Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Chương 75: Chương 75: Chương 74




“Lý Dục, Lý Dục…” Ninh Tiểu Tiểu nhẹ giọng gọi, ngón tay nắm lấy tay Lý Dục. Tần Chí Xuyên cùng Đường Phong đứng sau lưng nàng, giống như đang chờ đợi kỳ tích phát sinh.

Tay Lý Dục vừa lạnh vừa mềm khiến Ninh Tiểu Tiểu cảm thấy anh giường như sinh mệnh không còn sức sống nữa. Cô cũng không tin tưởng bản thân có thể gọi anh tỉnh dậy, bởi vậy trong lòng càng thêm chua xót.

Tuy nhiên kỳ tích thật sự xuất hiện, mới cất tiếng gọi Ninh Tiểu Tiểu liền cảm thấy ngón tay Lý Dục run lên nhè nhẹ, cô cực kỳ kinh ngạc. Hàng lông mi cong dài của anh run rẩy, một đôi mắt đẹp đầy mông lung dần mở ra. Ninh Tiểu Tiểu trở nên mơ hồ, tựa như không tin vào bản thân nữa, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn Lý Dục. Bên tai nghe tiếng gọi của Tần Chí Xuyên cùng Đường Phong.

“Dục Dục…”

“Dục Dục, cậu tỉnh rồi…”

Lý Dục nhìn hai vị trưởng bối lại nhìn về phía Ninh Tiểu Tiểu, thanh âm yếu ớt hỏi: “Em sao lại ở chỗ này?”

“Anh tỉnh?” Ninh Tiểu Tiểu nhìn Lý Dục với ánh mất không thể tin nổi, “Tôi…” Cô nhìn về phía Tần Chí Xuyên, tựa như không biết nói thế nào, “Tôi đến thăm anh…”

Lý Dục nở nụ cười tuy nhiên ngay sau đó sự vui mừng trong mắt cậu biến mất, ánh mắt lại có chút chán nản, anh quay đầu đi: “Sao lại đến thăm tôi? Cô cũng không phải là bạn gái tôi.”

Sau lưng Ninh Tiểu Tiểu bị Tần Chí Xuyên đẩy một chút, sau đó liền nghe Tần Chí Xuyên nói: “Ai nói cô ấy không phải bạn gái cháu, chỉ cần cháu mau khỏi bệnh, Tiểu Tiểu sẽ đồng ý làm bạn gái cháu.”

Đường Phong có chút giật mình nhìn về phía Tần Chí Xuyên, khóe miệng Ninh Tiểu Tiểu cũng cứng lại. Mắt Lý Dục lóe lên tia sáng, nhìn chăm chú vào Ninh Tiểu Tiểu: “Có thật không, em thật sự đồng ý làm bạn gái tôi?”

Ninh Tiểu Tiểu nhìn Tần Chí Xuyên, anh lộ ra thần sắc nhờ vả. Ninh Tiểu Tiểu ngập ngừng nói: “Thật, nếu anh nhanh khỏi bệnh, tôi đồng ý…”

“Thật tốt quá.” Lý Dục giãy dụa ngồi dậy, đưa tay rút dây truyền ở cổ tay, “Anh đã khỏe rồi, hiện tại em là bạn gái anh đúng không?” Cậu nhìn vẫn có vẻ suy yếu nhưng tinh thần thì tốt hơn rất nhiều.

“Ôi?” Ninh Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lý Dục đột nhiên ngồi dậy.

“Dục Dục, nhanh…nhanh đi gọi bác sĩ.” Tần Chí Xuyên nóng ruột kêu lên.

“Chú Đường, không cần đi gọi, cháu đã khỏe rồi, cháu muốn xuất viện.” Lý Dục gọi Đường Phong lại, nói xong liền muốn xuống giường nhưng bị Tần Chí Xuyên giữ lại, sau đó liếc Đường Phong một cái.

Bác sĩ tới rất nhanh, sau khi nhìn thấy tình trạng của Lý Dục thì kinh ngạc vô cùng, vừa kiểm tra toàn bộ vừa không ngừng cảm thán. Sau khi kiểm tra xong toàn bộ thêm cả việc bệnh nhân nhất quyết muốn về thì bác sĩ cũng đồng ý cho xuất viện, tuy nhiên khi về nhà phải tĩnh dưỡng thật tốt.

Đường Phong liền nói nhỏ vào tai Tần Chí Xuyên: “Thằng nhóc này có khi nào là giả bệnh không?”

Ninh Tiểu Tiểu đỡ Lý Dục lên xe của Đường Phong còn Tần Chí Xuyên thì đi một chiếc xe khác. Dọc đường đi Lý Dục đều lôi kéo tay Ninh Tiểu Tiểu, ánh mắt không rời khỏi người cô. Ninh Tiểu Tiểu bị cậu nhìn đến mức hai tai đều đỏ lên, muốn rút tay nhưng lại không dám hơn nữa tay cũng bị cậu cầm rất chặt.

“Đừng nhìn tôi như vậy nữa.” Cô cuối cùng vẫn lên tiếng, cho tới bây giờ cô vẫn chưa bị ai nhìn chằm chằm như vậy.

“Anh thích nhìn em như vậy. Hơn nữa giờ em là bạn gái anh, anh muốn nhìn thế nào thì nhìn.” Lý Dục cười nói.

Ninh Tiểu Tiểu há miệng thở dốc, cũng không nói được gì nữa. Lý Dục nhìn cô mặt đỏ như bông hoa đào, thật sự rất đáng yêu, không cầm lòng được liền hôn nhẹ một cái má cô.

“A..” Ninh Tiểu Tiểu ôm má kinh ngạc nhìn cậu, Lý Dục nhìn cô tười cười.

Xe két… một tiếng liền dừng lại. Ninh Tiểu Tiểu không phòng bị liền lao về phía trước, may àm Lý Dục nhanh tay ôm lấy cô, sau đó cũng không có buông tay. Ninh Tiểu Tiểu không thoải mái cựa quậy thân mình nhưng cũng không dám dùng nhiều sức vì còn kiêng kị cái người “bệnh nhân” này.

“Chú Đường, chú lái xe thật tốt nha.” Lý Dục mở miệng nói đùa, có thể thấy tâm trạng cậu thật sự rất tốt.

Đường Phong đáp nhẹ một tiếng liền tiếp tục đạp ga vững vàng lái xe đi tiếp.

Về tới Tần gia, Lý Dục liền đem Ninh Tiểu Tiểu kéo vào phòng ngủ, cũng không biết hai người ở trong đó làm cái gì.

Đường Phong nhìn Tần Chí Xuyên: “Chỉ một câu nói của anh, kỹ nữ liền thành bạn gái của cháu trai.”

“Đừng nói bậy.” Tần Chí Xuyên hút điếu thuốc, thấp giọng nói: “Đi lắp một cái camera, Dục Dục bệnh không thể coi thường, bọn họ trốn trong phòng, nếu như Dục Dục có gì sơ xuất thì một cô bé như Tiểu Tiểu làm sao ứng phó nổi.”

Đường Phong hiểu ý, nhìn nhìn rồi nói: “Trong nhà không có thức ăn, tôi dẫn Tiểu Tiểu đi mua ít đồ, để cô ấy nấu ít đồ bồi bổ cho Dục Dục.”

‘Ừ.” Tần Chí Xuyên gật đầu. Hai người không hẹn cùng đi về phía phòng ngủ của Lý Dục. Đường Phong đẩy cửa ra liền nhìn thấy Ninh Tiểu Tiểu đang câu nệ ngồi ở đầu giường, Lý Dục thì đứng bên dưới, tay nhẹ nâng khuôn mặt Ninh Tiểu Tiểu hôn lên. Nhìn thấy có người tiến vào, Ninh Tiểu Tiểu liền đẩy Lý Dục ra, khuôn mặt đỏ bừng. Còn mặt Lý Dục đầy sự không vui khi bị quấy rầy.

Đường Phong ho lên hai tiếng: “Cùng tôi đi mua đồ ăn, để bồi bổ cho Dục Dục.”

“Được.” Ninh Tiểu Tiểu vừa định đứng lên thì bị Lý Dục giữ lại, “Để Chị Vi đi thôi, cơm chị ấy làm cũng được, em không phải tới để nấu cơm,em ở cạnh anh là được rồi.”

“Cháu không muốn ăn cơm Tiểu Tiểu nấu sao, đúng lúc cô ấy nấu cho con mấy món con thích.” Tần Chí Xuyên nói.

“Đúng vậy, cô ấy nấu cơm thì cô ấy nên đi mua đồ, tay nghề của cô ấy so với Vi Vi cao hơn nhiều.” Đường Phong nói thêm.

Lý Dục chần chừ, vừa muốn ăn thức ăn ngon lại vừa muốn có mỹ nhân bên cạnh, hơn nửa ngày cậu mới nói: “Ngày mai đi, hôm nay con không muốn rời xa cô ấy nửa bước.”

Tần Chí Xuyên cùng Đường Phong liếc mắt nhìn đối phương. Tần Chí Xuyên nhẹ lắc đầu. Bữa cơm này Lục vi làm toàn những món nhẹ, chủ yếu để hợp với khẩu vị của bệnh nhân, vậy nên Tần Chí Xuyên cùng Đường Phong đều ăn không hợp. Lực chú ý liền chuyển về phía hai người trẻ bên kia. Người không biết sẽ cho rằng Ninh Tiểu Tiểu và Lý Dục là một đôi. Lý Dục thì ôn nhu chăm sóc, hỏi han ân cần, Ninh Tiểu Tiểu cũng không có ý từ chối, còn giúp cậu gắp thức ăn, múc, bộ dáng vô cùng ngọt ngào. Ngẫu nhiên Lý Dục còn kề sát tai Ninh Tiểu Tiểu nói nhỏ, từ ngoài nhìn vào thì vành tai Ninh Tiểu Tiểu giống như bị miệng Lý Dục nuốt trọn.

Loại tình tứ như trong phim điện ảnh này kéo dài tới tận chạng vạng. Ninh Tiểu Tiểu nói muốn về nhà mẹ, cô sợ mẹ ở nhà lo lắng. Lý Dục kéo tay cô không muốn để cô đi, Ninh Tiểu Tiểu kiên trì muốn về nhà.

“Không đi, không được sao?” Lý Dục năn nỉ.

“Nhưng mà mẹ tôi sẽ lo lắng…” Ninh Tiểu Tiểu khó xử nói.

“Anh bệnh vừa mới khỏi, em không thể ở bên cạnh chăm sóc anh sao?” Thần sắc Lý Dục trở nên ảm đạm, cậu lấy tay che ngực ho khan vài tiếng.

“Tiểu Tiểu, đêm nay đừng về nữa. Một lát gọi cho mẹ em, nói lại tình hình hiện tại. Tôi bảo Vi Vi đem dọn phòng khách cho em.” Tần Chí Xuyên lên tiếng, Ninh Tiểu Tiểu tuy rằng không tình nguyện nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng cũng dỗ được Lý Dục đi ngủ, Ninh Tiểu Tiểu nhẹ bước ra khỏi phòng ngủ, bước nhanh về phòng cho khách, còn tiện tay đem cửa khóa lại sau đó đi vào phòng tắm. Lúc mặc áo tắm đi ra, cô lại phát hiện trong phòng có thêm một người đàn ông, Tần Chí Xuyên.

“A…” Ninh Tiểu Tiểu phát hoảng, trừng mắt nhìn Tần Chí Xuyên: “Anh vào bằng cách nào?”

Tần Chí Xuyên cười xấu xa nhìn nàng: “Cô bé, em không nghĩ kĩ xem đây là nhà của ai, còn khóa cửa nữa chứ? Lại đây.” Hắn vẫy tay.

“Nga…” Ninh Tiểu Tiểu bước chậm qua, Tần Chí Xuyên liền xoay người đem nàng đè lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.