Ánh lên tia xảo quyệt trong mắt hí, Tuệ Anh đột nhiên cúi người hôn má Hữu Phong và búng nụ cười thách thức đến người bạn nhỏ.
---
Trên chiếc giường trắng toát, chàng quý tộc vẫn đang ngủ say, nét cười
thuần khiết ẩn hiện nhè nhẹ trên đôi môi quyến rũ. Tuệ Anh chăm chú quan sát, mường tượng mình đang có trong giấc mộng xinh đẹp nào đó anh đang
mơ. Cô vô thức rướn tay, định chạm vào anh nhưng tiếng ho húng hắng của
Đông Vy kịp ngăn hành động lộ liễu đó.
Tuệ Anh chột dạ, vội trưng ra vẻ hiền lành như mọi khi. Cô giấu nhẹm đố kị sau chất giọng rất đỗi nhỏ nhẹ:
- Cho tớ xin lỗi chuyện vừa nãy nhé! Tại tớ tò mò quá!
Đông Vy im lặng, cô chẳng giận hay trách gì Tuệ Anh nhưng những biểu
hiện lạ lùng của cô bạn mập từ trước tới nay đã để lại nghi vấn to đùng. Cô gái nhỏ nhìn sâu vào đôi mắt hí, thả từng chữ thật rõ ràng:
- Cậu thích Hữu Phong, phải không?
- Ai trong Trung Anh mà không muốn xem Hữu Phong lúc này chứ! Tớ bảo là chỉ tò mò thôi mà! - Tuệ Anh cười lấp liếm.
- Tò mò hay quan tâm? - Đông Vy lấp lửng.
Cô gái nhỏ đang gợi về lúc Tuệ Anh đến thăm nhà bên hồ, cô bạn đã từng
nói “ Như cậu, rất quan tâm tới Gió Quỷ, chuột nhắt ạ! ”. Và cũng lần
đó, Tuệ Anh đã xô mạnh khi Đông Vy trao cái ôm thân thiết. Rồi sau này,
cô tiếp tục ăn trọn một tát của người bạn mập khi nhắc tới tên ai đó… Là vì sao?
- Nếu cậu yêu Hữu Phong thì hãy nói với tớ!
- Để làm gì? - Tuệ Anh đanh giọng, chợt mỉa mai - Nếu tớ yêu anh ấy, cậu sẽ nhường tớ à?
- Tớ không sử hữu anh ấy, có thể nhường ư?
- Vậy hãy từ bỏ anh ấy, rời xa anh ấy. Cậu hoàn toàn có thể!
Phòng bệnh bỗng tĩnh lặng. Sau lời nói lạnh lùng của Tuệ Anh là cả một
khao khát mạnh mẽ. NÓ ăn sâu vào cô như linh hồn trong cơ thể. NÓ cùng
cô lớn lên từng ngày. NÓ xúi giục cô âm thầm bày trò chiếm lấy Đinh Hữu
Phong. Và vì NÓ, cô đã hại chính người cô yêu … Phải, Tuệ Anh gây nên vụ tai nạn đêm trước!
Đầu tiên là gã lưu manh nổi lòng tham, đánh cắp xe BMW của Hữu Phong nhưng làm thế khác nào tự ló mặt ra cho anh
bắt. Gã cũng biết, anh tới quán bida trá hình tìm gã! Rồi gã chạy của
lấy người, bỏ lại BMW cho nhân tình bé bỏng mà không hề biết Tuệ Anh có ý định đâm chết Đông Vy dưới danh nghĩa của gã. Một mũi tên trúng hai
đích! Một phát đâm loại hai mạng! Tuệ Anh vừa gạt bỏ được nữ sinh học
bổng vừa thoát khỏi gã lưu manh bẩn thỉu. Chỉ tiếc là Hữu Phong đã bảo
vệ Đông Vy …
- Sao nào? Cậu có chịu từ bỏ anh ấy không? - Tuệ Anh chấm dứt im lặng, hỏi như truy bức.
Cô gái nhỏ nhìn về phía giường bệnh, nơi người cô yêu đang say giấc.
Tình bạn giữa cô và Tuệ Anh rất quí giá nhưng đừng hòng so bì nổi với
tình yêu cô dành cho người ấy.
- Xin lỗi, tớ không thể!
- Giọng Đông Vy thoảng nhẹ như gió thoáng qua nhưng kiên định tựa những ngọn núi trùng điệp.
- Ôi, thế cơ à? Mà cậu không rời anh ấy cũng chả sao! - Ánh lên tia xảo quyệt trong mắt hí, Tuệ Anh đột nhiên cúi người hôn má Hữu Phong và
búng nụ cười thách thức đến người bạn nhỏ - Tôi và cậu, sẽ chỉ một tồn
tại!
***
Bên bờ hồ đầy gió, cô gái nhỏ như sẻ con
nghịch ngợm, nhặt sỏi dúi vào tay chàng trai và xúi anh lia chúng xuống
hồ.Những hòn sỏi lướt trên mặt nước phẳng lặng rồi tung mình sang bên
kia bờ khiến cô gái nhỏ phấn khích hét lên ầm ỹ.
Thấy cô nàng có vẻ yêu thích mấy viên sỏi hơn là ném chúng, Hữu Phong phủi tay, nghỉ chơi!
Cô gái nhỏ xùy một tiếng rồi mạnh dạn sà vào lòng anh, tựa đầu lên bờ
vai rộng, nhắm mắt như đang ngủ. Hữu Phong nghiêng đầu ngắm ai đó. Nét
cười thuần khiết ẩn hiện trên đôi môi quyến rũ. Anh muốn chạm vào mái
đầu mềm mại mang mùi thơm lạ nhưng vừa đưa tay, trước mắt đã chỉ còn là
khoảng không mịt mờ. Mọi vật chung quanh đều mất sạch!
Như có
bàn tay thô bạo tóm lấy anh và vứt vào một căn phòng tối tăm lạnh lẽo,
vẳng ra từ bóng đêm là những thanh âm buồn bã tựa tiếng vĩ cầm réo rắt
giữa khuya.
- Phong, con nhớ mẹ không?
- … - Hữu Phong mím chặt môi, từng tế bào đều như bị thiêu đốt.
- Phong quên mẹ rồi ư?
- Con không dám!
- Mẹ biết, Phong của mẹ rất ngoan mà.
Trong góc tối, cậu bé 8 tuổi lẳng lặng gật đầu.
- Hữu Phong này, mỗi giấc mơ của con đều có cô bé đó, là sao thế? -
Giọng người phụ nữ mang theo hơi lạnh như từ vùng hoang vu vọng về - Con yêu Vy thế sao? Yêu hơn mẹ rồi sao?
- Con không dám!
- Ngoan lắm! - Người phụ nữ bước ra khỏi sắc đen đặc quánh, bao quanh bà
là những tia sáng mờ ảo thắp lên trong đêm tối. Bà tới bên cậu bé, thì
thầm thật khẽ nhưng đầy đáng sợ - Ký ức ngủ yên đã đủ. Đến lúc con thực
hiện lời hứa rồi!
Góc tối, thời gian lùa nhau trôi, Hữu Phong
ngồi lặng thinh, những ngón tay siết rất chặt. Chỉ cần rời khỏi nơi này, anh sẽ trở về với thế giới đầy ánh sáng trước đây. Nhưng anh không thể
là anh trước đây được nữa … ký ức ngủ quên đủ rồi!
***
Cửa sổ hé, mời nắng mời gió lùa vào phòng bệnh tinh tươm. Chàng trai chậm
rãi mở mắt, lướt nhìn xung quanh một cách qua loa. Trống vắng. Không một ai. Ngay cả Federer, người luôn xuất hiện đầu tiên vào mỗi lần anh tỉnh giấc.
Bỗng, cửa phòng được đẩy ra đúng lúc Hữu Phong gượng
người dậy, anh đối thẳng tia nhìn lạ lẫm tới cô gái còn đứng sững sờ
trong bộ đồng phục Trung Anh.
- Anh dậy rồi à? - Cô gái kinh ngạc lẫn e sợ, lồng ngực như nổ tung dưới nhịp đập nhanh mạnh của tim.
- Cô là ai? - Hữu Phong nâng mi tra khảo, ngăn con người xa lạ tiến lại gần bằng ánh-nhìn-giết-người.
Cô gái ngạc nhiên. Là Đinh Hữu Phong đang cất lời với cô sao? Sau nhiều đắn đo thật kỹ lưỡng, suy tính thật tỉ mỉ, cô cười ngọt lịm.
- Em là bạn thân của Đông Vy! - Cô gái từ tốn đáp.
Chợt tim, vật thể cứng đá nhất cơ thể như bị cứa sâu, Hữu Phong gật
đầu, vết sẹo nơi lòng bàn tay nhói buốt. Anh thu về ánh mắt hung dữ,
ngoắc nhẹ tay ra hiệu cho cô gái đến bên mình.