Chiến Binh Của Công Chúa

Chương 22: Chương 22




Ewan không nên đuổi theo vợ, nhất là trước mặt người ở của mình. Rõ ràng Mairin không hề biết nàng đã tự đẩy mình vào tình huống gì. Chàng sẽ cho nàng thời gian để bình tĩnh lại, sau đó sẽ chỉ cho nàng mọi việc ở đây hoạt động như thế nào.

Chàng quay đầu nhìn những người đứng phía sau. Gertie đang bày bữa tối lên bàn, qua mùi hương tỏa ra từ các món ăn, chàng biết hôm nay là một ngày đi săn may mắn đối với những người được giao nhiệm vụ mang thịt tươi về.

“Tôi có được quay trở lại vị trí cũ không, thưa lãnh chúa?” Arthur hỏi.

Ewan mệt mỏi gật đầu. “Được, Arthur. Ông có khả năng chăm sóc những con ngựa khá tốt. Nhưng ta đã nghe đủ những trò cãi lộn không ngừng của ông với Magnus rồi, và điều này rõ ràng đã khiến bà chủ không hài lòng.”

Arthur tỏ ra không vui, nhưng ông ta vẫn gật đầu và vội vã đi tìm chỗ ngồi. Magnus có vẻ muốn làm hòa với Arthur nhưng nét mặt cau có của Ewan đã ngăn ông ta lại. Ông cũng tìm một chỗ ngồi — một chiếc bàn cách xa chỗ của Arthur.

Ewan ngồi vào bàn rồi những người khác cũng ngồi xuống. Khi Maddie lại gần để thêm thức ăn vào đĩa của chàng, chàng chặn bà lại.

“Phục vụ xong mấy người này, bà mang một khay lên cho phu nhân. Cô ấy đang ở trong phòng, và ta không muốn cô ấy bỏ bữa tối.”

“Vâng, lãnh chúa. Tôi sẽ làm ngay.”

Yên tâm rằng vợ đã không nhịn đói mà bỏ đi và rằng, trong lúc này, mọi xung đột đã qua, chàng thưởng thức hương vị tuyệt vời của món thịt tươi.

Bằng cách để mặc Mairin tự trải qua nỗi bực bội, rất có thể đến khi chàng trở về phòng thì cơn giận ban đầu đã qua. Chàng chúc mừng bản thân vì khả năng phân tích tuyệt vời của mình và thưởng thức thêm một suất thịt hầm.

Tuy nhiên, nửa giờ sau, khi Maddie hối hả đi vào sảnh thông báo vợ chàng không có trong phòng, chàng mới nhận ra mình đã sai khi tin rằng chuyện gì cũng sẽ đơn giản với người vợ bốc đồng của mình.

Nàng khiến chàng cảm thấy kém cỏi, và rằng những cố gắng của chàng để bảo vệ nàng là cực kỳ có vấn đề. Sự thực không như vậy, nhưng nó lại khiến chàng nổi giận, bởi lẽ chàng chưa bao giờ cảm thấy thiếu tự tin chút nào từ khi còn là một cậu bé. Chàng có khả năng huấn luyện và chỉ huy cả một đội quân. Chàng có thể chiến thắng cuộc đấu khi một mình chấp năm tên địch. Nhưng chàng lại không thể kiểm soát được việc một người phụ nữ biến mất. Điều đó trái với lẽ thường và đang biến chàng thành một tên ngốc.

Ewan đẩy ghế đứng dậy khỏi bàn và bước về hướng Mairin đã bỏ đi. Rõ ràng nàng đã không lên cầu thang, vì thế chàng tiếp tục đi qua ô cửa dẫn ra ngoài.

“Ngươi có thấy phu nhân đâu không?” Chàng hỏi Rodrick đang đứng gác trên tường.

“Có, thưa lãnh chúa. Cô ấy đi qua đây nửa giờ trước.”

“Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?”

“Dạ, đang ở khu vực phòng tắm. Gregory và Alain đang canh gác ở đó. Cô ấy khóc nức nở, nhưng không sao.”

Ewan nhăn mặt, trút một tiếng thở dài. Chàng muốn nàng kêu lên như một cô nàng đỏng đảnh giận dữ, hay thậm chí là đau khổ mà chất vấn chàng. Nhưng khóc ư? Chàng không giúp được gì khi một người phụ nữ khóc và thậm chí chẳng có mấy kinh nghiệm đối phó với điều đó.

Chàng đi về khu nhà tắm. Gregory và Alain đang đứng bên ngoài và họ thở phào khi thấy Ewan bước đến.

“Tạ ơn Chúa ngài đã đến, thưa lãnh chúa. Ngài phải ngăn phu nhân lại. Cô ấy sẽ đổ bệnh vì khóc quá nhiều cho mà xem,” Alain nói.

Gregory nhăn nhó. “Thật không nên để một cô gái khóc quá nhiều. Dù là vì chuyện gì lãnh chúa cũng phải hứa với cô ấy, làm ơn hãy làm thế. Cô ấy sẽ chết đuối trong nước mắt mất!”

Ewan giơ tay ra hiệu. “Cảm ơn hai ngươi đã bảo vệ cô ấy. Bây giờ hai ngươi có thể đi. Ta sẽ chăm sóc nàng.”

Họ không giấu nổi nét mặt nhẹ nhõm. Khi hai người đã đi khỏi, Ewan nghe thấy tiếng sụt sịt khe khẽ vọng ra từ bên trong. Chết tiệt, nhưng chàng ghét ý nghĩ nàng đang khóc.

Ewan bước vào khoảng không tối mò bên trong và liếc mắt nhìn quanh, hai mắt chớp chớp cho quen với bóng tối. Chàng đi theo tiếng sụt sịt cho đến khi nhìn thấy nàng đang ngồi bên một chiếc ghế băng đặt song song với bức tường ở tận sâu bên trong. Một phần bóng nàng hiện rõ dưới ánh trăng đã bò vào qua ô cửa sổ nhỏ trên bức tường đá, và chàng có thể thấy đầu nàng đang cúi gằm, hai vai sụp xuống.

STENT

“Đi đi,” giọng nói nghẹn ngào của nàng vang lên giữa căn phòng đổ nát.

“Nàng,” chàng vừa nói vừa ngồi xuống ghế ngay cạnh nàng. “Đừng khóc.”

“Em không khóc,” nàng nói mà nghe thấy rõ là đang khóc.

“Nói dối là tội lỗi đấy,” chàng đáp lại, biết chắc câu nói sẽ khiến nàng khó chịu.

“La mắng vợ cũng là tội lỗi,” nàng buồn rầu nói. “Chàng đã hứa sẽ yêu thương em, đúng, chàng đã làm như vậy, những việc này khiến em không cảm thấy được yêu thương nữa.”

Chàng thở dài. “Mairin, nàng đã thách thức nghiêm trọng lòng kiên nhẫn của ta. Ta hình dung đến việc nàng sẽ tiếp tục khiến ta điên lên trong nhiều năm tới. Ta phải nói rằng đây sẽ không phải là lần duy nhất ta la mắng nàng. Chắc chắn là như vậy.”

“Chàng làm em bẽ mặt trước mọi người,” nàng thấp giọng. “Trước mặt ông già quản ngựa ngốc nghếch đó. Ông ta là một gã đáng ghét và lẽ ra không nên để ông ta đến gần một con ngựa nào hết.”

Ewan chạm tay vào má nàng và vuốt một dải tóc dài phía sau tai để có thể nhìn thấy mặt nàng rõ hơn. Chàng cau mày khi cảm nhận được làn da thấm đẫm nước mắt. “Nàng nghe này. Arthur và Magnus đã cãi vã nhau không vì chuyện này thì cũng vì chuyện khác từ khi ta sinh ra. Chỉ có chôn họ xuống mồ thì họ mới thôi tranh cãi. Bọn họ đã tìm đến ta về chuyện con ngựa rồi, nhưng ta từ chối đưa ra phán quyết vì điều đó sẽ giúp bọn họ tập trung vào con ngựa. Nếu ta giao nó cho một trong hai, bọn họ sẽ lại tìm chuyện khác để cãi vã, và ít ra thì con ngựa cũng vô hại.”

“Em đã lấy nó từ cả hai người,” nàng nói. “Con ngựa có thể đã già nhưng nó đáng được đối xử tốt hơn là bị hai lão già mất trí mang ra cãi lộn.”

Ewan cười khùng khục. “Phải. Họ nói nàng đã lấy cắp con ngựa của họ và đuổi Arthur.”

Mairin xoay người và đặt tay lên tay Ewan. “Làm sao một người tồi tệ như vậy lại là người quản ngựa của chàng được? Tại sao, Ewan, ông ta đuổi chính con ngựa của mình đi trong tiết trời lạnh giá mà không có gì cho nó ăn hay chỗ cho nó ở. Chàng tin cậy giao ngựa của mình cho một người như vậy ư? Con ngựa mà chàng sẽ cùng nó đi chiến đấu ư?”

Ewan mỉm cười trước sự quyết liệt của nàng. Nàng đúng là một cô nàng nhỏ bé mà dữ dằn. Nàng đã coi pháo đài của chàng như nhà mình và điều hành nó với tinh thần của một chiến binh.

“Ta rất cảm kích khi nàng muốn bảo đảm rằng chúng ta dành sự chăm sóc tốt nhất có thể cho bầy ngựa. Nhưng quả thực Arthur là một pháp sư nuôi ngựa. Đúng, ông ta hay hằn học và thích tranh cãi, ông ta cũng không lễ phép cho lắm, nhưng ông ấy già rồi và lại là người quản ngựa từ khi cha ta là lãnh chúa. Ông ấy không ngược đãi con ngựa của mình. Ta sẽ tự mình quất cho ông ta một roi nếu chuyện đó là thật. Đấy chỉ là câu chuyện ông ấy bịa ra để giữ thể diện sau khi con ngựa đã đớp và lấy đi một miếng thịt sau mông ông ấy. Ông ấy hoàn toàn chỉ là một gã yếu đuối trước những con ngựa. Chúng là những đứa con của ông ấy, mặc dù cho đến chết ông ấy cũng không chịu thừa nhận như vậy. Ông ấy chăm chúng hơn bất kỳ sinh vật nào khác trên đời này.”

Hai vai Mairin chùng xuống, nàng đưa mắt nhìn xuống chân. “Vậy là em đã xử sự như một kẻ ngốc?”

“Không đâu.”

Những ngón tay nàng vân vê vạt áo. “Em chỉ muốn hòa nhập với nơi này. Muốn là thành viên của gia tộc. Muốn cùng gánh trách nhiệm. Em muốn mọi người trong gia tộc tôn trọng mình, tìm đến mình khi họ gặp rắc rối. Em đã từng mơ ước có một mái ấm và một gia đình. Hồi còn ở tu viện, không một ngày nào trôi qua mà em không mường tượng đến cuộc sống của mình khi em không còn điều gì phải lo sợ và được đi theo con đường của riêng mình.”

Nàng ngước nhìn, chàng có thể thấy sự yếu đuối hiện rõ trong đôi mắt ấy. “Đó chỉ là mơ thôi, phải không Ewan?”

Trái tim chàng như thắt lại trong lồng ngực. Đúng là chàng đã không nghĩ nhiều vể hoàn cảnh của nàng và việc nó có ảnh hưởng thế nào đến nàng. Trong suốt cả thời thiếu nữ, nàng bị cô lập trong một tu viện, chỉ có những bà xơ để làm bạn và chỉ đường dẫn lối. Nàng lớn lên, biết chắc về một cuộc sống tương lai khó khăn và bấp bênh, trong khi tất cả những gì nàng mong muốn là được tự do và có ai đó yêu thương nàng.

Những hành động của nàng, cả việc nàng coi thường quyền lực của chàng giờ đây trở nên dễ hiểu. Không phải nàng công khai lờ đi những mệnh lệnh của chàng. Nàng chỉ đang dò dẫm tìm con đường đi cho mình và say sưa thưởng thức hương vị đầu tiên của mái ấm gia đình mà nàng đang có. Lần đầu tiên nàng được dang rộng đôi cánh.

Chàng ôm trọn nàng trong vòng tay và âu yếm siết chặt. “Không đâu, đây không phải là mơ. Đây chính là những gì nàng trông đợi ở mái nhà và gia tộc mới của mình. Nàng vẫn đang tìm kiếm con đường đi cho mình. Nàng sẽ mắc sai lầm, và ta cũng vậy. Cuộc sống này hoàn toàn mới lạ đối với cả hai ta. Ta muốn thỏa thuận thế này. Nàng hãy nhẫn nại với ta, và ta hứa sẽ cố gắng không la mắng nàng nhiều.”

Mairin im lặng trong giây lát rồi ngẩng đầu lên cho đến khi nhìn thấy chàng. “Thế mới công bằng chứ. Em xin lỗi đã can thiệp vào những việc không liên quan đến mình. Chàng nói đúng. Đây không phải là việc của em.”

Sự tổn thương và nhượng bộ trong giọng nàng làm khuấy động một thứ gì đó từ sâu thẳm trong lòng chàng. “Nàng, hãy nhìn ta,” giọng chàng trìu mến trong khi đưa tay nâng cằm nàng. “Đây là mái ấm và gia tộc của nàng. Nàng là bà chủ ở đây và với tước hiệu ấy, quyền lực của nàng chỉ đứng sau ta. Ta định để từ từ trong vài năm rồi nàng sẽ cảm nhận rõ đây là mái ấm và là nơi nàng có thể sống thoải mái. Không cần phải làm mọi việc chỉ trong một ngày.”

Mairin gật đầu.

“Người nàng lạnh quá. Hãy trở vể nhà để ta có thể sưởi ấm nàng.”

Đúng như Ewan hy vọng, những lời nói của chàng khiến nàng ngọ ngoậy không ngừng trong vòng tay chàng. Để khích lệ, chàng đặt lên môi nàng một nụ hôn nóng bỏng, hơi ấm của chàng tan chảy trong khuôn miệng lạnh giá của nàng. Băng và lửa. Trong khoảnh khắc, nàng đáp lại nụ hôn ấy bằng những nụ hôn mãnh liệt, nóng bỏng. Nàng quả là một cô học trò rất nhanh nhạy trong nghệ thuật hôn và dùng lưỡi. Chàng sẽ chấp nhận cả đời làm kẻ khiếm nhã trong mắt nàng nếu nàng cứ tiếp tục hôn chàng như vậy.

“Lại đây,” chàng hổn hển. “Trước khi ta chiếm đoạt nàng.”

"Chàng đúng là một biểu tượng của tội lỗi,” giọng nói của nàng ra vẻ câu nệ và chê bai.

Chàng cười toe toét và day day má nàng với một thái độ trìu mến. “Phải rồi, có thể là như vậy, nhưng hợp với nàng nhỉ.”

Mairin nhìn chồng chăm chú trong khi thưởng thức phần thức ăn Maddie mang đến sau khi hai người về đến phòng. Chàng giả bộ lười biếng, nằm dài trên giường, hai tay đặt ra sau gáy và hai mắt cá chân bắt chéo nhau.

Chàng chỉ còn mặc trên người độc một chiếc quần bó, nàng cảm thấy thật khó có thể tập trung vào bữa ăn khi chàng đang nằm đấy, quyến rũ vô cùng.

Nàng vừa cho nốt miếng ăn cuối cùng vào miệng thì cuộc nói chuyện với Maddie hiện lên trong đầu. Nàng cúi xuống, chắc chắn Ewan đã kịp nhìn thấy sắc đỏ trên khuôn mặt nàng. Với ý nghĩ đã ám ảnh trong đầu, nàng liếc nhìn chàng, phân vân không biết liệu nàng có đủ can đảm để làm giống như Maddie đã miêu tả không. Nếu chàng có thể khiến nàng ngây ngất bằng miệng, thì nàng cũng có thể làm như vậy lắm chứ.

“Nàng ăn xong chưa?” Ewan dài giọng.

Nàng liếc xuống cái khay trống không rồi từ từ đặt nó sang bên. Phải rồi, đây chính là thời điểm tốt nhất để thử nghiệm mưu mẹo của nàng. Nàng suýt bật cười khúc khích khi nghĩ đến việc mình lại có mưu mẹo. Mẹ Serenity hẳn sẽ không hài lòng chút nào với một ý nghĩ như vậy.

Không muốn thể hiện rõ cảm xúc của mình, nàng lân la dọn dẹp giường. Nàng cởi bỏ quần áo trên người thận trọng hơn bao giờ hết, từng cử chỉ của nàng chầm chậm và đầy tính khêu gợi. Hai lần nàng liếc trộm sang bên và thấy Ewan đang dõi theo nàng với ánh mắt chăm chú.

Khi đã trút bỏ hết quần áo, nàng ưỡn ngực đi về phía bồn nước và rửa ráy rất lâu. Nàng khẽ nghiêng đầu, tạo nét mặt nhìn nghiêng tuyệt đẹp trước mắt Ewan, và nàng nghe thấy tiếng chàng hít vào khi đôi nhũ hoa của mình hằn rõ sau lớp vải ướt.

Sau khi đã lấy đủ can đảm và thời gian để lên kế hoạch, nàng quăng cái khăn và tiến về phía giường.

“Chàng vẫn đang mặc đồ kìa,” nàng thì thầm khi đứng ngay trước mặt chàng.

Dù chàng vẫn còn mặc chiếc quần bó nhưng nó chẳng thể nào che được chỗ phồng giữa hai chân chàng, và cứ mỗi giây trôi qua chàng lại càng cứng rắn hơn.

“Ừ, để ta cởi.”

Chàng toan nhổm dậy, nhưng nàng vươn người ấn một bàn tay lên ngực chàng.

“Đây là việc của em.”

Chàng nằm trở lại giường cùng lúc những ngón tay của nàng đang lần đến lưng quần. Ngay khi được nới lỏng vừa đủ, phần nam tính của chàng lộ ra. Nàng không chắc sẽ làm quen được với kích cỡ của nó. Nàng thậm chí không thể nghĩ ra được làm thế nào để dùng miệng được, nhưng Maddie có vẻ chắc chắn là nhiều phụ nữ đã làm như thế.

Khi chàng toan ngồi lên lần nữa, nàng lại đẩy chàng nằm xuống rồi sát lại gần cho đến khi môi nàng chỉ còn cách môi chàng một hơi thở.

Nàng hôn chàng, thưởng thức cảm giác miệng chàng bên dưới miệng mình. Tay nàng vuốt ve khắp ngực chàng và tự hỏi sao nó lại cứng và rắn chắc đến thế. Sự thô ráp của những vết sẹo nổi rõ lên giữa đám lông ram ráp dưới lòng bàn tay nàng. Hai nụ nhỏ cương lên khi nàng chạm vào, nàng trêu chọc chúng, cảm thấy thích thú khi phản ứng của chàng cũng rất giống nàng.

“Nàng định làm gì vậy?” Chàng thì thầm ngay cạnh miệng nàng.

Nàng mỉm cười, rúc mũi lên hàm của chàng và hôn dần xuống cổ giống như chàng đã làm. Toàn thân chàng đột ngột căng ra, cho thấy chàng cũng thích điều đó nhiều như nàng vậy.

“Em có một giả định,” nàng thì thầm, không ngừng lại động tác.

Ewan rên rỉ. “Giả định của nàng là gì?”

Đặt cả hai tay lên ngực chàng, nàng đưa lưỡi dọc xuống bụng cho đến khi nó lướt qua rốn. Chàng ngập ngừng rồi cong người lên, thúc vào hông nàng.

“Giả định của em là đàn ông có thể thích được hôn... dưới đó... cũng giống như phụ nữ vậy.”

“Chúa ơi,” Ewan nói hổn hển.

Nàng cuộn bàn tay ôm lấy phần nam tính dày dặn của chàng và đưa phần đầu vào miệng.

Tiếng chàng thốt lên nghe như một người đang hít lấy những hơi thở cuối cùng. Cơ thể chàng căng thẳng và cong lại khiến chàng giống như một cái xà gỗ. Hai bàn tay chàng đập xuống giường và túm chặt lấy tấm ga. Đúng rồi, chàng thích như vậy.

Được khuyến khích bởi hồi đáp thích thú của chàng, nàng đưa vào sâu hơn.

“Mairin,” chàng thở hổn hển. “Ôi chúa ơi. Tuyệt quá.”

Nàng mỉm cười và đưa các ngón tay xuống vuốt ve chàng. Những mạch máu đập mạnh trong tay nàng, nó cứng nhưng lại mềm như nhung, tựa một thanh gươm được bọc trong lụa.

“Ta không chịu được nữa. Nàng phải dừng lại thôi ”

Vẫn nắm chặt chàng trong tay, nàng ngẩng đầu lên để có thể nhìn sâu vào mắt chàng. Tóc nàng rủ xuống và chàng vươn ra để kéo chúng ra khỏi mặt nàng, bàn tay vuốt ve má nàng.

“Chàng có thích không?” Nàng bẽn lẽn hỏi.

“Mairin, giống như nàng đang hỏi một người sắp chết liệu anh ta có muốn sống không.”

Nàng đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt của chàng và cúi xuống hôn chàng. Một nụ hôn thật lâu và thật ngọt ngào, nàng liếm môi chàng rồi đưa lưỡi vào bên trong và quấn lấy lưỡi chàng, thưởng thức và trêu đùa.

“Em thích được nếm hương vị của chàng,” nàng thì thầm.

Chàng ôm trọn bầu ngực của nàng trong lòng bàn tay, và khi nàng kéo người, chàng rướn lên để có thể thưởng thức hai nụ hồng. Nàng nặng nề dựa vào chàng, hai đầu gối yếu ớt và run lên dưới sự công kích dữ dội. Nếu nàng cho chàng thêm một chút cơ hội thì chàng sẽ quyến rũ nàng còn quyết liệt hơn.

Nhưng nàng bứt người khỏi chàng, nhổm người lần xuống hạ thân chàng, và ở đó thưởng chức, nhấm nháp phần nam tính nhất.

Hơi thở của Ewan bật ra thành một tiếng hít dài, dường như chàng mất đi toàn bộ khả năng kiểm soát đã được tôi luyện cẩn thận. Chàng quằn quại trên giường, những cử động trở nên dữ dội và vô định. Nàng nắm chặt lấy chàng và lưỡi nàng khiến chàng điên cuồng. Bàn tay chàng hướng dẫn tay nàng chuyển động lên xuống. Nhận ra điều chàng muốn mình làm, nàng bắt đầu di chuyển tay theo cùng nhịp điệu với miệng.

“A, như thế. Như thế,” chàng rên rỉ.

Chưa bao giờ nàng tưởng tượng đến một thứ gì đó gợi dục đến thế này, và cũng chưa bao giờ nàng có thể nghĩ một thứ trần trụi lại khiến nàng thích thú đến vô tận như vậy, việc ân ái với chồng theo cách này khiến cả hai điên dại.

Nàng cảm thấy mạnh mẽ và ngang hàng, giống như là nàng có thể mang lại khoái cảm nhiều như chàng đã mang lại cho nàng vậy.

Nàng nuốt giọt đam mê cuối cùng và đưa mu bàn tay lên lau miệng. Hơi thở của chàng rời rạc và gay gắt, ánh mắt chàng lướt qua nàng nóng bỏng trong lúc ngực chàng phập phồng.

“Nàng lại đây,” giọng chàng khàn khàn.

Chàng kéo nàng nằm lên người để cơ thể họ có thể hòa quyện vào nhau, ấm nồng và ướt át. Chàng vòng tay ôm nàng thật chặt trong khi đặt một nụ hôn lên tóc nàng.

Nhớ đến lời quả quyết của Maddie rằng đàn ông thường dễ bảo hơn nhiều sau khi yêu, Mairin ngẩng đầu lên, tóc nàng phủ xuống ngực chàng.

"Ewan?”

Đôi tay chàng vuốt ve hai vai rồi từ từ đi xuống mông nàng. Chàng siết chặt rồi lại nhẹ nhàng xoa bóp, mắt không rời mắt nàng.

“Ừ?”

“Em muốn chàng phải hứa một điều,” nàng nói.

Chàng nghiêng đầu. “Nàng muốn ta hứa điều gì?”

“Em thấy chúng ta mới cưới và em chưa biết hết mọi thứ ở đây, nhưng em thấy mình là một người phụ nữ rất ích kỷ. Em muốn chàng hứa sẽ chung thủy. Em biết đàn ông thường hay có nhân tình…”

Nàng lập tức bị chặn lại bởi cái cau mày của Ewan. Rồi chàng thở dài. “Tình yêu của ta, nàng vừa khiến ta hoàn toàn gục ngã. Nàng thử nói xem làm thế nào mà ta còn có đủ năng lượng để lên giường với một người đàn bà nào khác nữa?”

Nàng nhăn trán. Đây không phải là điều nàng muốn nghe.

Chàng lại thở dài. “Mairin, ta đã thề. Ta không chỉ nói miệng. Chừng nào nàng còn chứng tỏ là một người vợ ngoan ngoãn chung thủy, chẳng có lý do gì để ta đi tìm một người đàn bà khác. Ta sẽ không bao giờ làm nhục nàng hay làm nhục chính ta theo cách ấy. Lòng chung thủy của ta là dành cho nàng và những đứa con mà nàng sinh ra cho ta. Ta rất nghiêm túc với trách nhiệm của mình.”

Hai mắt nàng ướt đẫm, nàng cúi xuống cho đến khi trán hai người chạm nhau. “Em cũng nguyện chung thủy với chàng, Ewan.”

“Phải thế chứ,” chàng gằn giọng. “Ta sẽ giết bất cứ người đàn ông nào chạm vào người nàng.”

“Chàng có thích em hôn chàng... dưới đó không?”

Chàng nhe răng cười rồi lướt môi lên âu yếm đôi môi nàng. “Có thể ta sẽ muốn nàng hôn nó mỗi đêm trước khi đi ngủ.”

Nàng cau mày khẽ thụi vào hông chàng. Chàng bật cười sảng khoái rồi giả bộ đau đớn. Chàng chộp lấy cổ tay nàng và lộn vòng, khéo léo để hông nàng không bị chấn động mạnh. Khi cả hai quấn chặt vào nhau, mặt họ tiến sát đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở của chàng. “Còn bây giờ, ta cũng sẽ có nụ hôn của riêng mình. Hôn bằng lưỡi.”

Nàng nín thở cho đến khi nhìn thấy những đốm sáng nhảy múa trước mặt. “Bằng lưỡi? Em đã nói với chàng là lưỡi chàng rất sỗ sàng chưa nhỉ?”

“Nó chẳng thể sỗ sàng hơn lưỡi của nàng đâu,” chàng nói.

Rồi chàng cho nàng thấy được rằng thực ra chàng còn sỗ sàng hơn rất rất nhiều so với những gì nàng có thể tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.