Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 44: Chương 44




Mẹ nó đậu má, cái này cũng không thể trách hắn, muốn trách thì trách Tạ Lan Chi ngay cả mẹ mình cũng không cho biệt danh.

Có một nói một,mẹ Tạ không phải có chút quá trẻ sao, đây thật sự là mẹ ruột Tạ Lan Chi?

“Là mẹ ruột,“ Tạ Lan Chi nói, “Nửa đời của bà đều dùng để bảo dưỡng nhan sắc.”

Tần Thư lộ ra nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép, “Đã nhìn ra.”

“Anh có thể rep nàng một câu không, đàn em?”

Tần Thư cảm thấy thẹn đến che kín mặt, “Đương nhiên có thể —— anh muốn rep thì rep, không cần báo cáo với em.”

“Không cần?” Tạ Lan Chi cảm thấy phản ứng của đàn em nhỏ quá thú vị đến làm người nhịn không được muốn chọc hắn, “Lỡ em lại tức giận thì làm sao bây giờ.”

Tần Thư thật sự không có mặt mũi gặp người, “Em không tức giận, em chỉ là...... Chỉ là tò mò.”

Tạ Lan Chi cười, “Thì ra chỉ là tò mò.”

“Anh mau rep mẹ anh đi,“ Tần Thư đỏ mặt nói, “Em qua bên kia mua chút rau dưa.”

Thịt bò xào dùng rau thơm là ngon nhất, rau xà lách nhìn cũng tươi ngon, có thể làm có thể làm chút salad dầu hào, cuối cùng lại dùng chút dưa chuột làm rau trộn. Tần Thư chọn xong rau dưa, nói: “Còn thiết một chút thịt heo...... Anh, cánh gà chiên Coca và khoai tây hầm sườn anh chọn một cái?”

Tạ Lan Chi từ trong tay Tần Thư nhận xe đẩy, “Chọn cái em thích.”

“Vậy cánh gà chiên Coca? Làm tiện hơn chút.”

Lấy xong nguyên liệu nấu ăn, hai người chuẩn bị đi quầy thu ngân tính tiền, đi ngang qua khu trái cây, Tần Thư thấy một người quen, bỗng chốc dừng lại. Tạ Lan Chi một câu “Làm sao vậy” chưa kịp hỏi ra miệng, đã bị hắn một phen giữ chặt, “Mau mau mau, trốn đi!”

Tạ Lan Chi theo ánh mắt Tần Thư nhìn lại —— hai nam sinh thân hình cao lớn đang chọn sầu riêng, đối diện với bọn họ mặc áo sơ mi trắng và quần dài dệt sam đúng là Từ Ninh; mà một người khác...... Tạ Lan Chi nhìn thoáng qua lập tức thu hồi ánh mắt, “Vì sao phải trốn bọn họ.”

Tần Thư tránh ở sau giá đồ, vẻ mặt khẩn trương, “Không được, em phải gọi điện thoại cho nhãi con.”

Tạ Lan Chi: “??”

Thấy Tần Thư thật sự lấy ra di động, Tạ Lan Chi hơi hơi nhăn mi, “Tần Thư, em sẽ không......”

“Hư ——”

Điện thoại có người nhận, Tần Thư bùm bùm, thao thao bất tuyệt: “Sở Thành, tao nhìn thấy Ninh Ninh cùng một thằng ngu nào đó dạo siêu thị!”

Sở Thành thanh âm nghe tới có chút ngốc: “hả?”

“Đù mé sao mày lại như vậy, cuối tuần mày không hẹn Ninh Ninh, để hắn và thằng ngu khác dạo siêu thị?” Tần Thư càng nói càng kích động, “Mày còn muốn theo đuổi người ta hay không!”

Sở Thành nhất thời không nói gì, Tần Thư cho rằng hắn không nghe rõ, tiếp tục nói: “Siêu thị! Ninh Ninh đang cùng thằng khác dạo siêu thị! Mẹ nó, còn mua rất nhiều đồ ăn, chính là số lượng dành cho hai người, bọn họ lát nữa chắc chắn sẽ cùng nhau ăn cơm! Trời ơi, cùng nhau dạo siêu thị cùng nhau nấu cơm cùng nhau ăn cơm, bốn tròn lên năm chính là muốn kết hôn đó! Mày còn không hành động, thì chờ tham hôn lễ của họ luôn đi!”

Tạ Lan Chi: “......”

Thì ra cùng nhau dạo siêu thị cùng nhau nấu cơm ăn cơm giống như là ước định kết hôn, kiến thức kì quái lại có thêm rồi.

Sở Thành cuối cùng cũng có phản ứng, “mày nói ảnh đang cùng ai dạo siêu thị?”

“Một thằng đánh khinh mặc quần jean háng thấp, mang mũ lưỡi trai và kính râm, quá nima cay mắt.”

“...... Bây giờ mày ở đâu?”

“Ở siêu thị gàn trường.” Tần Thư hạ giọng, “mày mau tới đi, tao thay mày quan sát họ.”

Sở Thành: “Tao tới rồi.”

Tần Thư kinh ngạc đến ngây người, “Nhanh vậy?!”

Chotto matte (chờ một chút), thanh âm nhãi con sao lại phát ra từ hai nơi?

Tần Thư ý thức được cái gì, chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với “thằng đáng khinh” mặt vô biểu tình, theo sau là Từ Ninh cũng lại đây, cười cùng bọn họ chào hỏi: “Tần Thư, Tạ Lan Chi, trùng hợp thật nha.”

Tần Thư nhìn “thằng đáng khinh”, rồi xem Từ Ninh, một đầu toàn dấu chấm hỏi biến thành dấu chấm than.

Tạ Lan Chi hiểu rõ, “Cho nên em thật sự không nhận ra được Sở Thành sao.”

“Em...... Không phải, Sở Thành mày......” Tần Thư từ trên xuống dưới, tỉ mỉ mà đánh giá nhãi con, cảm giác hít thở không thông quen thuộc lại tới nữa, “Mày đây là...... Là dọn sạch tủ quần áo của Phẩm Như* sao?”

* Phẩm Như: nhân vật nữ chính trong phim truyền hình đai tập Hoa Hồng Có Gai

Sở Thành có chút không được tự nhiên, “Mày không hiểu cũng đừng bình luận.”

Tần Thư co rút lại thành một đống, không nỡ nhìn thẳng “vẻ đẹp” của nhãi con, “Là là là tao không hiểu, mày hiểu, màu cái gì cũng hiểu, mày là hiểu vương.”

Từ Ninh mỉm cười nhìn Sở Thành, “Ta cảm thấy khá ổn, rất tuấn tú.”

Sở Thành đắc ý nói: “Nghe được không, người hiểu ở chỗ này nè!”

“Thành Ninh” giáp mặt phát đường, Tần Thư vừa muốn khóc vừa muốn cười. Được rồi, hắn có thể chắc chắn Ninh Ninh coi nhãi con là chân ái.

Từ Ninh nhìn Tần Thư mua một đống đồ ăn, hỏi: “Các ông cũng tính nấu cơm?”

Tạ Lan Chi: “Ừ, các ông cũng vậy sao?”

“Đúng vậy anh Lan,“ Sở Thành giống như cống hiến bảo vật nói, “Từ Ninh ảnh làm cơm siêu cấp ngon! Bất quá ở phòng ngủ nấu cơm không có thuận tiện, chỉ có thể dùng bếp điện từ, còn sợ bị dì quản lí phát hiện. Nếu các anh cũng muốn làm cơm vậy vừa lúc cùng nhau đi ——anh Lan?”

Tạ Lan Chi nhìn sang Tần Thư, “Có thể chứ?”

“Ách......” Nếu là trước kia, vậy nhất định có thể, nơi nào có đường”Thành Ninh” nơi đó có hắn người cha gia này! Nhưng mà hiện tại hắn do dự —— hắn vậy mà lại do dự!

Không phải, nhãi con và Ninh Ninh cùng nhau nấu cơm ấm áp không phải hắn tha thiết ước mơ sao, hắn còn do dự cái gì chứ!

Chính là, hắn cũng rất muốn ở riêng với Tạ Lan Chi.

Từ từ, vì cái gì phải ở riêng? Bốn người cùng nhau không tốt hơn sao?

Không tốt! Bởi vì...... Bởi vì có người khác ở đó, bọn họ liền không thể —— không thể làm gì chứ?

Tần Thư đầu óc mơ hồ.

Từ Ninh thu phản ứng của Tần Thư và Tạ Lan Chi vào trong mắt, trong lòng đại khái nảy ra ý tưởng, cười nói: “Tôi quen dùng bếp điện từ, dùng cái khác sợ là phát huy không tốt.”

“Không có việc gì mà,“ Sở Thành hứng thú bừng bừng nói, “nhà anh Lan cũng có bếp điện từ.”

Từ Ninh thở dài, bất đắc dĩ nói: “em thật là......”

Tần Thư miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, “Đương nhiên có thể cùng làm, tớ cũng muốn ăn đồ Ninh Ninh làm —— anh?”

Tạ Lan Chi gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Được.”

Bốn người cùng đi nhà Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi phụ trách rửa rau, còn lại đều là Từ Ninh và Tần Thư cùng làm.

Tần Thư xào xong thịt bò mang sang, nhìn thấy Tạ Lan Chi và Sở Thành cùng ngồi ở trên sô pha dùng màn hình siêu lớn coi video sa điêu trên B trạm, Tuyết Cầu ngồi xổm giữa hai khủy tay của họ, liền...... Tâm tình phức tạp.

Tạ Lan Chi hỏi: “cần giúp sao?”

“Không cần, anh anh ngồi chờ cơm ăn là được.” Tần Thư đi đến trước mặt Sở Thành, đá một chân hắn, “Tao xào đồ ăn xong rồi, hiện tại chỉ có Ninh Ninh ở phòng bếp, hiểu không hiểu vương.”

Sa điêu video làm Sở Thành cười ra tiếng ngỗng kêu, “Gì gì gì, mày nói gì?”

Tần Thư bế Tuyết Cầu lên, muốn nhét vào giữa hai người, Tạ Lan Chi lôi hắn qua một bên, Tần Thư thuận thế ngồi xuống, cách Sở Thành một Tạ Lan Chi mà nhìn.

Tạ Lan Chi lười vô nghĩa với Sở Thành, gọn gàng dứt khoát nói: “Ẻm nói, kêu cậu đi giúp Từ Ninh nấu cơm.”

“Nhưng mà em không biết nấu cơm mà,“ đôi mắt Sở Thành không rời màn hình, “Em qua cũng chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì. Lần trước ở phòng hắn bật lửa, em nướng thịt nướng tới tay mình luôn, Từ Ninh liền không cho em tới gần mấy thứ đó nữa.”

Tần Thư: “......”

Tạ Lan Chi: “......”

Sao lại có cảm giác vừa bị thồn cơm chó vậy?

“Các em ở bên nhau rồi sao?” Tạ Lan Chi hỏi.

Sắc mặt Sở Thành nghiêm túc lên, “Còn không có. Tần Thư anh Lan, ta tính vào sinh nhật của ảnh tỏ tình với ảnh, đến lúc đó có thể cần các anh trợ giúp.”

“Tao vừa nghe được cái gì?!” Tần Thư quá mức khiếp sợ, trên tay dùng một chút lực, bóp Tuyết Cầu đến kêu meo meo, “Mày cuối cùng cũng muốn tỏ tình? Sinh thời hệ liệt!” Không cần chờ đến lúc vào viện dưỡng lão mà đã thấy được Thành Ninh công khai, người cha già không khỏi cảm động nước mắt.

Tạ Lan Chi hỏi: “Em có kế hoạch gì?”

Sở Thành nhìn vào phòng bếp, “Ngày sau lại nói.”

“Ngày sau...... Được thôi.”

Từ Ninh làm hai món mặn một canh, hơn nữa còn món Tần Thư làm, bốn người ăn dư dả. Tần Thư đem thịt bò còn lại băm nhuyễn, thêm trứng gà nấu chín, để lạnh xong cho Tuyết Cầu ăn, người cùng mèo đều ăn rất thỏa mãn.

Sau khi ăn xong, Tạ Lan Chi và Từ Ninh thudọn tàn cục. Sở Thành lại ngồi trở lại trên sô pha làm cá ướp muối, Tần Thư thấm thía mà nói: “Thành à,mày nhìn Ninh Ninh vừa làm đồ ăn, lại còn chiên cơm, cuối cùng còn phải dọn dẹp, mày thì lại mười ngón tay không dính chút mưa xuân nào, như vậy ổn không?”

Sở Thành không thể hiểu được, “Có rắm mau thả.”

Tần Thư nghiêm trang, “Tao chỉ là cảm thấy Ninh Ninh thực vất vả, mày phải chiều cậu ấy chút chứ. Làm 0 đã không dễ dàng, kẻ làm 1 như mày không thể xót người ta, làm thêm chút việc nhà sao.”

Sở Thành hỏi: “Làm 0 là có ý gì?”

Tần Thư: “......” À, hắn thiếu chút nữa đã quên, nhãi con tuy rằng thích một nam sinh, nhưng hắn so với trai thẳng còn thẳng và ngu hơn nữa.

Nuôi con nuôi lâu như vậy, rốt cuộc tới lúc phổ cập kiến thức sinh lí cho nó rồi sao?Nhưng mà nhãi con và Ninh Ninh còn chưa chính thức xác định quan hệ, hiện tại nói những chuyện này có phải quá sớm không.

Tần Thư còn đang rối rắm, Sở Thành không kiên nhẫn nói: “Nói chuyện nói một nửa, về sau không có bạn đời.”

Tần Thư muốn nói lại thôi, “mày thật sự muốn nghe?”

“Vô nghĩa.”

“Được thôi. Mày biết hai nam sinh làm thế nào...... ở bên nhau như thế nào không?”

“Cái gì mà ' ở bên nhau như thế nào ', không phải cũng giống mấy đôi nam nữ khác thôi?”

Tần Thư gãi gãi đầu, “Đúng vậy, cho nên chuyện mà cặp đôi nam nữ làm, nam nam cũng sẽ làm, nói như vậy mày đã hiểu chưa?”

“Sau đó thì sao?”

Tần Thư biểu tình phức tạp, “Chờ đã, mày biết đôi nam nữ yêu nhau sẽ làm cái gì không?”

“Mày tưởng tao ngốc? Tao không ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao. Còn không phải là kéo kéo tay nhỏ, hôn miệng nhỏ, còn có......” Sở Thành đột nhiên trừng lớn đôi mắt, xoát một cái đứng lên, “Thảo, mày mẹ nó vàng khè!”

Tần Thư thực vô tội, “Tao chẳng nói gì cả.”

“Mày......” Sở Thành đỏ mặt. Nói thật, với màu da của hắn để có thể nhìn ra hắn đỏ mặt, có thể hiểu được nội tâm hắn đã chịu chấn động bao lớn.

Sở Thành giãy giụa trong chốc lát, một lần nữa ngồi xuống, bộ dáng giống như vừa mới mở cánh cổng của một thế giới mới nào đó.

Tần Thư thử nói: “Muốn nói tiếp không?”

Sở Thành cả giận nói: “Cửa ở bên kia, cút!”

Tần Thư không thuận theo hắn, “Đây là nhà Tạ Lan Chi, dựa vào cái gì mày bắt tao cút. Không nói thì không nói, dù sao chắc chắn mày cũng sẽ tự Baidu”

“Ai Baidu người đó là chó!”,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.