Mấy ngày nay nhiệt độ có hơi thập, Tạ Lan Chi mặc một cái hoodie màu xanh biển cùng quần dài màu đen hưu nhàn, một tay xách theo bia, một tay cầm di động, phía sau tản ra ánh đèn đường ấm màu. Hắn chỉ là đứng ở nơi đó, không có cố tình mà làm động tác gì, nhìn qua giống như là ảnh chụp phục cổ phóng đại.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, hệ thống kháng cự vẻ đẹp toàn diện của Tần Thư sụp đổ.
Đây, đây không phải là gian lận sao! Thời buổi này vậy mà còn có người ở ngoài đời thực còn đẹp hơn ảnh chụp?
Kể một chuyện xưa đáng sợ cho mọi người nghe, Tạ Lan Chi hắn...... Không ăn ảnh.
(Editor: kh ăn ảnh mà em nó chết mê chết mệt dừng ở màn hình mấy phút để ngắm. Thư tình chịu gì nổi)
Hai người nhìn nhau vài giây, Tạ Lan Chi buông di động, đi về phía Tần Thư. Phản ứng đầu tiên của Tần Thư là đem cổ vịt trong tay giấu phía sau, sau đó hắn nghĩ lại tưởng tượng, Tạ Lan Chi đều đã hỏi hắn cổ vịt ăn ngon không, xác định chắc chắn đã thấy được, hắn còn giấu cái rắm a.
Tạ Lan Chi ở trước mặt Tần Thư dừng lại, trêu chọc nói: “Mệt thành cá mặn còn có sức lực đi tới mua cổ vịt, xem ra cổ vịt là chân ái.”
Tần Thư chột dạ nói: “Chính là bởi vì quá cá mặn, cho nên mới muốn ăn cổ vịt bổ sung máu.”
“Cổ vịt có thể bổ máu, nồi lẩu nhà anh thì không thể?”
Tạ Lan Chi ngữ khí có chút lãnh đạm, làm Tần Thư không thể hiểu được, họ Tạ chắc sẽ không bởi vì mình không đi nhà hắn ăn lẩu nên không vui đâu nhỉ.
Khẳng định là hắn suy nghĩ nhiều, thiết lập của Tạ Lan Chi còn không phải là khách khí xa cách sao. Bất quá đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, nếu là hắn mời đàn em đến nhà ăn cơm,đàn em nói mệt không đi, kết quả hắn quay đầu liền nhìn thấy đàn em mua cổ vịt ăn...... Ách, trong lòng không thoải mái cũng là bình thường.
Tần Thư gãi gãi đầu, “Cái dó, anh nghe em giải thích.”
“Anh nghe.” Tạ Lan Chi nói, “Anh là muốn nghe xem em giải thích kiểu gì.”
Được lắm, họ Tạ, hay cho anh thông minh. “Em ở trên giường nằm một giờ mới lên.” Tần Thư đối mắt với Tạ Lan Chi, thanh âm không tự giác mà mềm xuống, thực nhẹ, “Lại còn dùng dằng nửa ngày, em thật sự là rất mệt.”
Tạ Lan Chi sắc mặt hơi hoãn, hắn quét mắt nhìn cổ vịt trong tay Tần Thư, hỏi: “Sao mua lâu vậy.”
Nhắc tới cái này Tần Thư lại tức. “Đậu mé, anh biết bác gái bán cổ vịt kia gian xảo bao nhiêu không.”
Tần Thư lòng đầy căm phẫn phàn nàn với Tạ Lan Chi về bác gái, thề son sắt nói: “em về sau nếu lại đến chỗ này mua cổ vịt, em chơi game phóng to không được!”
Tạ Lan Chi cười thanh, “Tàn nhẫn như vậy.”
“Tức chết ba ba.”
Tạ Lan Chi nói: “Vậy em càng nên thường tới.”
Tần Thư trừng mắt hắn, “em nhìn giống đồ ngu lắm sao.”
“Giống.”
“......”
Tần Thư còn không kịp phát tác, Tạ Lan Chi lại hỏi hắn: “Trừ bỏ cổ vịt, còn có cái gì là chân ái.”
Tần Thư trên đầu lại mọc đầy dấu chấm hỏi, “Cái gì?”
“Còn thích ăn cái gì.” Tạ Lan Chi nói, “Cửa hàng này có thể mua được.”
“Nga...... xương đòn vịt.”
Tạ Lan Chi đi đến trước cửa sổ cửa hàng cổ vịt, “làm phiền lấy 50 tệ xương đòn vịt.”
Bác gái bán hàng động tác nhanh nhẹn mà bắt đầu đựng túi, thượng xưng, “Tổng cộng 74, của cậu.”
Tần Thư dùng một loại “Xem, anh mau xem, em sớm đã nói với anh rồi” ánh mắt nhìn Tạ Lan Chi. Tạ Lan Chi giơ lên di động, quét mã QR, trong tiệm vang lên thanh âm: “WeChat chuyển khoản, 50 tệ.”
Biểu tình của bác gái kia phải gọi là muôn màu muôn vẻ, Tần Thư trong lòng thống khoái. Hắn kéo kéo góc áo Tạ Lan Chi, cho hắn một cái like