Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 19: Chương 19: Hôn Lễ






Dù trốn tránh thế nào, dù có không muốn ra sao Ngưng Lộ vẫn phải đón nhận hôn lễ của cô và Sở Mạnh.

Mấy ngày nay, anh cũng không yêu cầu cô dọn đến chỗ của anh, mà cô cũng vui vì được ở nhà, có thể kéo được ngày nào thì kéo. Bởi vì chuyện của công ty đã được giải quyết cộng thêm con gái chuẩn bị xuất giá sức khỏe Quan Minh Quyền khôi phục rất nhanh đã có thể tham gia vào ngày hôn lễ. Mà cô khi biết Sở Khương đã không sao cũng không hề đi xem anh ta, cũng không dám hỏi thăm. Có một số thứ có lẽ kiếp này phải bỏ qua nhưng tâm vẫn rất đau!

Ngày hôn lễ, thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng.

Sáng sớm, Ngưng Lộ đã bị một đám người lôi đi làm bảo dưỡng toàn thân, sau đó trang điểm, thay lễ phục. Mệt mỏi cả ngày ngay cả thời gian thở cũng chẳng có liền bị đưa đến hiện trường hôn lễ. Hiện trường được thiết lập tại bãi cỏ một nhà hàng năm sao duy nhất dưới cờ của Sở Thành, xung quanh tất cả đều được treo những chiếc màn trắng phiêu dật cùng với những quả bong bóng ngũ sắc, hai bên bày đầy những bông hoa bách hợp thuần khiết, mùi hoa thơm ngát lan tràn trong không khí.

Hôm nay là ngày đại lễ kết hôn của vị chủ tịch mới của Sở Thành, khung cảnh tưng bừng náo nhiệt đương nhiên một gia đình bình thường không thể so sánh được. Hiện trường đã sớm tụ tập đầy những nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh cùng ký giả và giới truyền thông chỉ còn chờ cô dâu tới.

Hôm nay Ngưng Lộ mặc một chiếc áo cưới ngang ngực màu trắng tinh được thiết kế bởi nhãn hiệu Pronovias nổi tiếng nhất đến từ Tây Ban Nha, thiết kế đơn giản nhưng được chau chuốc thành nhiều tầng mặc vào người cô làm hiển lộ rõ từng đường nét của một người phụ nữ cao quý và ưu nhã, phối hợp với giày cao gót cùng màu, Ngưng Lộ vừa xuống xe đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, đèn flash không ngừng nhấp nhoáng. Tổng giám đốc phu nhân của Sở Thành xem ra tuổi còn rất nhỏ nhưng lại đẹp đến làm cho người ta phải ngừng hô hấp, qua vài năm nữa nhất định sẽ càng đẹp đến câu hồn đoạt phách của người khác, đáng tiếc đã sớm một bước bị người ta giành mất người ngoài chỉ có thể nhìn mà chảy nước miếng.

Đàn ông kinh nghi tán thán, phụ nữ đố kị ghen ghét Sở Mạnh trừ đối với cách ăn mặc và trang điểm xinh đẹp cua cô ra, hận không thể đem mắt của tất cả những người đàn ông có mặt tại hiện trường móc ra, lại dám đối với người phụ nữ của anh chảy nước miếng, nhưng không được. Anh lại không biết, anh ở trong mắt những cô gái có mặt ở đây cũng vô cùng xuất sắc, toàn thân áo bành tô đen nhánh đối lập với màu trắng tinh khiết của cô dâu làm cho anh xem ra càng thêm mạnh mẽ khôi ngô tuấn tú, mái tóc hơi dài được chải chỉnh tề ra sau gáy làm lộ ra vùng giữa trán, gỡ đi cặp mắt kính làm cho cặp mắt anh càng thêm lấp lánh hữu thần. Anh cái gì cũng không làm chỉ đứng ở nơi đó lại vẫn có thể hấp dẫn được ánh mắt mọi người. Anh đang chờ cô dâu từng bước một đi về phía anh, anh muốn nắm tay cô cùng đi qua những quãng ngày sau này, anh muốn cho cô tất cả những thứ cô muốn……. Ngưng Lộ, có thể chứ?

Cho đến đôi bàn tay ngọc run rẩy được đặt vào lòng bàn tay anh, trong lòng Sở Mạnh vẫn còn kích động, trải qua bao nhiêu năm sau anh vẫn nhớ rõ cảm giác lúc này, không phải là vì muốn trả thù người nào, chỉ vì anh thật lòng muốn sánh bước cùng cô cả đời. Trên thế giới này tình yêu là thứ bất chấp lý lẽ, dưới ánh trăng thân thể mềm mại linh hoạt của cô rơi vào trong ngực anh, có lẽ đã chú định cô phải cùng anh ở chung một chỗ.

Hai người ở trước mặt cha xứ trao nhẫn cưới, chiếc nhẫn kim cương khéo léo mà tinh xảo chiếu rọi ra những tia sáng chói mắt, trong mắt Ngưng Lộ lại cực kỳ chăm chọc, nhẫn kim cương phải là những người yêu nhau mới có thể đeo nhưng hôm nay cô không phải deo lên vì người cô yêu. Cảm giác chiếc nhẫn kim cương lạnh như băng quấn quanh ngón tay cô, dưới một tràng pháo tay nhiệt liệt lại khiến lòng Ngưng Lộ đau xót, Lệ trong khóe mắt cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng chảy xuống đã nhỏ tại trên mu bàn tay anh.

Nhiệt độ nóng bỏng của giọt nước mắt từ da thịt nơi mu bàn tay anh thấm vào làm phỏng nơi sâu nhất trong tim anh, mày rậm nhíu lại. Hôm nay là ngày đại hỉ của họ cô lại vì người đàn ông khác mà rơi lệ bảo anh làm sao lại không cau mày? Ba mẹ mặt dù đối với những hành động của anh rất bất mãn, nhưng dù sao đây cũng là đại sự của Sở gia không thể không đến, mà Sở Khương trừ lần gặp trước ở bệnh viện ra tới nay cũng chưa từng gặp lại, hôm nay nó nhất định sẽ không tới. Nhưng cô không vui mà rơi lệ lại làm cho toàn bộ những người có mắt ở đây lại nghĩ rằng cô vì quá vui mà rơi lệ. Nhưng Sở Mạnh biết cô không phải, cô vì tất cả những gì mình mất đi mà rơi lệ. Cô có biết hay không, anh muốn xây lên một tòa lâu đài mà gió táp mưa sa không thể mài mòn chút nào, để cô có thể không buồn không lo sống ở bên trong. Ở bên trong, cô là nàng công chúa của anh, hoàng hậu của anh, người phụ nữ của anh……. có được hay không? Có đồng ý hay không?

“Chú rễ có thể hôn cô dâu!” Cuối cùng, cha xứ nghiêm trang tuyên bố, tiếng vỗ tay của tất cả quang khách tại chỗ một hồi so với một hồi càng lớn hơn, Ngưng Lộ không dám để nước mắt tiếp tục rơi xuống nữa. Bởi vì cô biết ba mẹ ở ngay bên cạnh niềm vui trong mắt họ không thể gạt người. Mẹ cho là cô đã tìm được hạnh phúc tìm được nơi quy túc, vậy cứ để họ cho là vậy đi! Hạnh phúc của cô, khi cô lựa chọn người đàn ông này cô còn có hạnh sao? Cũng không cần thiết đi? Nhưng ít ra ba mẹ cô vẫn còn sống tốt trên cõi đời này, vậy là tốt rồi!

Nét mặt của cô làm cho tim Sở Mạnh mềm mại chợt lạnh lẽo, cứng rắn nâng cằm cô lên, những giọt nước mắt trong suốt óng ánh đang dạo chơi trong hốc mắt, làm sao cũng không muốn để nó chảy xuống. Gả cho anh uất ức tới vậy sao?

“Cô mà dám khóc lên, tôi sẽ lập tức đem mọi chuyện công bố ra ngay tại chỗ, có muốn thử xem một chút không? Vẻ mặt của ba mẹ cô sẽ ra sao?” Sở Mạnh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, sau đó hôn lên môi cô. Nước mắt mằn mặn vẫn là không nhịn được theo gương mặt chảy xuống toàn bộ lại bị anh nuốt vào trong miệng.

“Quan Ngưng Lộ, cô còn dám tiếp tục khóc thì cứ nhìn thử mà xem!” Sở Mạnh lấy thanh âm chỉ có cô nghe thấy uy hiếp. Sau khi hoàn thành nghi thức chú rễ nắm tay cô dâu trở lại đại sảnh khách sạn cắt bánh ngọt sau đó nhảy điệu nhảy đầu tiên. Đang trong tiếng chúc phúc của mọi người bọn họ nắm tay nhau bước từng bước một.

Ở sau lưng dường như có một ánh mắt đang quan sát cô? Ngưng Lộ không dám quay đầu lại nhìn. Ánh mắt nóng bỏng đó tựa như mang theo một nổi đau rất lớn, là Sở Khương sao? Cái tên đó chính là một nút thắt mà lòng Ngưng Lộ chưa mở được, càng dây dưa càng chặt, ngay cả hô hấp cũng thấy đau. Chỉ có không thèm nghĩ nữa mới có thể không khổ sở như vậy.

Sở Khương ngồi trên xe cách hội trường không tới một trăm mét, tay đặt trên tay lái bời vì dùng sức mà gân xanh từng sợi một nổi lên, khuôn mặt tuấn tú nho nhã cũng bởi vì tức giận mà trở nên khó coi.

Cô gái đã từng thề muốn cùng anh bách niên giai lão nhưng hôm nay lại nắm tay một người đàn ông khác, mà người đàn ông đó không phải ai xa lạ lại anh ruột của anh a! Anh sao có thể không giận? Nhưng anh bây giờ lấy cái gì gì chống lại anh hai? Ngay cả ba mẹ cũng không giúp được anh. Anh chỉ có thể làm cho mình từng bước trở nên mạnh mẽ mới có thể đoạt lại người con gái mà anh yêu mến!

Mới vừa rồi ở máy phóng thanh tiếng cô ấy nhẹ đến không thể nhẹ hơn được nữa: “Tôi nguyện ý.” Làm cho thế giới của anh hoàn toàn sụp đỗ. Anh đã nhiều lần suy nghĩ muốn chạy xuống xe nắm tay cô chạy tới một nơi không ai biết bọn họ trải qua một cuộc sống vui vẻ. Nhưng lý trí nói cho anh biết, không thể! Lộ Lộ là một đứa con gái hiếu thuận cỡ nào. Nếu không cũng sẽ không có một hôn lễ như hôm nay!

Đau! Đau! Đau triệt nội tâm!

Người mới cùng nắm tay nhau đi chớp mắt đã đối diện! Một giọt, hai giọt, ba giọt…….. trên gương mặt tuấn tú hiện đầy nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.