hoạch của cô.
Đông Vy đấm mạnh vào không khí đầy quyết tâm rồi dấn thân ra gần mép
vỉa hè, cánh tay phải chìa ra vẫy loạn xạ để bắt xe.
Đô thị càng phồn hoa thì con người lại càng vô cảm. Nắng đã đổ đầy những tia chói chang khắp mặt đường, tay Đông Vy đã rũ hẳn xuống nhưng dòng
xe cộ vẫn thản nhiên lướt qua cô gái nhỏ như thể cô chỉ là một
ma-nơ-canh có tạo hình kỳ quái được dựng ngoài shop quần áo nào đó .
Đông Vy hơi cúi mặt, không phải là lần đầu tiên cô bị cảm giác trơ trọi này xâm chiếm…NÓ đã từng hiện diện, đang trỗi dậy và sẽ lặp lại…
Hy vọng của cô đã sớm teo tóp như mẩu vụn và bị dập tắt hẳn bởi loạt xe lao đang qua cô đầy thờ ơ.
Khi bị dồn tới cùng , sẽ có những ý nghĩ tiêu cực nảy ra , Đông Vy vội
túm lấy một trong số đó để triển khai thành pha hành động mạo hiểm.
Cô nhoài hẳn người ra giữa mặt đường, hai tay dang rộng và nhắm tịt mắt lại…thời điểm ấy, tim cô đã đánh mất nhịp đập…không phải không run rẩy, chỉ là…không thể rút chân về nữa…
Kétttttt…….
Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên như vết rạch cứa sâu vào không gian đặc nắng , cắt phăng mọi âm thanh ồn ào xung quanh.
Đông Vy không dám thở mạnh, cô he hé mắt quan sát , nghĩ ra môt số
phương án để đối phó với chủ nhân chiếc xe BMW hạng sang kia.
Khác xa với phỏng đoán của Đông Vy, cửa xe được mở nhẹ ra chứ không phải bị xô mạnh !
Một người đàn ông với mái tóc điểm vài sợi bạc trắng bước tới, nhìn cô
gái nhỏ đầy khó hiểu, không hề có bất kì biểu hiện nào của sự tức giận .
Cháu vừa làm gì thế ? – Chỉ đơn giản là một câu hỏi được kết lại từ sự tò mò.
Đông Vy khẽ thờ phào, xem như cô đã đúng khi lấy chính sinh mạng của
mình ra để đánh cược ! Thời gian không đủ để cô tính kĩ nhưng cô vẫn rõ. Nếu vừa rồi , chiếc xe kia vẫn lao đi thì cô sẽ không còn trên thế gian này nữa…Thật may, vụ mạo hiểm này cô đã thắng ! Với người đàn ông lịch
thiệp này, điều cô đòi hỏi sẽ chẳng hề hấn gì…
Cô gái nhỏ thành thật kể lể :
- Cháu bị trễ xe bus. Cháu cũng mới tới thành phố này nên không biết
liên hệ với taxi thế nào ! Cháu xin lỗi ! Thật ra là cháu hết cách mới
phải làm thế này.
Người đàn ông mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu, ông đưa ánh mắt phân vân nhìn về phía BMW rồi lại nhìn cô gái nhỏ đang căng
thẳng. Tiếng còi xe inh ỏi có phần thúc ép khiến ông cau mày lại.
Qua lớp kính loáng nắng phía đầu xe, người ngồi nơi ghế lái gật nhẹ đầu.
- Ồ, cháu ngồi phía sau nhé ! – Người đàn ông không giấu được sự ngạc nhiên lớn qua giọng ồm ồm.
Có một tiếng hét thầm rất lớn mà Đông Vy phải kìm lại để không bật ra,
cô gái nhỏ rối rít cảm ơn với những thanh âm nghèn nghẹn.
Đã rất lâu rồi…mới có bàn tay đưa ra để đỡ cô …
Làn da trắng xanh của Đông Vy rợn nhẹ khi cô vô ý chạm tay vào lớp kính đen trơn bóng. Một vệt gió thổi qua khiến lưng cô gái nhỏ lạnh toát,
Đông Vy cố nén đi những ghê sợ đang choán lấy mình, tự nhủ rằng chẳng
tên bắt cóc nào lại có xe đẹp đến thế!
Điều-bất-ổn-mơ-hồ đã hiện rõ ngay khi cô gái nhỏ mở cửa.
Trong khoang xe xa xỉ, chàng trai trẻ tựa đầu vào lưng ghế, khuỷu tay
gác lên thành cửa xe nên bàn tay trái thả lỏng giữ không trung, để lộ
chiếc nhẫn bạc đeo khít ngón cái. Đôi giày thể thao sọc đen trên nền
trắng buông trên tấm thảm mềm mại.
Khoác trên dáng người mảnh
khảnh là bộ đồng phục Trung Anh đầy thanh lịch, chiếc phù hiệu trên ngực áo không thể thấy rõ, gương mặt nhìn nghiêng hiện từng milimét hấp dẫn
từ vầng trán sắc nét đến chiệc cằm gọn . Những đường nét hoàn hảo dẫn
dắt mọi ánh nhìn trở nên thật thẫn thờ và khiến mọi dòng cảm xúc chệch
khỏi tầm kiểm soát.
Đông Vy hệt như nàng ngốc , một người luôn
biết cách hành xử đúng mực như cô lại đi diễn cái trò nhìn chằm chằm vào người khác thế này…
Dường như đã bắt được ánh nhìn thô lỗ của
cô gái nhỏ, hàng mi đang khép hờ bỗng nhướn lên, chàng trai vẫn giữ
nguyên tư thế ngủ ngồi, không buồn quan sát Đông Vy:
- Bước vào đi ! – Ngón tay đưa lên vạch một đường thẳng giữa không trung – Một mét ! Ngồi cách xa tôi ra !