Anh là đồ khốn mất nhân tính!
----------
- Mở ra! Mau mở cửa ra!
Đông Vy kêu gào ầm ỹ, vừa đập cửa sầm sầm vừa giằng tay nắm cửa một
cách hoảng loạn. Đáp lại cô là sự im lặng cố hữu, vô tình. Cánh cửa vẫn
im lìm như quăng thẳng vào mặt cô chữ KHÔNG to đùng của người đứng
ngoài.
Dùng hết sức, Đông Vy đạp cửa nhưng tức thì, từ chân lan tới tận đỉnh đầu một cơn đau buốt tim. Cô gái nhỏ ngã phịch xuống đất,
mếu máo xin xỏ:
- Thả em ra!
- Nếu thả ra, tôi đã chẳng thừa hơi nhốt Vy!
Nghe thấy chất giọng trầm lạnh, cô gái nhỏ vội gấp gáp hét lên như sợ ai đó đi mất:
- Thả em ra! Chỉ hôm nay thôi!
- Đừng đần độn, vì là hôm nay, tôi mới không thả!
Sau bao tiếng đồng hồ vừa đấu khẩu với Gió Quỷ vừa đập đánh cánh cửa,
Đông Vy ngồi co rúm một góc đầy mệt nhoài. Vô vọng! Anh sẽ chẳng thay
đổi bất cứ điều gì khi đã thực hiện nó!
Mắt Đông Vy trũng sâu
sau nhiều đêm thức trắng, mặt cô hốc hác như có loài vật nào đó ăn mòn
cơ thể nhỏ bé của cô mỗi ngày. Cuối cùng, cô vỏn vẹn buông ra mấy từ với tất cả uất ức, tức tối và bao cảm xúc tệ hại khác đã dồn nén bao ngày
qua:
- Anh là đồ khốn mất nhân tính!
Khoảng lặng chợt vây bủa sau câu nguyền rủa đầu tiên trong đời của Đông Vy. Chàng quý tộc nhếch miệng rồi bỏ đi.
Cánh cửa vẫn đóng chặt, thu bé thế giới của cô gái nhỏ trong căn phòng quen thuộc.
***
- Cậu đi quá xa rồi!
Thầy giám thị đứng trầm ngâm bên cửa sổ, tay kẹp chặt điếu thuốc đầy suy tư, nét mặt thầy hằn rõ nỗi đau sâu sắc. Thầy theo Hữu Phong đã nhiều
năm nay nhưng chưa từng nghĩ anh ác đến mức không cho phép Đông Vy thăm
mộ mẹ vào ngày mẹ cô bé mất. Là hôm nay …
- Cậu thương mẹ thế nào thì Đông Vy cũng vậy! Cậu nhất định phải thế sao?
- Chẳng có gì không ổn cả! - Hữu Phong nhún vai như thể chút trừng phạt này e vẫn là nhẹ nhàng.
Thầy giám thị thôi hé môi, rít sâu một hơi thuốc đầy bất lực. Xem ra,
mẹ Đông Vy là người Hữu Phong hận nhất. Năm xưa, tên trăng hoa kia đã bỏ rơi Hữu Tuệ khi bà có thai với kẻ khác rồi ngay sau đó, hắn cặp kè với
chính bạn thân của bà … không ai khác là mẹ Đông Vy. Bị hai người thân
nhất phản bội vào lúc mình suy sụp nhất, ấy là phát dao xuyên tim.
- Cậu có sợ Đông Vy rồi cũng phát điên như mẹ cậu không, Phong?
- Tôi muốn thế đấy! - Hữu Phong thản nhiên, đôi mắt lạnh hằn mạnh tia xám tro hung ác.
Thầy giám thị ớn lạnh, cảm giác như có vệt gió nào đó vuốt dọc sống lưng.
***
Chiều tà, ánh nắng chiếu xiên qua lớp cửa kính trong suốt. Cô gái nhỏ
ngủ gục trên bàn, thở mệt nhọc. Hẳn cô đã quá đỗi đau đớn mới có thể
khóc ngon lành ngay cả trong giấc ngủ. Trán cô nhíu chặt, môi mim mím
tủi thân.
Một bàn tay vén tóc cô, lau đi những giọt khóc nóng
hổi đang không ngừng trào ra từ khoé mắt đau thương. Càng lau, càng chảy nhiều thêm …
- Vy, con sao thế? Dậy nào, sao thế? - Thầy giám
thị sốt sắng lay nhẹ vai cô gái nhỏ, thật không nỡ phá vỡ giấc ngủ hiếm
hoi của cô trong thời gian khốn khó này.
Đông Vy khó nhọc gượng mở hàng mi đang nhắm nghiền, níu áo thầy giám thị, cô khẽ thều thào:
- Bố, con muốn chết!
- Nói bậy! - Thầy giám thị gạt ngang.
- Thật mà! Con muốn sang bên kia với gia đình. Có ông bà, bố mẹ. Mọi người rất yêu thương con. Con muốn đi, bố ạ!
- Đừng lảm nhảm nữa!
Thầy giám thị đau xót ôm Đông Vy nhỏ bé vào lòng, hẳn cô rất sốc khi
Hữu Phong công khai qua lại với Tuệ Anh còn cô bị nhốt mãi ở đây, chẳng
thể làm tròn chữ hiếu với khi đã qua ngày mất của mẹ rồi của ông bà.
Khoảng áo thầy giám thị nơi Đông Vy dụi mặt vào dần ướt đẫm, thân người yếu ớt bắt đầu run rẩy, trán nóng ran còn chân tay lạnh toát. Tràng nấc nghẹn vang khắp phòng.
- Con sợ anh ta, ghét anh ta rồi. Con muốn đi!
- Không lo, bố
đưa con đi. Ngoan, không phải lo. - Vẫn chất giọng ôn tồn đầy cưng
chiều, thầy giám thị xoa đầu cô gái nhỏ, nhất thời quên mất cánh cửa
đang khép hờ - Bố sẽ đưa con đi tới một nơi thật xa. Nơi bình yên, không ai dám ức hiếp con nữa. Con sẽ chỉ cười, chỉ vui thôi. Được không?
- Được đấy!
Âm trầm ma mị tựa cơn gió thanh thoát chợt luồn qua khe cửa, như đông
cứng mọi phân tử không khí trong căn phòng ngập tiếng khóc nặng nề.
Thầy giám thị và cô gái nhỏ giật mình buông nhau ra, theo phản xạ cùng nhìn về phía cửa …