Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 17: Chương 17




A a a a a, Tạ Lan Chi ngươi tránh ra tránh ra, không được lại đây! “Thành Ninh” đã khóa, chìa khóa tôi cũng đã nuốt rồi, anh nếu dám cướp đi Ninh Ninh, tôi liền nguyền rủa anh uống Coca không bật được nắp, uống trà sữa không ống hút, mua khoai lát bị ép tới nát nhừ!

Giờ này khắc này, Tần Thư trong óc điên cuồng vang lên giọng nói cảnh báo: Bảo hộ Ninh Ninh bên người, chú ý bảo hộ hậu phương, ta tới bắt người!

Tần Thư chạy nhanh nhằm về phía Tạ Lan Chi, dùng khẩu hình nói: “Đứng lại, đừng nhúc nhích! Em theo anh đi!”

Tạ Lan Chi vậy mà xem hiểu, dừng bước chân.

Tần Thư chạy trốn quá gấp, không kịp phanh lại, cả người trực tiếp đánh vào trên người Tạ Lan Chi. Tạ Lan Chi kêu lên một tiếng, lui về phía sau nửa bước,theo bản năng ôm lấy bả vai Tần Thư.

Tần Thư ở trong lòng ngực Tạ Lan Chi thở phì phò, lại ngửi thấy được mùi chanh thanh tân nhàn nhạt thoải mái trên người đối phương.

Tay Tạ Lan Chi phủ lên cái trán Tần Thư, nhẹ nhàng đem hắn đẩy ra, “Làm sao vậy, mặt đỏ thành như vậy.”

Thật không dám giấu giếm, hắn đây là đang đu CP đến sảng, nếu không phải người nào đó đột nhiên xuất hiện, mặt hắn còn có thể càng hồng hơn. Tần Thư lắc đầu, nói: “Sao anh lại tới đây a.”

Tạ Lan Chi nghe ra oán giận trong giọng nói Tần Thư, nhàn nhạt nói: “Cái ly của em tới rồi.”

“Nga nga, vậy anh đưa cho em đi.” Tần Thư từ trong tay Tạ Lan Chi tiếp nhận ly sứ, chờ mong hỏi: “anh phải đi sao?”

Tạ Lan Chi: “......” phần lạnh trong “ lúc lạnh lúc nóng” tới rồi. Xem biểu tình của Tần Thư, tựa hồ ước gì hắn có thể biến mất tại chỗ. Hắn cười cười, nói: “Muốn anh đi?”

Tần Thư đi theo cười cười, “Vậy anh còn việc gì sao?”

Tạ Lan Chi rũ mắt nhìn đàn em nhỏ, liền nghĩ đến chú mèo nhà mình. Muốn đến thì đến,muốn đi thì đi, có khi có lệ, có khi quấn quít, cho dù hắn là chủ nhân, cũng không có cách hoàn toàn khống chế nàng, giống như hắn bất quá chỉ là vật tiêu khiển của nàng mà thôi. Hắn không thích loại cảm giác này, vô luận là đối với mèo, hay vẫn là đối với người.

“Sở Thành cũng ở phải không,“ Tạ Lan Chi nghe được chính mình nói, “Anh chào hỏi một cái.”

Tạ Lan Chi bước ra một bước, Tần Thư như lâm đại địch mà theo sau, chắn ở trước mặt hắn, “Đều quen thuộc như vậy, còn muốn chào hỏi cái gì. Một lần không chào hỏi, thuyền tình bạn nhỏ của các anh cũng sẽ không lật.......”

Tạ Lan Chi sắc mặt càng ngày càng lạnh, nghe đến thanh âm Tần Thư cũng càng ngày càng nhỏ. Tạ Lan Chi đây là...... Tức giận?

Tần Thư có chút không biết làm sao, “Tạ...... Đàn anh?”

Tạ Lan Chi không để ý đến hắn, cũng không có đi, hình như là thật sự tức giận. Tần Thư chủ động đội cái nồi này, Tạ Lan Chi cố ý tới đưa hắn cái ly, hắn vừa cầm đồ đến tay liền đuổi người đi, dường như rất giống đối đãi với người công cụ, xác thật không thể nào nói nổi. “Em mời anh uống Coca đi,“ Tần Thư nói, “Cảm ơn cái ly của anh.”

“Lúc nóng lúc lạnh” giờ đến phiên “ nóng” tới. “Không cần,“ Tạ Lan Chi nói, “Đi đây.”

Tần Thư cầm ly sứ, do dự có nên tiếp tục dỗ hay không, lại nghe đã có người kêu tên của Tạ Lan Chi. Trái tim nhỏ vèo một cái mắc tới cổ họng, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Từ Ninh cùng Sở Thành cười hướng bọn họ đi tới, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Đậu móe các ngươi tới làm gì a! Ba ba ở bên ngoài mệt chết mệt sống chắn thương tổn cho các ngươi, kết quả các ngươi hai người chủ động tới cửa cho người ta chém?! Các ngươi...... Ta...... Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!

Sở Thành nhìn thấy Tạ Lan Chi vui mừng như hài tử 300 cân, “Anh Lan cũng là tới tập thể hình? Thật tốt quá, về sau ba người chúng ta có thể cùng nhau luyện.”

Tần Thư che lại ngực, cố nén xúc động hộc máu. Ba người cùng nhau? Nghe một chút, đây là tiếng người sao, cẩn thận ta báo cảnh sát a!

Tạ Lan Chi chưa nói là tới tìm Tần Thư, chỉ nói: “Anh vẫn luôn ở nhà luyện.” Hắn nhìn về phía Từ Ninh, hơi chút nghĩ nghĩ, “Từ Ninh.” —— người Tần Thư thích.

Từ Ninh mặt giãn ra mỉm cười, “Tạ Lan Chi, đã lâu không gặp.”

Sở Thành kinh ngạc nói: “Nguyên lai các anh quen biết a!”

Từ Ninh nói: “Anh với Tạ Lan Chi đều là thành viên hội Nhiếp Ảnh, gặp qua một hai lần.”

Sở Thành cười nói: “Vậy được, đỡ phiền em phải giới thiệu.”

Tần Thư: “......” Được cái rắm.

Từ Ninh: “Gần đây vài lần xã đoàn hoạt động cũng chẳng nhìn thấy ông.”

Tạ Lan Chi: “Có chút bận.”

Từ Ninh: “Tết Trung Thu xã đoàn lại có hoạt động, ngắm trăng chụp nguyệt, ông rảnh rỗi có thể đi xem, rất có ý tứ.”

Tạ Lan Chi gật gật đầu, “Được.”

Từ trong đối thoại của Từ Ninh với Tạ Lan Chi rõ ràng có thể thấy được quan hệ của hai người thật sự chỉ là nhận thức mà thôi. Nhưng Tần Thư một chút cũng không dám lơi lỏng, lúc này mới nói nói mấy câu a, liền ước định lần sau gặp mặt, nếu để mặc bọn họ tiếp tục nói tiếp, không cẩn thận sẽ thành bọn họ thương lượng sau khi kết hôn nên đi đâu hưởng tuần trăng mật a.

Ha hả, chính quy công thụ, không hổ là các ngươi.

Tần Thư chen vào giữa Tạ Lan Chi cùng Từ Ninh, nói: “Làm sao vậy, rèn luyện đã nói đâu. Chúng ta không phải muốn mượn xe đạp tập sao, sắp bắt đầu rồi.”

Sở Thành hướng phòng xe đạp nhìn, “Thật đúng là. Vậy cái đó anh Lan, chúng ta đi tập trước a.”

Tạ Lan Chi “Được” một tiếng.

Từ Ninh nói: “Tần Thư, ông còn chưa có thay quần áo.”

Tần Thư cúi đầu xem xét quần jean rộng thùng thình của mình, “Hình như là vậy a.”

Sở Thành châm chọc nói: “Cho nên mày vừa rồi đi phòng thay quần áo rốt cuộc làm gì, xem nam nhân cởi đồ sao.”

Tần Thư hướng Từ Ninh chớp mắt vài cái, “Tao đi xem Ninh Ninh nha.”

Những lời này giống như một tiếng sấm sét dội xuống đất bằng, đánh ba người đứng cứng ngắc.

Sở Thành sửng sốt, cả giận nói: “Mày mẹ nó......”

Tần Thư lửa cháy đổ thêm dầu: “Tao xem Ninh Ninh, mày mắng chửi người làm gì? Mày là gì của cậu ấy nga.”

“Tao mắng là người sao? Tao mắng biến thái!”

Từ Ninh bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, đi đến phòng đạp xe. Tạ Lan Chi so với hắn tỉnh lại còn sớm hơn,một câu cũng không nói liền đi. Sở Thành cùng Tần Thư cãi nhau xong, mới phát hiện bọn họ đi rồi.

“Đêm nay mày tốt nhất đừng ngủ, nếu không ngày mai 419 liền sẽ nhiều thêm một khối thi thể.” Sở Thành nói xong lời tàn nhẫn, đi theo Từ Ninh đi. Tần Thư lấy ra di động, rối rắm, nhắn cho Tạ Lan Chi một câu “Cảm ơn đàn anh”, sau đó vui sướng mà đi đu CP.

Tạ Lan Chi dọc theo đường đi không nhìn di động, về đến nhà mới nhìn thấy tin của Tần Thư. Hắn vốn dĩ không muốn rep, nhưng Tuyết Cầu đang động dục phá lệ mà dính người, ở bên chân hắn cọ mãi không ngừng, chủ động hướng lòng bàn tay hắn mà cọ. Hắn bị dính đến làm không được chuyện khác, rep Tần Thư một cái “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.