Lãnh Hàn Duật không biết đã đứng sau cô từ lúc nào. Anh trêu đùa mái tóc mềm mượt, ánh mắt ấm áp rơi xuống thân hình bé nhỏ, một tay ôm lấy cơ thể xinh đẹp, khoé môi khẽ cong lên thành độ cong hoàn hảo.
An Vi Di dựa vào lồng ngực anh, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, cái miệng hơi chu ra nhìn thật quá đáng yêu!
“Duật, chú nói xem, tôi về nhà chú ở liệu có bị coi là một đứa trẻ hư hay không? Trước đây, ba ba tôi nói nam nữ thụ thụ bất tương thân đó! “
Anh chỉ hơi nhíu nhẹ đầu lông mày một chút, xong lại nhanh chóng giãn ra.
Biết suy nghĩ như vậy là rất tốt! Anh sau này cũng không phải lo cô vì quá ngốc mà bị người ta lừa đem đi! Lừa cô? Chỉ anh mới có thể!