Với anh, cô chỉ như vật vô tri vô giác, không đáng để anh bận tâm và đó
là cách anh hạ nhục kẻ dám chắn đường mình. Nhẹ nhàng mà thâm độc.
*
Ngồi chống cằm nhìn những điểm vô định, cô gái nhỏ cắn cắn bút, gương
mặt thanh tú phảng phất chút buồn chút thất vọng. Cô giận, anh kệ. Thế
là chấm dứt!
Sáng nay đợi mãi không thấy BMW tới đón, cô hiểu
mình đã bị anh hất ra rìa cuộc sống. Rồi khi bố nuôi sắp xếp cho anh và
cô gặp nhau tại văn phòng giám thị, anh thản nhiên xem cô như khí oxy
lảng vảng quanh mình, nhàn nhã uống trà.
- Anh không thấy ngon thì để đấy, người khác ăn!
Gió Quỷ vứt gần hết hoa quả tươi trong giỏ khiến Đông Vy phát cáu. Ghét lãng phí là ngụy biện, mục đích chính là kiếm cớ gây sự. Anh lúc ấy tỏ
ra vô tội, bảo lỡ tay và lơ đãng:
- Vy còn yêu đời chứ?
- Đương nhiên còn! – Nghĩ anh làm lành nên cô gái nhỏ mạnh miệng tuyên bố dù chẳng hề biết sau câu hỏi bâng quơ kia là gì.
Hữu Phong ngả người vào lưng ghế, gật đầu:
- Ừ. Vậy nhớ im miệng! – Anh nghiêm nghị cảnh cáo - Tôi có thể lỡ tay giết luôn Vy đấy!
- Tôi-thách-đấy!
Cô gái nhỏ hùng hổ thách thức, hùng hổ chạy biến ...
***
Chuông reo đúng lúc Đông Vy cắn gãy đầu bút. Tuệ Anh nhìn cô bạn đầy
thắc mắc, định dò hỏi lý do cô trưng bộ mặt tiu nghỉu suốt buổi học thì
nàng hoa khôi bỗng dưng nhào tới, kéo tay Đông Vy.
- Mình đi ăn nhé?
- Okay!
Cô gái nhỏ nhanh nhảu thỏa hiệp, cần lấp đầy bụng đói meo trước khi
ngất xỉu. Hơn nữa, cô đoán chắc Hữu Phong sẽ ghé qua căng-tin mua nước
ngọt bởi dạo gần đây, anh có thú vui thử nghiệm đủ thứ đồ uống.
- Cậu đi luôn nhé? - Đông Vy quay sang Tuệ Anh, cố ý tạo điều kiện để
hai người bạn hòa hợp nhưng lại quên mất rằng, nước và lửa luôn một sống một còn hoặc cùng tan biến.
- Không! Tớ ở lại lớp!
- Tớ đi trước!
Nàng hoa khôi ngúng nguẩy rời khỏi lớp, thầm trách Đông Vy rủ thêm Tuệ
Anh, có mặt con cáo già kia, cô sẽ chẳng moi được gì. Cô đánh mùi bất
thường từ sáng nay, khi Đinh Hữu Phong tới học viện chỉ một mình. Vừa
thấy nữ sinh học bổng ngồi vào chiếc bàn gần cửa sổ, Thanh Ngân liền sà
tới chất vấn:
- Cậu và Hữu Phong có chuyện gì sao?
- Chuyện gì cơ? – Cô gái nhỏ gặm vội bánh mì để che lấp sự bối rối, biết vậy đã ở lại xem phim cùng Tuệ Anh.
- Thế sao hai người không đi chung như thường lệ? – Nàng hoa khôi không dễ dàng bỏ qua.
Đông Vy không giấu nổi bực tức trước câu truy bức thẳng thừng ấy. Tò mò là quyền của mỗi người nhưng tuyệt đối đừng xen vào đời tư người khác
một cách thái quá như thế!
- Tớ và anh ta đâu phải hình với bóng mà lúc nào cũng phải có nhau!
Cô gái nhỏ đặt mạnh ly nước xuống bàn, chuẩn bị bỏ về lớp bỗng Thanh Ngân giữ cô ngồi yên, đôi môi đỏ thẫm kiêu hãnh thì thầm:
- Vậy nhìn nhé, tớ thay thế vị trí của cậu!
Nàng hoa khôi nâng tà váy duyên dáng tiến tới người vừa xuất hiện, cô
cất tiếng mượt mà tựa nhung lụa, nhỏ nhẹ nhưng đủ thu hút toàn bộ
căng-tin:
- Anh quen em nhé?
Sự bạo dạn của Thanh Ngân chỉ đủ níu giữ ánh mắt lạnh lẽo đúng nửa tích tắc, Gió Quỷ dửng dưng
lướt qua cô như tránh một vật cản.
Hết thảy học sinh có mặt lúc ấy đều ngượng thay cho cô nàng. Thanh Ngân quá ư nổi trội từ nhan sắc
tuyệt trần hệt công chúa bước ra từ cổ tích đến IQ cao ngất nhưng những
thứ ấy đều thật tầm thường trước Đinh Hữu Phong. Với anh, cô chỉ như vật vô tri vô giác, không đáng để anh bận tâm và đó là cách anh hạ nhục kẻ
dám chắn đường mình. Nhẹ nhàng mà thâm độc.
- Đừng buồn, cậu có Richard mà!
Bỗng dưng, một nam sinh nào đấy lên tiếng an ủi Thanh Ngân. Ngay tức
khắc, cậu ta chết lặng khi Gió Quỷ nheo mắt nhìn, nét mặt nửa lạnh nửa
tàn ác như mãnh thú săn mồi. Anh chậm rãi thả đồng xu vào máy nước tự
động, bình thản lấy lon coca nắm hờ trong tay đầy bâng quơ:
- Richard nào?
Nam sinh kia không biết tới sắc mặt tái xanh của nàng hoa khôi và cái lắc đầu ngăn cản từ nữ sinh học bổng, cậu bạn khịt mũi:
- Richard là bạn trai của Thanh Ngân.
Gió Quỷ ồ lên một tiếng, ra chiều thích thú. Anh cho cậu nam sinh lon
nước tỏ ý cảm ơn nhưng thay vì nhắn cậu ta đến ấy, anh vung tay lia
thẳng …
Bốp! Cậu bạn ôm mặt rú lên khiếp đảm sau cú ném mạnh mẽ, còn Hữu Phong nhún vai:
- Tôi lỡ tay.
- Tôi xin lỗi, xin lỗi! Tôi sai rồi, xin lỗi.
Nam sinh rốt rít nhận sai dù chẳng hiều vì sao Gió Quỷ nổi giận. Cậu
choáng váng ngã vật xuống chiếc bàn gần đó, vừa lấm lét liếc Hữu Phong
vừa ôm trán đến tội nghiệp. Bạn học chung quanh không dám thở mạng, ngay cả nhúc nhích cũng sợ liên lụy nên cứ ngồi im bất động. Chỉ duy nhất cô gái nhỏ đủ can đảm đứng ra hỏi han.
- Có sao không? – Đông Vy nhận ra nam sinh đáng thương này là cậu bạn ngỗ ngược đã ngáng chân cô lần trước.
- Không … không sao!
- Còn bảo không sao! Theo tớ tới phòng y tế!
- Không, tớ không sao mà. Cậu kệ tớ đi!
Đông Vy kiên quyết lôi cậu bạn đi dù cậu ta luôn miệng bảo không sao và đang cố van nài được buông tha. Cô hiểu, cậu sợ cô gây thêm rắc rối
nhưng sao nào? Sao phải sợ ai kia tới mức bị đánh còn cuống cuồng xin
lỗi rồi cố chịu đau?
Cô gái nhỏ nắm áo nam sinh cùng lớp kéo đi trong tiếng cười gằn của Hữu Phong. Anh như chẳng màng nhưng cậu bạn
khối dưới lập tức giằng khỏi Đông Vy, vượt lên trước với đôi chân bủn
rủn khi thoáng thấy bàn tay quỷ tung hứng lon coca khác … Lúc cậu ta rời căng-tin, Đông Vy bặm môi bất mãn, nhìn ai kia trừng trừng.
Chàng quý tộc tới bên nàng hoa khôi, đôi mắt xám tro chứa những vệt sáng tĩnh lặng lạ kỳ như mặt hồ yên ả chứa từng đợt sóng ngầm. Anh nghiêng
đầu, hỏi thật tử tế:
- Em là bạn gái Richard, tức là tôi?
- Đúng thế. - Thanh Ngân liều lĩnh thừa nhận, tin chắc Gió Quỷ mất trí
nhớ như anh trai cô tiết lộ. Nguồn thông tin là từ Hồ Minh Quý lúc say
khướt đã phun ra, không thể sai được! Chớp lấy cơ hội hiếm quý, nàng hoa khôi bẽn lẽn ngỏ lời – Em mời anh ăn trưa được không?
Vệt lông mày thanh tú thoáng nhíu lại, Hữu Phong ngần ngừ đôi chút rồi buông một từ gọn lỏn.
- Okay.
Đông Vy chết lặng, đón màng nước lung linh phủ quanh mắt, tim đau thắt. Cô đứng chôn chân dõi theo đôi nam thanh nữ tú đang cùng sánh bước, giờ mới hiểu rõ vị trí của mình đã bị thay thế …
“ Biến-ngay-đi! “
“ Vâng! Tôi đâu quản nổi mấy kẻ trơ lỳ “
“ Tôn trọng à? Em không đáng! “
Tốt rồi, thôi yếu đuối đi. Cô được trả về tự do. Gần anh cũng như chới
với trên vực thẳm, phải cẩn trọng từng chút nếu không muốn rơi ngã. Bên
anh, cô luôn nơm nớp lo sợ nguy hiểm rình rập, luôn đề cao cảnh giác với vô vàn mối nghi ngại. Tốt rồi, bước tiếp đi.
Đông Vy kín đáo
chớp mắt, ép những giọt khóc trở về tuyến lệ. Còn chưa kịp dứt mình khỏi nỗi hoang hoải đã có linh cảm chẳng lành, gáy cô ớn lạnh. Không ổn rồi! Vừa nãy … cái nhếch miệng của Gió Quỷ rất đỗi ghê rợn …
***
Ý muốn độc chiếm lớp học yên tĩnh của Minh Quý bị phá hủy hoàn toàn khi Tuấn Dương ngồi lì trong đấy, cùng bạn gái diễn trò mớm thức ăn gợi về
bữa trưa hôm ấy, đôi nào kia cũng thật tình tứ.
Hữu Phong làm
anh sửng sốt! Suốt mười tám năm qua , chưa bao giờ cậu ta cười ngoài
buông lơi những cái nhếch miệng hiểm ác. Thế mà bây giờ, lại cười vui vẻ khi nghe cô gái nhỏ trách móc, hạnh họe từng tật xấu. Lột xác ngoạn mục như vậy, hẳn Gió Quỷ yêu rất nhiều.
Đông Vy, quãng thời gian
ba năm tuy không dài nhưng đủ lâu để xóa bỏ hình bóng cô gái mũm mĩm
khỏi tâm trí anh. Ngày ấy, Minh Quý ngẫn nhiên quen cô nhóc tại góc phố
và rồi tình cờ gặp lại cô trong bệnh viện. Với tính cách ghét giao tiếp, anh xem Đông Vy hơn người dưng chút chút. Ngày ấy, cô nhóc đã rất mờ
nhạt, thậm chí anh còn chẳng nhớ người ta cầm tiền của mình khi nào.
Gặp gỡ cô gái lương thiện ấy với anh rất đỗi đơn giản, chỉ như là hít
thở nên anh đã quên cô sạch sẽ. Giá như, lúc này đây, anh cũng có thể
quên dễ dàng thế.
Minh Quý chưa yêu, nhưng là lần đầu biết
thích, biết nhớ ... Cảm giác lạ lẫm này tựa cơn mưa âm ỉ, ngấm sâu trong anh, khó mà dứt ...
Anh thử bước chân trên từng ô gạch, bất
giác mỉm cười với nét tinh nghịch của nữ sinh học bổng. Trò này khá
vui,vừa giết thời gian vừa nhẹ đầu. Do mải nhìn mũi giày nên Minh Quý
đụng phải nam sinh đang hớt hơ hớt hải đi về hướng ngược lại, cậu ta
cuống quít xin lỗi, giọng run run sợ hãi.
- Sao thế? - Bộ dạng thê thảm của cậu ta làm Minh Quý sửng sốt, dự cảm thấy điều chẳng lành.
- Đinh Hữu Phong đánh tôi, sau đó Đông Vy…
Chưa để cậu nam sinh thuật lại vụ việc, Minh Quý đã nhắm hướng căng-tin chạy đi. Cảnh tượng khủng khiếp đập ngay vào mắt anh lúc đó là Gió Quỷ
đang ghì đầu nàng hoa khôi, khuôn mặt đẹp đẽ sắp sửa bị nhúng trong nồi
soup nóng hổi, mái tóc rũ hẳn xuống, tay khua loạn.