Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Chương 95: Chương 95: Chương 94: Ba nam nhân chung nhận thức




Ninh Tiểu Tiểu vừa mới ngủ, di động Công Tử Lạc vang lên, thấy tên trên màn hình là anh trai mình, Công Tử Lạc vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: “Thật dài dòng, lại có chuyện gì...”

Vừa nghe điện thoại di động, bên tai lập tức truyền đến tiếng Cung Chính: “Tối hôm nay về nhà một chuyến, dẫn cả Tiểu Tiểu về.”

“Anh, em bận quay phim...”

“Đừng lấy cớ, đêm nay không về, về sau không cần về.” Cung Chính nói xong liền cúp điện thoại.

“Này... Phát bệnh thần kinh.” Công Tử Lạc giật mình, liền gọi cho Tiểu Hoàn Tử, để cô ấy đi đến bệnh viện tạm thời chăm sóc Ninh Tiểu Tiểu.

Vào ban đêm, Cung gia trừ Cung Hạ ở bên ngoài, ba người đàn ông mở một hội nghị bàn tròn.

Công Tử Lạc cùng Cung Đông đều không biết chuyện gì, chỉ cảm thấy Cung Chính rất nghiêm túc, hai người ai cũng không dám ho he.

Cung Đông biểu cảm lạnh lùng như trước, nhìn Công Tử Lạc về nhà ngay cả tiếng chú cũng chưa gọi. Công Tử Lạc đưa tay đùa giỡn anh: “Còn giận chú sao?”

Cung Đông chán ghét đẩy tay anh ra.

“Đồ trẻ con.” Công Tử Lạc mắng một câu, hoàn toàn lơ đễnh.

“Hai người trật tự đi.” Cung Chính mở miệng.

Công Tử Lạc chà xát tay, nhẹ giọng nói với Cung Đông: “Cha ngươi uống lộn thuốc à?”

Cung Chính rõ ràng nghe được, trừng mắt nhìn anh một cái, Công Tử Lạc vội vàng ngồi thẳng.

“Đến cùng có chuyện gì a? Hưng sư động chúng.”

“Tiểu Tiểu đâu, anh đã dặn em mang cô ấy về còn gì?” Cung Chính hỏi.

Cung Đông nhìn về phía chú hai: “Cô ấy ở chỗ chú? Trách không được gọi điện thoại không được.”

“Ở chỗ chú thì như thế nào? Cháu gọi điện thoại cho cô ấy làm gì?”

“Hai người các ngươi câm miệng. Trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.” Cung Chính ngăn chặn cơn tức.

“Cô ấy ở đoàn làm phim kết giao bằng hữu, chính là Trần Băng Khiết, hai người kết nghĩa chị em, không muốn trở về.”

Cung Chính đương nhiên không tin, Tiểu Tiểu không có khả năng không muốn trở về gặp anh. Nhưng mà hiện tại cũng không phải là lúc so đo.

“Chậm trễ việc học của cô ấy, về sau thành người không có văn hóa.” Cung Đông lạnh lùng nói.

“Ai, thằng nhóc...”

“Bốp!” Cung Chính vỗ cái bàn, “Các ngươi còn có mặt mũi đấu võ mồm? Xem xem các ngươi làm ra chuyện tốt gì.” Anh đem hai tờ giấy ném qua.

Công Tử Lạc cùng Cung Đông cầm tờ giấy lên xem, đầu đề là chuyện xấu của Công Tử Lạc, còn có Cung Đông cùng một người phụ nữ ở quán bar thân thiết.

“Cha tìm người theo dõi con?” Cung Đông bất mãn hỏi.

“Cần ta tìm người theo dõi sao?” Cung Chính liếc mắt nhìn anh, “Hai sự kiện may mắn đều được áp chế đi, bằng không hậu quả như thế nào các ngươi biết không? Chuyện này dư luận mà truyền ra, Cung gia liền bị các ngươi phá hỏng.” Cung Chính khẩu khí thật nghiêm khắc, nói đương nhiên cũng là sự thật.

Công Tử Lạc cùng Cung Đông đều không nói chuyện. Cung Chính nhìn bọn họ, còn nói: “Về sau ở bên ngoài không cho các ngươi tiếp xúc một mình cùng Tiểu Tiểu, càng không thể có hành vi thân mật, bên ngoài có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm các ngươi, lại có bao nhiêu người muốn nhìn Cung gia gặp chuyện, các ngươi biết không?”

“Chẳng lẽ về sau để tiện nghi cho tiểu tử Trương Nghiên kia? Để chúng ta nhìn được mà ăn không được? Loại tư vị này ai chịu nổi?”

“Người đầu tiên vi phạm không phải là người sao, người dám nói không qua đêm ở Trương gia?”

Cung Chính sắc mặt chút khó coi, lần đó là do anh sai lầm.

“Quả thật là ta lo lắng không chu toàn, nhưng mà không lưu lại nhược điểm, hai người các ngươi thì sao? Nếu ta không sớm lo lót... Tốt lắm, trước kia cứ cho nó qua đi. Ta hiểu tâm tình của các ngươi, nếu để các ngươi từ bỏ Tiểu Tiểu cũng không phải chuyện dễ dàng. Về sau Tiểu Tiểu sẽ định kỳ về nhà, đến lúc đó các ngươi muốn làm cái gì ta mặc kệ.”

Công Tử Lạc trước mắt sáng ngời: “Nhưng mà định kỳ về nhà cũng sẽ không thể rất thường xuyên? Đến lúc đó cho dù anh với em không làm gì, cũng sẽ có người làm a.” Nói xong anh cố ý nhìn thoáng qua Cung Đông, Cung Đông lập tức liếc trắng mắt.

Cung Chính nhìn bọn họ, ý vị thâm trường nói: “Chỉ có một biện pháp giải quyết.”

“Cái gì?”

“Ba người cùng nhau.”

Cung Đông rõ ràng sợ run một chút, không tin nhìn về phía cha mình, Công Tử Lạc còn phản ứng lớn hơn nữa: “Anh, anh là nói chúng ta ba người cùng nhau cùng Tiểu Tiểu làm?”

Cung Chính gật đầu: “Trước mắt ta cũng chỉ có thể nghĩ tới biện pháp này. Vốn cũng đã không hợp thường quy, cần gì phải lại bắt cho lẽ thường đâu. Nếu không đồng ý, có thể rời khỏi, nhưng những lời ta nói phải chấp hành, danh dự Cung gia xếp hạng hàng đầu, danh dự không có, cái gì cũng không có.”

Công Tử Lạc cùng Cung Đông đều không nói chuyện, xem như cam chịu. Cung Chính nói: “Em mau mang Tiểu Tiểu trở về đi, ở kịch tổ rất nguy hiểm, khó tránh khỏi có chút nguy hiểm.”

“Tiểu Tiểu cô ấy... Không ở đoàn làm phim, ở bệnh viện...” Công Tử Lạc nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” Hai cha con trăm miệng một lời.

“Đừng khẩn trương.” Công Tử Lạc xoa tay, “cô ấy không có việc gì chính là bị chút vết thương nhỏ.”

“Bốp.” Cung Chính đập một cái lên đầu anh, Công Tử Lạc chỉ A một tiếng, anh tự biết đuối lý, nên không có nhảy lên như bình thường. Ai có thể nghĩ đến nam thần đương thời, đương kim ảnh đế Công Tử Lạc lại chịu cảnh này cũng không dám cãi lại.

“Sớm biết cô ấy đi theo em sẽ xảy ra chuyện, em hiện tại, không thể giống trước kia, làm chuyện gì cũng phô trương như vậy...” Cung Chính hiếm khi phê bình em trai, lần này cũng là bị chọc cho nóng nảy.

Cung Đông không nói chuyện, có Cung Chính nói là đủ rồi. Công Tử Lạc cúi đầu xuống, cũng chỉ có ở trước mặt anh trai anh mới cúi đầu.

“Sự việc xảy ra ngoài ý muốn, em cũng không ngờ tới, lúc đó em cũng đau lòng muốn chết...”

“Ở bệnh viện nào?” Cung Chính hỏi, Công Tử Lạc vừa nói tên, anh lập tức đi ra ngoài.

“Con cũng đi.” Cung Đông đi qua, Cung Chính vẫy tay, nhìn về phía hai người: “Hai người các ngươi đều thành thật ở nhà đợi, chờ ta đem Tiểu Tiểu đón về.”, nói xong người đã đi ra ngoài.

Lúc Cung Chính đi vào phòng bệnh, Ninh Tiểu Tiểu đang cùng Tiểu Hoàn Tử trò chuyện trên trời dưới biển câu được câu không.

“Cha, sao cha lại tới đây?” Nhìn thấy Cung Chính tiến vào, Ninh Tiểu Tiểu mở to mắt, vừa mừng vừa sợ.

“Vừa nghe chú hai con nói, bằng không sớm đã chạy tới.” Cung Chính một mặt đau lòng, lại nghiêm mặt nói, “Còn có con, bị thương cũng không nói với ai trong nhà, còn có lần sau thì về sau đừng nhận người cha này nữa.”

“Con xin lỗi, cha.” Ninh Tiểu Tiểu mở miệng, “Tiểu Tiểu sợ cha lo lắng, về sau không dám nữa.”

“Nơi nào đau? Nói cho cha.” Cung Chính khom người thân thiết hỏi.

“Không có việc gì, chỉ trầy xát chút da phía sau lưng. Là chú hai muốn con nằm viện, kỳ thực đã sớm khỏe rồi.”

Nghe Ninh Tiểu Tiểu nói như vậy, nhìn thấy sắc mặt cô cũng không tệ, trái tim Cung Chính nhẹ buông xuống. Khom người một phen ôm lấy cô đi ra khỏi phòng bệnh.

Ninh Tiểu Tiểu gắt gao ôm cổ anh: “Cha, là về nhà sao?”

“Ừ, về nhà.” Cung Chính dùng giọng nam hùng hậu trầm thấp trả lời.

Hai tròng mắt Ninh Tiểu Tiểu có chút ướt, đầu khẽ tựa vào ngực nam nhân. Hương nhàn nhạt của xà phòng cùng hơi thở nam tính truyền đến, đó là hương vị mà chỉ mình cha có.

Cung Chính để Ninh Tiểu Tiểu ngồi vào ghế sau, cửa xe vừa đóng, hình thành một không gian bịt kín nhỏ. Anh đem Ninh Tiểu Tiểu đặt ở trên gối, ôm lấy cô, Ninh Tiểu Tiểu nép vào trong lòng anh, nói anh nghe tại sao lại bị thương cùng với những chuyện mới mẻ gần đây.

Cung Chính nhẫn nại nghe, ngẫu nhiên mắng một câu: “Nha đầu ngốc.”

Ninh Tiểu Tiểu ngược lại ở trong lòng anh cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.