Để không tỏ ra nao núng, hãy cứ tiến thẳng về trước.
Nếu trốn chạy, khác nào tự cho hắn ta cái quyền đuổi bắt ?
*
Theo thường lệ, cứ mỗi trưa thứ tư hàng tuần, Đông Vy lại chạy tới
phòng giám thị để gọi điện về cho dì. Chỉ mười phút là lâu nhất bởi cô
ngại với thầy, còn dì sợ chú.
Ngày ông bà ngoại mất, mẹ Đông Vy sock nặng, phải đưa tới bệnh biện. Sự việc còn tồi tệ hơn khi bác sĩ nói mẹ bị...bệnh tim .
Cô không biết rõ bệnh tình của mẹ nghiêm trọng đến thế nào nhưng cô có
linh cảm, thời gian cô đươc bên mẹ đang dần bị rút ngắn đi.
Lúc đầu, những người họ hàng đổ dồn tới, tranh nhau chăm sóc hai mẹ con,
tranh nhau giữ nhà. Rồi thái độ của họ thay đổi dần, và đến khi chỉ còn
cô bé Đông Vy tro trọi trong căn nhà rộng lớn, cô mới hiểu, thứ người ta tranh nhau là tài sản ông bà để lại. Lấy được hết rồi thì bỏ đi.
Những ngày ấy, Đông Vy lặp đi lặp lại duy nhất một chu trình. Tan
trường sẽ tới thăm mẹ, đới đến khi mẹ ngủ thật sâu, cô về nhà, dọn dẹp , chăm sóc vườn cây. Cô muốn giữ mọi thứ thật nuyên vẹn như lúc ông bà
còn sống.
Mẹ ngày thêm héo hon, Đông Vy ngày thêm trưởng thành. Những suy nghĩ của cô gái nhỏ đã vượt xa lứa tuổi mười ba ham ăn ham
ngủ.
Cô biết cách giả vờ như tin lời mẹ. Tin là bọn lưu manh đã gây ra án mạng thương tâm này.
Luôn tỏ ra tật vui vẻ nhưng trên thực tế, Đông Vy lúc nào cũng run rẩy , những giấc mơ của cô đều quanh quẩn bên cảnh tượng máu me ấy.
Tỉnh dậy, người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, nước mắt không kìm được cứ thi nhau tứa ra. Cô khóc đến tận mờ sáng.
Để mẹ không lo lắng vì mình, cô gái nhỏ tới trường thật đều đặn. Mọi sợ hãi , thắc mắc đều được cô giấu nhẹm đi.
Cô đã thề rằng, sẽ bắt kẻ chủ mưu việc này phải trả cái giá thật đắt !
Bệnh tim của mẹ không hề tiến triển mà càng thêm nặng, cô quyết định
giao sổ đỏ của căn nhà lớn cho người hàng xóm còn mình tìm đến khu nội
trú trong trường.
Cô đề nghị bác ấy ký vào giấy cam kết mà cô
đã soạn ra là không được sang tên cho bất kỳ người nào khác, đợi một
ngày, cô sẽ tìm về, trả lại số tiền thế chấp gấp 4 lần để chuộc lại căn
nhà.
Bác ấy vừa cười vừa ký, đối với bác, cô cũng chỉ là đứa con nít không hơn không kém. Nhưng giấyt ờ đâu phân biệt tuổi tác ?
Mẹ tuyệt nhiên không biết tới điều này, vẫn nghĩ là một nhà hảo tâm nào đó trợ giúp chi phí .
Mẹ thường xuyên rơi vào trầm mặc, im lặng ôm cô vào lòng, chỉ lúc cần thiết mới thấy mẹ nói đôi câu.
Vậy mà có hôm, vừa thấy cô, mẹ đã cười gọi cô lại, kể chuyện ngày xưa mẹ và ba đã yêu nhau như thế nào, từng là một đôi ở Trung Anh khiến người
ta phải ghen tị thế nào.
Trừ cái chết của ông bà ngoại, cô đều được nghe mẹ kể hết thảy mọi chuyện.
Sự thay đổi của mẹ khiến cô cảm thấy rất bấn an hơn là vui vẻ, và cô
thật sự biết rằng trực giác của mình rất chính xác khi bác sĩ bàn với cô về tình trạng của mẹ. Bệnh tim đã vào giai đoạn cuối...
Cuối cùng , chỉ còn lại mình cô.
Theo lời mẹ, cô tìm đến dì – em gái ruột của mẹ, cũng từng bỏ nhà , đi
theo người là chồng hiện nay.Không muốn để dì quá đau lòng, cô chỉ nói
ông bà và mẹ mất trong vụ tai nạn.
Dì không may mắn như mẹ, có ba chăm sóc yêu thương vì chú là người gia trưởng, ích kỷ.
Đông Vy sống ở đó phải giữ kẽ hết mức, ngay cả dì cũng thật thận trọng trong từng lời nói.
Khi cô nhận được học bổng, chú như trút đi được của nợ, dùng thái độ khinh khỉnh đối với cô cho đến lúc cô đi.
***
Rời khỏi phòng giám thị, thay vì về thẳng lớp, Đông Vy rẽ qua thư viện. Lỹ trí vẫn nằm trong tầm kiểm soát nhưng là đôi chân tự bước đến.
Ngày khuất gió, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở, mọi vật đều như thiếu đi sức sống.
Dừng lại một lúc, vẫn không thấy giày trượt patin nào lướt qua, Đông Vy lại lầm lũi bước đi.
Một đôi chân chắn ngang trước mặt , cô gái nhỏ nhìn lên, cảm giác trỗi dậy đầu tiên là mất mát, tiếp đó mới là hoảng hốt.
- Sao lại đi một mình thế này ?
Tuấn Dương làm ra vẻ chân thành nhưng miệng cười cợt nhả. Trên làn da
rám nắng , không lưu chút dấu tích của bất kỳ vết sẹo nào. Cứ như là
người này không phải là nam sinh mang trên mình đầy vết thương, ngất lịm tại phòng y tế hôm ấy.
Chả nhẽ , da mặt hắn dày tới nỗi sẹo không bám vào được ?
Đông Vy lách người khỏi hắn, cô đã không bỏ chạy như phương án hiện sẵn trong đầu. Để không tỏ ra nao núng, hãy cứ tiến thẳng về trước.
Nếu trốn chạy, khác nào tự cho hắn ta cái quyền đuổi bắt ?
Sau vài giây ngạc nhiên vì thái độ bình tĩnh của nhím xù, Tuấn Dương liền vươn tay giữ cô gái nhỏ lại :
- Em không biết phép xã giao cơ bản hay sao ? Lúc người ta hỏi thì phải trả lời chứ !
Đông Vy kìm giận, nén sợ vì lời chỉ trích vô duyên, cô giằng mạnh tay :
- Thế anh có biết phép lịch sự tối thiểu không ? Khi tôi và anh không quen biết nhau thì đừng chạm vào tôi .
- Em thú vị đấy . Những người trước, chưa ai từng lý lẽ với anh đâu. Họ ngoan ngoãn, sà vào lòng anh. Em muốn thế chứ ?
Tuấn Dương dang rộng tay, sẵn sàng đón nhận người mới.
" Tuấn Dương tuy không nằm trong diện nguy hiểm nhưng nằm trong diện
biến thái. Cậu biết rồi đấy. Hắn là con trai độc nhất của chủ doanh
nghiệp lớn. Thế nên, đừng chọc giận hắn, nữ sinh học bổng ạ ! "
Tiếng Tuệ Anh văng vẳng, kịp thời ngăn chặn ý định giằng co của Đông
Vy, cô đánh cắp cái nhếch miệng hiểm ác từ ai đó, tay thụi mạnh vào bụng hắn ta.
- Hự !
Nhân lúc Tuấn Dương còn gập người, che bụng theo bản năng, cô gái nhỏ liền bồi thêm một cú đạp vào ngay bắp
đùi của hắn rồi guồng chân chạy khỏi sân thư viện.
- Oái...aaa !
Tuấn Dương đã cắn chặt răng nhưng vẫn không kiềm được tiếng kêu la xấu
hổ kia. Một tên con trái vốn ngông cuồng như anh lại có thể bị đứa con
gái bé tí tẹo ấy hành hung ?
- Nhím bù xù, em cứ đợi đấy !
***
Phía ngoài hành lang chỉ còn thưa thớt vài bóng người, số ít học sinh
này tận dụng chút thời gian ngắn ngủi còn lại để thả mình trong những
vạt nắng yên tĩnh.
Đôi lúc lại bật cười với đống âm thanh náo loạn thoát ra khỏi cửa lớp . Đám bạn đã lại kéo vào trong kia phá phách.
Vèo ...miếng khăn xốp dùng để lau bảng bị nam sinh ném xuống cuối lớp,
đơn giản là cậu ta chỉ muốn giải khuây cho chiếc tay đang ngứa ngáy của
mình.
Chỗ đáp của miếng xốp là bạn gái còn mải chuốt hàng mi lên cong vuốt.
- Á ! Tên quỉ nào ?
Cô bạn đập mạnh tay xuống bàn, còn chưa kịp để bất kỳ ai thú nhận, cô
đã dùng bút mắt vẽ một đường đen sì lên áo của người ngồi ghế trước – kẻ nằm trong diện tình nghi số một.
- Điên ! Cậu lên cơn cuồng make up hả ?
- Ê, cậu xám xúc phạm tớ . Cậu sẽ bị kỷ luật cho xem.
- Tớ xúc phạm cậu khi nào vậy ? Bằng chứng có không ? Nếu không có, tội vu khống có thể khiến hạnh kiểm đạo đức của cậu hạ xuống mức âm đấy.
Cậu bạn phát cáu, lấy ác khoác lên người để che vết bẩn choán ngay giữa lưng.
- Điên . Cậu đã nói từ ấy đấy !
- Là cậu nói chứ ?
- Cả hai đều nói. Cùng bị kỷ luật đi. Sẽ vui lắm nhé !
- Bọn tớ nói gì cơ.
- Điên...Ồ...Tớ...khoan đã...
- ...
Tuệ Anh không để tâm tới trò ầm ỹ do đám bạn chuyên phá rối đang bày ra, cô cũng không xem phim thần tượng như mọi hôm nữa.
Cô đăm chiêu nhìn vào chiếc hộp quà đã bị mở bung, là một đôi giày rất nữ tính.
Khi từ căng tin trở về lớp, Tuệ Anh đã thấy nó nằm ngay trên phần bàn của Đông Vy.
Cũng giống hệt như lần trước, món quà được gửi vào lúc không có bất kỳ ai trong lớp !
Đến lúc này, Tuệ Anh sẽ không còn nghĩ đây là từ thành viên nào đó của lớp muốn giúp đỡ người mới nữa.
Đơn giản là vì khi cô xé tung lớp gói bọc ánh kim ra, không một tên nào để lộ biểu hiện gì bất thường, chẳng hạn như khó chịu vì cô tự tiện lấy đồ của người khác.
Điều này cho thấy rằng, không ai biết quà này là giành cho Đông Vy !
Cô định không mở toang thế này nhưng khác gì đâu , rồi chuột nhắt cũng
sẽ mở, sẽ đem khoe cô. Thế này thì cô đi trước một bước, thay chuột nhắt suy nghĩ một chút còn hơn.
Đứng sau trò bí ẩn này chắc chắn là người sành sỏi trong lĩnh vực thời trang.
Cô đã thấy đôi giày này vào tuần trước qua internet. Là hàng độc quyền
có số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngày bán ra chính xác là vào hôm
nay.
Giá tiền cao ngất ngưởng. Phải rất dư tiền mới có thể rinh về ngay lập tức thế này được .
Thêm một nghi vấn nữa được gợi ra. Người này chắc hẳn biết rõ chuột
nhắt. Vừa hôm qua, chuột nhắt làm mất giày , nhưng chuyện ấy, ngoài cô
ra thì đâu ai biết khi giày vương trên cây đã được người bảo vệ rừng lấy giúp.
Là người nào đó từ khối 12, vô tình gặp Đông Vy vào lúc đó. Có khi nào là...
Tuê Anh giật mình cất nhanh hộp quà xuống gầm bàn khi thấy Đông vy, lời phát ra không được thoải mái như thường ngày :
- Tuần sau, sẽ khởi chiếu bộ phim bom tấn. Có muốn đi cùng tớ không ?
Kế bên những ô cửa kính trong suốt, một nữ sinh áp má xuống mặt bàn,
thần thái lơ đãng như đang chìm trong những mơ mộng. Chỉ riêng ánh mắt
cô rực lên, dõi theo từng biến chuyển nhỏ trên nét mặt thiếu tự nhiên
của cô bạn mập.