419, Lữ Nho Luật đang ngồi ở trên ghế của Tần Thư cùng Sở Thành, ăn gà. Hai người nhìn thấy Tần Thư, như là bị thương mà nhìn thấy đồng đội, hai mắt ngao ngao tỏa sáng.
Lữ Nho Luật: “A a a a tiểu Tình Thư, trong mưa trong gió anh đang đợi em!”
Sở Thành: “Của tao là mỳ xào cay đúng không?”
Tần Thư: “Đúng vậy.”
Sở Thành: “Không có hạt mè?”
Tần Thư nhẫn nại: “...... Không.”
Sở Thành: “mày có kêu ông chủ thêm hành và tiêu nhiều chút không?”
Tần Thư đem một đống đồ ăn khuya ném lên trên bàn, “mày thích ăn thì ăn, bớt hành hạ lỗ tai tao.”
Bữa ăn khuya vừa đến, Lữ Nho Luật cũng không có tâm tư ăn gà, muốn kết thúc nhanh, di chuyển rất vội, không bao lâu đã bị thu đầu. Sở Thành một bên mắng hắn một bên tiếp tục, một người lăn lộn đến vòng chung kết, cuối cùng nhờ xe mà lấy được vị trí thứ 3.
Tần Thư cùng Lữ Nho Luật đã sớm ăn, Sở Thành mở hộp cơm, vùi đầu làm một lèo, mì xào trong chốc lát liền ít đi một phần ba.
Lữ Nho Luật chậm rì rì mà lột tôm hùm đất, vươn hai đầu ngón tay, nói: “Đã hai năm, mỗi lần nhìn thấy Sở Thành ăn cơm đều phải nói những lời này —— chậm một chút, không ai cướp của mày, ăn một bữa cơm còn có thể giống tức giận đến vậy.”
Sở Thành nuốt đồ trong miệng xuống, uống lên miếng nước, nói: “Đã quen, em ăn chậm không được.”
Tần Thư cầm sinh tố dâu tây, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ mà uống, “Mày ở trước mặt Ninh Ninh cũng như vậy?”
“Đúng vậy.”
“Cậu ấy không chê tướng ăn của mày?”
“Không” Sở Thành trong giọng nói mang theo tự hào, “Ảnh nói ảnh thích nhìn bộ dạng lúc tao ăn cái gì đó.”
Tần Thư mỉm cười, không sai, hắn lại get được rồi. Có thể tuỳ thời tuỳ lúc mà ăn được đường, ngẫu nhiên còn có thể tận mắt nhìn thấy CP phát đường - loại khoái cảm này,ngoài hắn còn có ai? Còn, có, ai?! Hắn không có biện pháp chia sẻ với người khác!
A, vô địch là cỡ nào, cỡ nào tịch mịch!
Một ngụm bia thiếu chút nữa bị Lữ Nho Luật phun ra, “đây...... Từ Ninh có phải hay không cũng thích mày?”
Sở Thành sửng sốt, đem một nửa phần mì xào còn lại vét sạch vào trong miệng, “anh Vân, anh thật sự cảm thấy như vậy sao? Anh cảm thấy ảnh thích em?”
Hắn lại chả thích mày, người ta đã mập mờ dụ mày hôn rồi, cũng là do mày quá khờ nên mới nhìn không ra.
“Không không không, anh không biết, anh chỉ thuận miệng nói thôi.” Lữ Nho Luật chỉnh thái độ nghiêm túc lại nói, “Cũng có thể là do con người Từ Ninh vẫn luôn khá tốt, đối ai cũng đều ôn ôn nhu nhu, cho dù ghét bỏ mày chắc cũng sẽ không nói ra. Haizz, đều là đại soái ca, vì sao anh Lan không thể giống hắn, đối với người ta tốt một chút chớ.”
Sở Thành giống Husky bị chủ nhân răn dạy, cái đuôi lập tức gục xuống. truyện tiên hiệp hay
“Mày đừng nghe anh Vân nói bừa,“ Tần Thư an ủi nhãi con, “Ninh Ninh ôn nhu với những người khác......” Hắn chỉ vào đầu tôm bị Lữ Nho Luật bẻ xuống trên bàn, “Đại khái chỉ bằng cái đầu tôm này; nhưng hắn ôn nhu với mày, nhiều như toàn bộ con tôm hùm đất vậy! Mày với cậu ấy mà nói, chắc chắn là đặc biệt. Còn có,“ Tần Thư nhìn về phía Lữ Nho Luật, “anh Lan sao lại không tốt với người khác chứ.”
Lữ Nho Luật tức giận bất bình: “Nó đến bây giờ vẫn gọi anh là' Lữ Kinh Vân ', cái này mà kêu là tốt? Loại chuyện thiếu đạo đức này Từ Ninh sẽ không làm.”
“Chúng em không phải cũng kêu anh là ' anh Vân ' sao.”
“ tốt xấu vẫn có chữ ' anh '. Tiểu Tình Thư, em tuổi trẻ chưa trải sự đời, Tạ Lan Chi có tiếng là nam thần lãnh đạm đó, ngay cả mấy người là bạn như bọn anh hắn cũng chỉ ít lãnh đạm hơn chút thôi, nhưng phần lớn thời gian vẫn là xa cách.” Lữ Nho Luật lên án nói, “Em cũng không biết lòng anh có bao nhiêu khổ.”
Tần Thư hoang mang nói: “Chúng ta đang nói là cùng một Tạ Lan Chi sao.” Mới vừa quen biết Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi lạnh thì đúng là có hơi lạnh, nhưng EQ vẫn online, đối người khách khí lại xa cách; mấy tháng này tiếp xúc, Tần Thư dần dần phát hiện đàn anh này của hắn có lúc rất khó hiểu, nhưng đối với bạn bè rất tốt, thẻ người tốt hắn cũng đã phát cho đối phương vài tấm rồi.
“Ha?” Lữ Nho Luật nóng nảy, “Đó chính là bạn cùng phòng của anh, trong trường học không ai hiểu nó hơn anh đâu......”
Sở Thành không có gia nhập thảo luận, hắn dùng chiếc đũa kẹp lên một con tôm hùm đất, đặt đối diện đầu tôm, muốn biết Từ Ninh ôn nhu với hắn và ôn nhu với người khác rốt cuộc là chêch lệch bao nhiêu.
Tần Thư đang cùng Lữ Nho Luật tiến hành một đợt thảo luận kịch liệt về nhân thiết Tạ Lan Chi rồi. Lữ Nho Luật vì chứng minh mình chính xác, thậm chí lấy điện thoại ra, đưa lịch sử trò chuyện của hắn và Tạ Lan Chi cho Tần Thư xem, “Em xem, em nhìn xem, nó rep anh nhiều nhất là like hoặc là '. ', chưa bao giờ gửi gói biểu cảm cho anh, mỗi lần anh nhắn tin cho nó anh cứ có cảm giác mình là thiểm cẩu của nó không á.”
Tần Thư chỉ vào một cái biểu cảm mặt cười trong đó, “Đây không phải biểu cảm sao?”
Lữ Nho Luật mặt vô biểu tình, “Quá cưỡng ép rồi.”
Tần Thư không nhịn được cười, “Anh Lan chỉ là không thích nói chuyện vô nghĩa mà thôi.”
“Em nói nó không cao lãnh, vậy em cũng cứng lắm,“ Lữ Nho Luật nói, “Lịch sử trò chuyện để anh nhìn xem?”
“Có thể chứ.” Tần Thư click mở box chat của hắn và Tạ Lan Chi, nhìn đến ba chữ “Oniisan”, đồng tử vỡ ra.
Lữ Nho Luật đưa đầu lại đây, “Làm sao vậy?”
Tần Thư giật mình một cái, giấu điện thoại về phía sau, ấp úng nói: “em...... di động của em sắp hết pin rồi!”
“Hết pin thì sạc đi.”
Gương mặt Tần Thư nóng lên, “em không cãi với anh nữa, anh nói đều đúng.”
Lữ Nho Luật hồ nghi nói: “Êm đẹp, sao mặt em đỏ vậy.”
Tần Thư quăng nồi lên đồ ăn khuya, “Mì lạnh nướng có hơi cay.”
Lữ Nho Luật tin hắn, “Muốn uống bia không?”
“Không cần, em có trà sữa.” Tần Thư lòng còn sợ hãi, còn may hắn phản ứng nhanh, nếu không để Lữ Nho Luật nhìn thấy biệt danh hắn đặt cho Tạ Lan Chi, hắn liền có thể tuyên bố ra bên ngoài đã tử vong.
Sở Thành vẫn luôn an tĩnh ruốt cuộc đã có một kết quả vừa lòng. Một con tôm hùm đất gần bằng ba cái đầu tôm, cho nên Từ Ninh dịu dàng với hắn gấp ba lần so với người khác.
Ăn uống no đủ xong, Lữ Nho Luật chủ động gánh vác công tác rửa sạch. Hắn như là nghĩ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, nói với tụi bây một chuyện lạ nè —— anh Lan đêm nay trốn học!”
Tần Thư đang chuẩn bị đi ban công rửa mặt lại ngồi trở về.
Sở Thành không để bụng, “Buổi tối chắc đều là môn tự chọn.”
“Anh Lan chọn môn tự chọn cũng là những chương trình nó muốn học, tình hình chung là nó sẽ không cúp.” Lữ Nho Luật thần thần bí bí, “Đã biết, nhà anh Lan không có việc gì, lúc ăn cơm chiều nó cũng định đi học môn tự chọn. Tụi bây nói coi sao nó lại trốn học?”
Sở Thành: “Không biết.”
Tần Thư lẩm bẩm nói: “Vì em.”
Sở Thành cùng Lữ Nho Luật nhìn về phía Tần Thư, “Hả?”
“Vì em —— là không có khả năng.”
Sở Thành lộ ra biểu tình giống như nhìn đồ ngu, Lữ Nho Luật hắc hắc cười: “Tao cảm thấy chắc là vì hải vương kia.”
Sở Thành: “Ai chứ.”
“......” Thật đúng là không phải, Tạ Lan Chi hắn, thật sự là vì hắn mới trốn học. Trong lòng Tần Thư dâng lên một loại tình tố vi diệu không cách nào hình dung. Hắn âm thầm thề, nhất định phải nỗ lực gấp bội, học tập thật tốt, tuyệt không có thể rớt môn, còn phải thi điểm cao hơn nhãi con.
Lữ Nho Luật vẫn luôn đợi đến 12 giờ phòng ngủ tắt đèn mới đi. Tần Thư ngáp một cái đi rửa mặt, híp nửa mắt nặn kem đánh răng lên bàn chải. Vừa thấy kem đánh răng hắn liền nghĩ đến kem đánh răng vị bạch đào của Từ Ninh, liền tức giận, hận không thể tát tỉnh nhãi con một cái.
Rốt cuộc là ngu cỡ nào, mới có thể nghe không hiểu ám chỉ dụ dỗ đối phương hôn mình “Em thích ăn bạch đào không, kem đánh răng của anh vị bạch đào” chứ!
Tần Thư vẻ mặt chết lặng nhìn vào gương đánh răng, bỗng nhiên nhăn mày lại, động tác dần dần chậm lại.
......
......?
Hắn hình như, biết thời điểm hắn ở thư viện mua kẹo que vì cái gì sẽ có cảm giác quen thuộc giống như từng gặp qua.
“Em ăn kẹo que vị gì, để anh nếm thử được không?”
—— không thể nào không thể nào không thể nào! Tạ Lan Chi cũng đang ám chỉ hắn sao......?
Tạ Lan Chi hắn, đù mé, như thế nào sẽ, hắn lúc ấy &!......&&34!
Nghĩ đến chuyện sau đó, trong não Tần Thư đã làm ra một bài văn. Bọt kem đánh rănh trong miệng không kịp phun ra, thiếu chút nữa bị hắn nuốt xuống. Hắn kịch liệt mà ho, trong tay còn cầm lấy bàn chải đánh răng nhỏ của hắn.
“Tình Thư?” Sở Thành đi qua xem xét tình huống, liền thấy được hắn đang điên cuồng ho khan, miệng trào “Bọt mép”, liên tưởng đến bệnh mãn tính đôi lúc phải hút oxy của Tần Thư, nháy mắt sợ tới mức ngũ quan co lại, “đù mé đù mé đù mé, Cố lên Tần Thư! Bây giờ tao sẽ gọi 120!”
Tần Thư giữ chặt góc áo hắn, “Mày đứng lại cho ba ba—— khụ khụ! Tao không có việc gì!”
“Miệng mày đều đã sùi bọt mép rồi còn nói không sao?!”
“Miệng mày mới sùi bọt mép,“ Tần Thư hữu khí vô lực nói, “tao phun là kem đánh răng!”
“Thật ư?” Sở Thành nhẹ nhàng thở ra, “Hù chết ba ba. Đang êm đẹp, mày ho cái gì chứ.”
Tưởng tượng đến lý do hắn ho khan, Tần Thư hít thở không thông nói: “Bệnh cũ tái phát, đợi lát nữa hút mấy ngụm oxy là được.”
Có thể là bởi vì uống quá nhiều trà sữa, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác, Tần Thư mất ngủ, đối mặt với Sở Thành đã sớm ngủ thành một chữ “Phiến”, hắn lại không có chút buồn ngủ nào.
Tạ Lan Chi nói, ngủ không được có thể tìm hắn. Tần Thư click mở WeChat Tạ Lan Chi, rối rắm nửa ngày, đánh đánh xóa xóa, không biết nên nói cái gì.
【 anh, anh ngủ rồi sao? Em ngủ không được orz】
—— bình thường không có gì đặc biệt.
【 cảm ơn ca ca đêm nay trốn học cùng em tự học! 0v0】
—— quá làm ra vẻ.
【 Tạ Lan Chi! Lúc ở thư viện có phải muốn hôn em không? 】
...... Bệnh tâm thần à!
Tần Thư dùng di động gõ đầu, muốn rút bớt nước trong não ra, bỗng nhiên di động chấn động ——
【 oniisan:? 】
Tần Thư nhìn thời gian, rạng sáng 1 giờ rưỡi.
【 chú Tần:??? 】
【 oniisan: Gõ nửa ngày, còn chưa nghĩ xong phải nói cái gì? 】
Tần Thư hô hấp cứng lại —— Tạ Lan Chi làm sao mà biết được!
Hắn vốn dĩ muốn gửi meme một người da đen dấu chấm hỏi, suy tư một phen, lại đổi thành 【 miêu miêu mộng bức 】.
【chú Tần: làm sao mà anh biết được. 】
【chú Tần: Chẳng lẽ anh vẫn luôn nhìn Wechat của em. 】
【 oniisan: Cũng không có. 】
【 oniisan: Vừa hay nhìn đến. 】
【 chú Tần: ( thật vậy chăng? Ta không tin jpg) 】
【 oniisan:...... Cho nên là mất ngủ? 】
【 chú Tần: Đúng vậy. 00】
【 chú Tần: Ca ca sao còn chưa ngủ. 】
【 oniisan: Anh cũng uống sinh tố dâu tây. 】
Cái ly sinh tố dâu tây bị hắn uống hết kem kia?
Tần Thư ở trong chăn trở mình, mặt vùi vào gối.
Đêm khuya cùng giáo thảo nói chuyện phiếm gì đó, có chút cao hứng nha.