Edit: Cháo
01
Năm nay Giang Nghiễn Hàn 24 tuổi, cha mẹ tặng anh một căn hộ làm quà sinh nhật.
Anh không thích cho lắm, nhưng cũng không nói ra được là không thích chỗ nào, chỉ thấy ở một mình có hơi rộng quá, anh không có thời gian quét dọn, nhưng lại không muốn dì quét dọn đến nhà mình. Mà đây là quà cha mẹ tặng, anh cũng đành nhận mà thôi.
Thế nhưng vừa mới vào ở chưa được một tuần, anh đã bị công ty phái ra nước ngoài công tác. Giang Nghiễn Hàn có chút rầu, lần này đi là đi hơn nửa tháng, trong nhà còn có mèo, mèo nhà anh rất nhõng nhẽo, không muốn bị gửi ở tiệm thú cưng.
Bạn anh đưa ra sáng kiến: Dù sao nhà ông rộng như vậy, tìm người ở chung đi, đúng lúc giúp ông chăm mèo luôn.
Giang Nghiễn Hàn nghĩ cũng đúng, vì vậy lên mạng đăng thông báo cho thuê nhà chung, viết rõ địa chỉ và yêu cầu, giá cả anh đặt khá cao, người thường không chi nổi, bởi vì anh cũng không muốn ở chung với người khác.
Nhưng không ngờ ngày hôm sau đã có người gọi điện thoại tới.
Là nam, 20 tuổi, còn đang đi học.
Giang Nghiễn Hàn hẹn cậu ta thời gian tới xem nhà, gặp mặt rồi, Giang Nghiễn Hàn tương đối hài lòng, không phải kiểu người mà anh ghét.
Nam sinh này trông sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú, tóc hơi dài, mềm mại xõa trên cổ, cậu ta thấy Giang Nghiễn Hàn thì chủ động tự giới thiệu, nói tên mình là Vưu Bạch, học ở trường cách đây không xa.
“Trước đó đã nói qua yêu cầu với cậu rồi, tối nay tôi đi công tác, cũng không giúp cậu sắp xếp đồ được,” Giang Nghiễn Hàn thả chìa khóa vào tay Vưu Bạch, dặn dò: “Còn phiền cậu chăm sóc mèo của tôi một thời gian.”
Vừa dứt lời, một con mèo Ragdoll toàn thân trắng như tuyết nhảy ra từ sau ghế sopha, đi vòng hai vòng quanh chân Vưu Bạch, Vưu Bạch ngồi xổm xuống sờ đầu nó một cái, mèo Ragdoll không sợ người lạ chút nào, kêu meo meo hai tiếng, cái đuối quấn lấy cánh tay Vưu Bạch.
Vưu Bạch ôm mèo vào lòng, đứng dậy hỏi Giang Nghiễn Hàn, “Tên nó là gì thế?”
“Tiểu Bạch.”
Lúc nói Giang Nghiễn Hàn không chú ý, sau khi nói xong thấy Vưu Bạch kinh ngạc, mới chợt nhớ tới tên của cậu.
“… Gọi đại ấy mà.”
Vưu Bạch cười một tiếng, sau đó cúi đầu trêu mèo, “Tiểu Bạch, tiểu Bạch.”
*
02
Giang Nghiễn Hàn thu dọn hành lý xong thì đi luôn.
Lúc sắp đi Vưu Bạch gọi anh lại, hơi do dự nói: “Thế tiền điện nước nửa tháng này —-“
“Cứ theo như trước đó đã nói, tôi sẽ không thu của cậu nhiều đâu.” Giang Nghiễn Hàn không nghĩ gì nhiều về chuyện tiền thuê, chẳng qua anh muốn tìm một người tới chăm mèo, hơn nữa, Vưu Bạch còn là sinh viên, coi như gia cảnh sung túc thì anh cũng không chiếm cái tiện nghi này làm gì.
Khóe miệng Vưu Bạch cong lên, biểu đạt chút cám ơn, nâng tay chào tạm biệt với Giang Nghiễn Hàn.
Giang Nghiễn Hàn sờ sờ đầu Tiểu Bạch, sau đó kéo hành lý ra khỏi nhà.
Sau đó mỗi ngày Vưu Bạch sẽ gửi một tấm ảnh thật đẹp của Tiểu Bạch cho Giang Nghiễn Hàn, tỏ vẻ cậu ở nhà rất xứng với chức bảo mẫu. Giang Nghiễn Hàn sau khi hết bận việc sẽ trả lời cho cậu: Cám ơn.
Cậu trai này làm Giang Nghiễn Hàn cảm thấy rất thoải mái, là một người ở chung rất được, vốn anh còn lo lắng sẽ gặp phải người chung nhà không tốt cơ.
Kế hoạch đi công tác ban đầu là 19 ngày, nhưng mọi chuyện tiến hành rất thuận lời, 15 ngày sau đã kết thúc xong xuôi.
Giang Nghiễn Hàn là con trai chủ tịch công ty, tục xưng là thái tử gia, vừa vào công ty người người đã nịnh bợ anh, Giang Nghiễn Hàn cảm thấy vừa phiền vừa ghét, ngày cuối cùng chuyện dự tính anh đã xử lý xong hết, buổi sáng liền đặt luôn vé máy bay, sau khi tham gia tiệc mừng thì thu dọn hành lý về nhà, nhưng lại quên không báo cho Vưu Bạch.
Về đến nhà là khoảng 8 giờ 20 phút giờ trong nước.
Giang Nghiễn Hàn thuận đường mua một phần đồ ăn sáng, vừa định thanh toán thì nhớ tới cậu khách trọ mới đến nhà, nên là lại mua thêm cho cậu một phần.
Hôm nay là thứ Bảy, Đại học không có lớp, Vưu Bạch hẳn là vẫn đang ngủ, Giang Nghiễn Hàn nhớ tới mình lúc 20 tuổi, căn bản là không thể dậy nổi trước 9 giờ được.
Lấy chìa khóa trong túi xách, mở cửa.
Giang Nghiễn Hàn đứng ở chỗ huyền quan, cửa bị đóng lại bỗng phát ra tiếng vang rất lớn, anh đứng im không nhúc nhích, cũng không cởi giày ra.
Bởi vì anh nhìn thấy một đoạn tà váy đen xuyên thấu đang đứng trên cầu thang.
Người nọ mặc chiếc váy ngủ hai dây, đường cong phần cổ lộ ra đẹp đẽ, cùng với tứ chi mảnh khảnh, chân trần đứng ở đoạn cua cầu thang, tóc còn chút xốc xếch vì mới tỉnh ngủ.
Giang Nghiễn Hàn thậm chí còn chưa kịp nghĩ xem kia có phải là bạn gái Vưu Bạch hay không, bởi vì đó chính là Vưu Bạch.
Vưu Bạch để lại một câu ‘Xin lỗi’, rồi vội vã chạy lên tầng.
~~~~~~~~~
Căn hộ của anh Hàn có cầu thang, mạn phép đoán là căn hộ duplex (~﹃~)~ chòi má sang xịn mịn vch
Mèo ragdoll
Minh họa mẫu váy Vưu Bạch mặc