Vâng! Tôi đâu quản nổi mấy kẻ trơ lỳ.
*
Không sang Bỉ. Sẽ không phải lo lắng cho dì, cho bố nuôi. Sẽ không phải rời xa những
con người thân thiết. Sẽ không phải đơn độc, sống chung với sự tủi thân. Và nhất là, sẽ không phải quên đi người con trai đã chiếm trọn tâm trí…
Cô gái nhỏ hít một hơi thật sâu, căn đúng thời điểm chiếc BMW
sắp phóng qua liền lao ra chặn. BMW phanh gấp, bốn bánh như nghiền nát
mặt đường, mũi xe cách thân người mảnh mai chỉ vài cm. Đông Vy hé mắt
nhìn quản gia Lâm đang lắc đầu cười khổ, lệnh cho tài xế mở cửa rước
mình vào.
Cô gái nhỏ cảm ơn rối rít cho có lệ, thực chất quản
gia Lâm dựng nên pha mạo hiểm này để cô tiếp cận nhân vật nguy hiểm ấy.
Đông Vy phải chủ động gần anh bởi Gió Quỷ sẽ không thèm tìm cô sau cuộc
đối thoại cũn cỡn nữa. Theo lời Lâm quản gia kể, từ lúc rời nhà Đông Vy
đến giờ anh không chịu ăn uống, cứ tự nhốt mình với chuỗi ký ức đứt gãy, thậm chí còn phải uống thuốc an thần vì đầu đau buốt. Có lẽ, hôm qua là ngày anh mệt mỏi nhất trong số những ngày mệt mỏi…
- Có vẻ thích chặn xe người khác nhỉ? - Hữu Phong đón đầu cô gái nhỏ bằng cái nhếch miệng hờ hững.
- Ừm! Chào buổi sáng!
Đông Vy cũng tỏ ra thật thản nhiên dù thần trí đang bay toán loạn. Qua
nét cười quỷ quyệt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác là cô gái nhỏ
hiểu … Gió Quỷ không hề quên chuyện ngày hôm qua. Nén run rẩy, xốc lại
bình tĩnh, cô gái nhỏ ngồi sát Hữu Phong, mặc kệ đôi mắt xám tro hằn
mạnh tia giận dữ.
- Dịch ngay ra! Cách tôi …
- Ồ, một
mét chứ gì? Thật xin lỗi, nửa mét cũng không được rồi! - Đông Vy nhún
vai, chỉ chỉ vào chiếc balô to đùng đang nằm chiễm chệ trên khoảng ghế
trống gần cửa xe. Phớt lờ luôn sắc mặt tối sầm của ai đó, cô gái nhỏ lầm bầm:
- Ích kỷ! Tại sao chỉ mình anh ta mà chiếm hết nửa chiếc
ghế thế này! Lại còn không chịu nhường phái nữ. Gentleman gì chứ, có mà …
- Này, đủ rồi! Đừng tưởng tôi không nghe nhé!
- Nghe rồi thì mời anh xịch ra kia chút đi!
Cảm thấy chưa đủ lếu láo, cô gái nhỏ hất tay Hữu Phong khỏi lưng ghế, xô chân anh sang một bên, cất giọng vênh váo:
- Đấy, có phải thoải mái hơn không? Cứ ngồi như ông hoàng!
Cô gái nhỏ vừa dứt lời, thầy giám thị đỡ không nổi liệng luôn tay lái,
còn quản gia Lâm vốn giỏi giữ bình tĩnh cũng phải quay mặt ngắm đường
phố, hai vai không ngừng run. Hữu Phong hít thở nhẹ, lần lượt chỉ tay
vào từng người, rít lên:
- Hai người, nhảy xuống xe!
***
Hệt con thú hoang lao đi như vũ bão, phóng qua cánh cửa vàng kim và chỉ vài tích tắc sau đã suýt đâm sầm vào gốc cây cổ thụ. Cửa xe bình thản
mở ra trước mọi cái nín thở căng thẳng, đôi giày thể thao nền trắng sọc
đen kiêu hãnh bước xuống trước vô số ánh mắt ngỡ ngàng cùng tràng hú hét dữ dội.
Bất ngờ này còn chưa kịp tan, ngạc nhiên khác đã ập tới khi cô gái nhỏ thò đâu khỏi xe, cười rạng rỡ dưới nắng sớm:
- Chào mọi người. Tớ về rồi đây!
Sau cái vẫy tay đáng yêu của nữ sinh học bổng, Trung Anh như vỡ tung
bởi chuỗi âm thanh đồng loạt kéo tới, nào tiếng vỗ tay, nào những tiếng
thốt kinh ngạc, nào cả tiếng bàn tán... Giữa cơn lốc ồn ào, cô gái nhỏ
xách balô đuổi theo bóng dáng cao ngạo.
- Hữu Phong! Chờ em vớiiii.
Gió Quỷ dời mắt xuống bàn tay nhỏ đang túm chặt áo anh, buông đúng một chữ khô khốc.
- Thả!
- Để em dẫn anh tới lớp nhé? Trung Anh rộng lắm, anh sẽ lạc đường cho xem!
- Thả ra! – Hai chữ lạnh lẽo ném thẳng vào bộ dạng chờ mong của cô gái nhỏ.
- À, chưa vào học nên mình không vội tới lớp. Anh chưa ăn sáng phải không? Em dẫn anh tới căng-tin nhé!
- Dẹp!
Hữu Phong gạt mạnh tay Đông Vy, độc tác thô bạo đến mức cô gái nhỏ suýt
chút thì ngã nhào. Người con gái này thật kinh dị, mới hôm qua còn đuổi
anh khỏi nhà giờ đã quay ngoắt sang đeo bám anh. Mất trí nhớ chứ không
phải mất lý trí! Anh phủi áo, gằn từng chữ:
- Biến-ngay-đi!
- Anh nhớ hết mọi chuyện mới có quyền nói câu đó với em. Và lại, em biến hay không, đó không phải việc của anh!
- Okay, tùy vậy.
- Thật không? Thế, anh chập nhận để em bên anh rồi nhé!
- Vâng! Tôi đâu quản nổi mấy kẻ trơ lỳ. – Gió Quỷ hừ lạnh.
Cô gái nhỏ sững người, nụ cười trên môi vội tắt lịm tựa đóa hoa bị gió
vùi dập. Người con trai này thật vô tâm, đâu thèm biết cô cố chấp bám
lấy anh là để kéo anh khỏi những ngày không quá khứ, không ký ức. Anh
khó chịu, còn cô đau. Mỗi lần nhìn thấy anh, nghĩ về anh là mỗi lần cô
gặm nhấm nỗi đau, tim rỉ máu. Anh đâu thèm biết đôi mắt xám tro mê hoặc
của anh là thừa hưởng từ Federer – kẻ đã chôn vùi tuổi thơ cô chỉ trong
một ngày ngắn ngủi.
Sống mũi cô gái nhỏ cay nghẹt, quanh mắt
như có màn sương bao phủ, làm nhòe mờ thân ảnh ngạo mạn phía trước. Một
giọt nước tinh khiết chầm chậm ưa ra khỏi khóe mắt buồn thương.
Dường như cảm nhận được ai đó đang khóc, chàng trai khẽ nhìu mày, miễn cưỡng ngoái đầu lại...
Bốp!
Bằng cú ném cực kỳ dứt điểm, chiếc giày nữ đã đập thẳng vào gương mặt hoàn mỹ chỉ trong nháy mắt...