Sở Thành cho rằng Tạ Lan Chi không tin, cố ý đi diễn đàn trường tìm một video ngắn gửi vào group chat. Trong video, một nam sinh mang kính râm, mở ra một chiếc xe thể thao, ở trên quốc lộ vùng núi chơi vô cùng phiêu, tốc độ cực nhanh chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ.
【 Sở bá vương: đây, bằng chứng có thật. 】
【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: Đậu, biết chơi như vậy, là tiểu Tình Thư thật sao? ( ta như thế nào cũng không tin đâu.jpg) 】
【 Sở bá vương: Năm nhất hắn chính là bức vương, cái video này là chính hắn gửi lên diễn đàn. 】
【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: Nhưng mà ẻm bây giờ rõ ràng là vừa ngoan vừa đáng yêu mà! 】
【 Sở bá vương: Có thể là hắn bị xuyên hồn. ( moi mũi) 】
【 Thủy Môn Giản:......】
【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa:anh Lan, hình như mày bị đùa giỡn rồi. ( châm nến) 】
【 Sở bá vương: anh Luật, nhìn thấu cũng đừng nói ra. ( câm miệng) 】
【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: Không nghĩ tới Tạ công tử của chúng ta lắc mình liền biến thành tài xế Tạ. ( cố nén không cười ra tới, thực xin lỗi, nhịn không được, cười đến siêu lớn tiếng.gif) 】
【 Thủy Môn Giản: Tụi mày cảm thấy ẻm gạt tao là vì tao dễ chơi? 】
【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: Bằng không thì sao? 】
【 Sở bá vương: Bằng không thì sao? 】
【 Thủy Môn Giản: Có thể nào là vì lí do khác. 】
【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: ví dụ như? 】
Tạ Lan Chi đầu ngón tay dừng lại ở màn hình, chậm rãi đánh ra: ví dụ như ẻm đang làm theo một kịch bản nào đó...... Cuối cùng một chữ “ tao” không đánh ra tới, Tạ Lan Chi lại đem lời nói xóa hết.
【 Thủy Môn Giản: Được. 】
【 Sở bá vương: Đừng chỉ vậy anh Lan, Tần Thư dám chơi anh, lần sau chúng ta chơi lại nó. Nó coi anh như tài xế, anh có thể để nó làm người hầu! 】
【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: Người hầu thì có gì ghê, phải để ẻm làm hầu gái. 】
【 Sở bá vương: Hoặc là miêu nữ! 】
【 Thủy Môn Giản:. 】
【 Thủy Môn Giản: Chuyện này không cần tụi mày quản, tụi mày cũng đừng đi tìm ẻm. 】
【 Sở bá vương: Không phải đâu, vậy anh tính bỏ qua? 】
【 Thủy Môn Giản: Không, anh rất biết ghi thù. 】
Xe taxi tới, Tạ Lan Chi sau khi lên xe còn đang tự hỏi động cơ Tần Thư gạt người. Từ lần trước sau khi hắn ý thức được chính mình quá mức để ý đàn em nhỏ kỳ quái này,hắn đã có chút tự kiềm mình lại, cố tình coi nhẹ tồn tại của Tần Thư, rõ ràng đã không còn để ý như vậy, kết quả người ta lại tới một chiêu, làm trái tim bình tĩnh của hắn lại lần nữa nổi lên gợn sóng.
—— đàn em quả nhiên có độc.
Tạ Lan Chi nhìn chằm chằm avatar WeChat thiếu nữ manga của Tần Thư, ánh mắt dần dần không thấy đáy.
Tần Thư hoàn toàn không biết gì về hành vi bẫy cha của Sở Thành cả. Hắn ở cửa sân bay chờ không lâu, liền nhận được điện thoại của Tần Họa.
Tần Họa mặc tây trang, thắt cà vạt, áo khoác rộng mở, sẽ không có vẻ quá nghiêm khắc. Ngũ quan của hắn có vài phần tương tự Tần Thư, làn da thực trắng,trong sự tuấn mỹ mang theo chút...... Nói dễ nghe thì là có khí thế, nói khó nghe chút chính là trang bức*.
*trang bức: giả mạnh. Giả vờ giỏi giang lợi hại hoặc giả vờ cường thế.
Tóm lại một câu, không hổ là anh trai của “Tần Thư“.
Tần Họa nhìn thấy em trai, liền ra tay ở trên đầu Tần Thư loạn xoa một hồi, “Nhớ anh hai không?”
Tần Thư mang một cái đầu ổ gà, cười nói: “nhớ a.”
Tần Họa cứng đờ, cổ quái mà nhìn Tần Thư: “Không đúng, rất không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
“Mày phải nói là ' cút, mạc ai lão tử ' những lời linh tinh như vậy đó.”
Tần Thư dần dần tắt nụ cười, “Một khi đã vậy, em sẽ thỏa mãn anh —— cút, mạc ai lão tử.”
Tần Họa làm ra biểu cảm “Có phẩm vị”, ôm bả vai Tần Thư, “Đúng đúng đúng, chính là như vậy. Đi, đi ăn với anh hai một chút.”
“Có thể, nhưng anh phải lái xe.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì ông đây không muốn làm.”
Tần Họa tiếp nhận không ít việc kinh doanh trong nhà, thường đi công tác khắp nơi, thành phố này hắn cũng rất quen thuộc. Hắn đưa Tần Thư đến quán ăn thuộc tài sản của gia đình, hai người gọi một bàn đồ ăn, Tần Họa còn muốn thêm một bình rượu.
“Tới tới tới Tần Thư, anh kính mày một ly. Năm nay trung thu, cũng chỉ có chúng ta cùng nhau trải qua.”
Tần Thư có chút khó xử, “Em không biết uống rượu.”
“Đánh rắm, trước kia mày đều tính theo bình.”
...... Được thôi.
Tần Thư bị bắt uống không ít rượu với Tần Họa, cuối cùng Tần Thư say đến không nhận ra anh trai, kính một ly hỏi hắn 24 tuổi còn chưa mất zin có phải là thật hay không, sau đó được Tần Họa cổng đi khách sạn thuê phòng ngủ, ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới rời giường.
Buổi chiều, Tần Họa mang Tần Thư dạo trung tâm mua sắm, mua một đống hàng xa xỉ đắt chết người. Buổi tối đi một nhà hàng Trung Quốc cao cấp ăn cơm chiều, trong bữa ăn còn call video cho bố mẹ của bọn họ, cuối cùng hai anh em mỗi người ăn một nửa khối bánh trung thu, Tết Trung Thu trải qua như vậy.
Không phát sinh chuyện gì đặc biệt có ý nghĩa gì ( nếu không tính chuyện tiêu hết sáu chữ số 0 trong tài khoản), nhưng đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua Tần Thư không phải một mình trải qua Tết Trung Thu, cảm giác nói như thế nào nhỉ, có chút kì quái, nhưng hắn rất thích.
Tết Trung Thu ngày hôm sau, Tần Thư đưa Tần Họa ra sân bay —— nói đúng ra là Tần Họa lái xe đưa chính mình đi sân bay. Trước khi đi, Tần Họa ném cho Tần Thư một tấm thẻ tín dụng, “Mỗi tháng có thể rút 50 vạn, đủ không?”
50 vạn...... Tạ Lan Chi lại không cho hắn trả tiền cổ vịt, mẹ nó mỗi tháng có 5000 tệ hắn cũng xài không hết.Quen làm người nghèo rồi, thật ngại quá.
Tần Thư nói: “Em bây giờ đủ tiền mà.”
Tần Họa đem thẻ tín dụng nhét vào tay Tần Thư, không kiên nhẫn nói: “Cầm, mật mã là sinh nhật em.”
Tần Thư trịnh trọng cầm thẻ tín dụng, cảm thấy trên tay nặng trĩu —— hắn cầm là thẻ tín dụng sao? Không, đây là tình nghĩa anh em nồng đậm.
Đưa Tần Họa lên phi cơ, Tần Thư rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn là gọi người lái thay. Tuy rằng đều nói lái xe phải luyện nhiều, nhưng vì an toàn của mình cũng vì an toàn của người khác, hắn vẫn nên tiếp tục hèn nhát thì hơn.
Người lái thay là một chú trung niên, nhìn thấy xe của Tần Thư phá lệ hưng phấn. Tần Thư báo địa chỉ trường học, ngồi ở trên ghế phụ lướt vòng bạn bè, cái đầu tiên liền lướt tới trạng thái của Vương Du Dư.
Vương Du Dư đã đăng một tấm ảnh phong cảnh, có thể nhìn thấy mấy chiếc xe, bể bơi cùng vài người linh tinh, status là: Hy vọng đêm nay có thể nhìn thấy ánh trăng.
Tần Thư không để ý nhiều, vừa muốn lướt đi, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì không đúng. Hắn phóng to ảnh chụp ra một chút, sau đó đồng tử nứt ra rồi.
Thảo, Tạ Lan Chi sao lại chung khung hình với Từ Ninh, còn đứng gần như vậy! Tưởng tượng đến khả năng hai người đang nói chuyện phiếm, độ hảo cảm vèo vèo tăng lên, Tần Thư liền hận không thể từ trên xe nhảy xuống!
Tần Thư vội vàng nhắn WeChat cho Vương Du Dư: 【 ông hiện tại ở đâu! 】
Vương Du Dư qua vài phút mới rep hắn: 【 ở chỗ cho thuê phòng, làm sao vậy. 】
【 chú Tần: Có phải đi cùng với hội Nhiếp Ảnh không? 】
【 Vương con mực: đúng. 】
【 Tần thúc thúc: Tạ Lan Chi và Từ Ninh đều ở đó? 】
【 Vương con mực:? 】
【 Tần thúc thúc: Mau trả lời tôi! 】
【 Vương con mực: Đúng vậy. 】
【 Tần thúc thúc: ( Sabenin hút oxy.jpg) 】
Không phải nói Tạ Lan Chi phải về nhà với cha mẹ sao?! Đây là có chuyện gì, bệnh tim của hắn sắp bị dọa ra tới rồi!
Chú lái thay nhìn thấy Tần Thư mặt trắng bệch, hỏi: “Nha, nhóc con say xe sao? Cần lái chậm chút không.”
“Không cần, chú lái đi! Tăng tốc lên!” Tần Thư trầm giọng nói, “Nhưng mà phải đổi địa chỉ.”
“A? Đổi thành nơi nào?”
Tần Thư đọc địa chỉ chỗ Vương Du Dư thuê, “Sư phụ xông lên, hạnh phúc tương lai của cháu đều đang nằm trong tay chú!”
Người lái thay nói: “Xem bộ dáng này, là muốn đuổi theo bạn gái?”
“Có thể nói như vậy —— không, còn quan trọng hơn theo đuổi bạn gái!”
“Thật mãnh liệt!” Người lái thay rất mau đã nhập diễn, “Ngồi vững!”
Chạy trên đường đến nhà cho thuê, Tần Thư lại gửi WeChat cho Sở Thành.
【 chú Tần:!!! 】
【 chú Tần: Tạ Lan Chi với Ninh Ninh cùng đi với hội Nhiếp Ảnh! 】
【 nhãi con thúi~: Nga, sau đó thì sao, cho nên? 】
【 chú Tần:......】
Là não hắn hỏng rồi. Tạ Lan Chi là thần tượng của Sở Thành, Sở Thành mà phòng hắn mới là lạ.
【 chú Tần: Vương con mực cũng ở đó. 】
【 nhãi con thúi ~: đậu mé! 】
【 chú Tần: mày đang ở đâu? 】
【 nhãi con thúi ~: Tao ở quê bà ngoại, một chốc không thể quay về. Mẹ nó, lỡ như cái con mực Vương kia lại khi dễ Từ Ninh thì làm sao bây giờ. 】
【nhãi con thúi ~: Từ từ, mày nói anh Lan cũng ở đó? Tao đi nhờ vả anh Lan bảo vệ Từ Ninh. 】
【chú Tần:
【 chú Tần: Mày nói chính là lời gì đại nghịch bất đạo, rút về cho ông đây!!! 】
【nhãi con thúi ~:??? Mày lại phát bệnh? 】
【 chú Tần: mày đừng tìm Tạ Lan Chi, tao bây giờ đang đuổi đến đó, hết thảy còn có tao. 】
【nhãi con thúi ~: Mày có tác dụng đéo gì. 】
Tần Thư chịu không nổi, sửa thành voice chat: “mày dám đi tìm Tạ Lan Chi, tao liền chết cho mày xem!!!”
Sở Thành rống trở về: “Có bệnh mau trị!”
Người lái thay:...... Cái tên Tạ Lan Chi này nhất định là cắm cho hắn rất nhiều sừng.
Tạ Lan Chi vốn dĩ không muốn tham gia hoạt động xã đoàn, nhưng hội trưởng luôn mời, còn lấy danh nghĩa muốn mượn dùng thiết bị của hắn để mời hắn nhất định phải tới, hắn cuối cùng vẫn là đồng ý.
Nhà thuê ở vùng ngoại thành, là kiểu phòng xe hiếm thấy, phòng xe tuy rằng kém khách sạn, nhưng cũng chẳng thiếu gì, xung quanh còn có cối xây gió, bể bơi, ruộng lúa, mục trường, rất thích hợp lấy cảnh chụp ảnh.
Nhiếp ảnh là thú vui không chuyên nghiệp Tạ Lan Chi thích nhất, năm nhất hắn đã tham gia hội Nhiếp Ảnh, ngẫu nhiên sẽ tham dự hoạt động xã đoàn, năm hai hắn ở nước ngoài một năm, xã đoàn lại có một đám người mới, lần này hoạt động, hắn chỉ quen biết mấy gương mặt, Từ Ninh chính là một trong số đó.
Từ Ninh chủ động chào hỏi hắn, Tạ Lan Chi nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên vậy mà lại là —— đây là người Tần Thư thích.
Hắn lần đầu tiên nghiêm túc mà đánh giá Từ Ninh, nói: “Là tôi nhớ lầm sao, ông trước đây hình như gầy hơn hiện tại.”
Từ Ninh cười nói: “Tập thể hình có hiệu quả, tôi cường tráng lên không ít.”
Tạ Lan Chi gật gật đầu, giống như lơ đãng hỏi: “Ông với Tần Thư quen nhau lâu rồi sao.”
Từ Ninh ngẩn người, nói: “Có một khoảng thời gian.”
“Tần Thư em ấy......”
“Hả?”
Tạ Lan Chi dừng một chút, “Không có việc gì.” Hắn hình như không có lập trường gì để quan tâm chuyện tình cảm của người khác.
Hai người tùy tiện hàn huyên vài câu liền ai làm việc nấy. Một đàn em nữ lạ mặt e thẹn mà mời hắn cùng đi cối xây gió chụp ảnh, hắn lấy lí do mình quên camera ở trên xe để từ chối.
Đàn em không có từ bỏ, nói: “Em cùng đàn anh đi lên xe lấy?”
Tạ Lan Chi nói: “Không cần, các em đi đi.”
Đàn em rất thất vọng rời đi. Tạ Lan Chi không có lừa nàng, hắn quả thật đã quên lấy camera. Hắn một mình trở lại bãi đỗ xe,lại nghe được một trận động cơ rít gào, tiếp theo một chiếc xe thể thao quen thuộc xông vào bãi đỗ xe —— đúng là chiếc hắn lái hôm trước kia.
Tạ Lan Chi hơi hơi nheo mắt.
Người lái thay dừng xe lại, Tần Thư đưa tiền xong gấp không chờ nổi rời xe, liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Lan Chi cách đó không xa.
May mắn may mắn, Từ Ninh không ở bên cạnh hắn.
Tần Thư chạy đến trước mặt Tạ Lan Chi, hơi thở gấp gáp nói: “Đàn, đàn anh, em......”
Tạ Lan Chi đánh gãy hắn: “Kia là ai.”
Tần Thư mờ mịt nói: “Ai?” Hắn theo ánh mắt Tạ Lan Chi nhìn lại, “à, đó là người lái thay.”
Tạ Lan Chi nhìn hắn hồi lâu, nhàn nhạt nói: “Không tồi, em còn rất chú trọng chi tiết trước sau phải có tính liên kết.”
Tần Thư có rất nhiều dấu chấm hỏi, “...... A?”
Tác giả có lời muốn nói: Đàn anh: Anh đang lạnh lùng mà nhìn em nói dối.